Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi


Cà lơ phất phơ như Tần Mục Dã hiếm khi nhạy bén như vậy.
Có thể không phải cậu nhạy bén, mà do một năm qua, cậu luôn thấy các thông cáo liên quan đến Bạch Tranh trên mạng.
Năm ngoái Bạch Tranh phát triển rất tốt, mấy nghệ sĩ nổi nổi tự bỏ tiền túi mua thông cáo quảng bá bản thân là điều dễ hiểu, dù sao cũng chỉ là tâng bốc, tô vẽ hình tượng chút thôi.
Nhưng những thông cáo của Bạch Tranh luôn nhắc đến Lê Tương, thậm chí còn đưa hai người lên bàn cân so sánh ngoại hình rồi kỹ thuật diễn.
Thậm chí còn có người gọi Bạch Tranh là “Lê Tương nhỏ”.
Những việc này thường thấy trong giới giải trí, nhưng có lẽ do Lê Tương là mẹ ruột của cậu nên mỗi khi nhìn thấy những thông báo này, trong lòng Tần Mục Dã đều không cảm thấy thoải mái.
Trong suy nghĩ của con trai, dĩ nhiên chẳng có diễn viên nào có thể sánh ngang với mẹ ruột của cậu.
Bây giờ thấy vai nữ hai đổi người, cậu không thể không cẩn thận hơn.
Tần Mục Dã không nói gì, tránh những điều chưa được xác minh làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ.
Cậu lặng lẽ gửi tin nhắn Wechat cho Uông Xuyên.
[Anh tìm hiểu giúp em một chút, mẹ em sắp vào đoàn 《Phượng Ngự Cửu Châu 》.

Nghe nói nữ hai đổi người, còn sửa cả kịch bản, anh quen biết nhiều, nghe ngóng giúp em xem có vấn đề gì không.]
Uông Xuyên là người không rời điện thoại một giây, ngay lập tức trả lời.
Với cả gần đây tình hình của Tần Mục Dã tốt lên, Uông Xuyên là người đại diện hưởng lây, nước lên thì thuyền lên, kiếm được nhiều tiền nên tâm trạng rất tốt.
[Ok, để anh tìm hiểu xem.

Cậu là em ruột của anh, mẹ cậu cũng là mẹ anh, anh sẽ lo chuyện của mẹ cậu, yên tâm, anh sẽ sớm đưa cậu câu trả lời.]

Trước khi vào đoàn một ngày, Lê Tương rất lo lắng cho cả nhà.
Lâu rồi bà không xa nhà, hơn nữa chuyến đi này còn kéo dài ít nhất ba tháng.
Các thành viên khác thì ổn, chủ yếu là Miên Miên.

Con cái trải qua chuyện như vậy, người làm mẹ không thể không có bóng ma trong lòng.
Mặc dù Lê Tương không nói ra nhưng mọi người đều cảm nhận được lo lắng của bà.
Đến khi Lê Tương gọi hai người giúp việc chăm sóc cho Miên Miên để dặn dò lần thứ ba: “Chị đã xếp gọn tủ quần áo cho Miên Miên, bỏ hết quần áo mùa hè của con bé ra rồi, cả quần áo và váy ngủ mỏng nữa.

Trời đang nóng lên, đừng mặc cho con bé quần áo quá dày, trẻ con dễ bị rôm, nhưng hai người vẫn phải chú ý thay đổi thời tiết, thời điểm này nhiệt độ chênh lệch, lúc lạnh lúc nóng, đừng để con bé bị cảm.”
Hai cô giúp việc cung kính nhận lệnh.
Tần Mục Dã ở bên cạnh sắp không nghe nổi nữa, đi về phía trước nói đùa: “Mẹ, mẹ nói điều này lần thứ ba rồi đấy, lỗ tai mọi người đều đóng kén hết rồi, mẹ yên tâm nhập đoàn đi, trừ các cô giúp việc, mấy người anh chúng con cũng biết chăm sóc em gái mà.”
Lê Tương xin phép nói chê: “Con á? Con tự chăm sóc mình trước đi.

Không biết ai cứ đến mùa hè lại lạnh nóng thất thường.”
Tần Mục Dã ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng: “Mẹ, mẹ nói gì thế, con có bao giờ như thế đâu?”
Miên Miên cười đến đau bụng, cô bé rất thích nhìn anh hai bị mẹ chê bai.
Nhưng cô bé mơ hồ cảm nhận được… những lo lắng của mẹ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Miên Miên chủ động kéo tay Lê Tương, non nớt nói: “Ngày mai mẹ đi quay phim rồi, tối nay mẹ ngủ cùng Miên Miên đi.”
Điều này phù hợp với mong muốn của Lê Tương, đêm nay hai mẹ con ngủ chung.
Miên Miên bám chặt tay Lê Tương, mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ nhưng vẫn nói rõ ràng từng chữ: “Mẹ yên tâm đi ạ, dì nhỏ xấu xa đã bị giam rồi, với cả mẹ đừng quên Miên Miên là cô tiên nhỏ, không ai có thể làm hại Miên Miên được đâu, chú Ti Mệnh cũng ở nhà mà!”
Lê Tương hiểu con gái quan tâm mình, cúi đầu hôn lên chiếc mũi nhỏ của cô bé.
“Mẹ biết, Miên Miên là cô tiên lợi hại nhất, nhưng mẹ rất nhớ con, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải gọi video với mẹ nhé.”

Nói đến Ti Mệnh, đúng thật Lê Tương yên tâm hơn không ít.
Từ khi bà biết Ti Mệnh có thể dịch chuyển tức thời, là một người bình thường, bà vô cùng hâm mộ và sùng bái.
Có Ti Mệnh ở đây, không ai có thể tổn thương người nhà của bà.
*****
Ngày hôm sau, Lê Tương vừa ra khỏi cửa, Tần Sùng Lễ cũng phải đi công tác.
Tần Sùng Lễ phải ra nước ngoài tham dự hội nghị của hội Liên Hiệp Thương Mại Châu Á, tuy đi mỗi ba bốn ngày nhưng trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ, Tần Sùng Lễ cảm thấy không quen.
Trước khi xuất phát, ông gọi ba cậu con trai đến, dặn dò một hồi rồi mới rời đi.
Lâu rồi ba mẹ mới để con cái sang một bên chuyên tâm làm việc, ba người anh cảm thấy rất hưng phấn.
Hôm nay là chủ nhật, ba người anh trai đã triển khai một trận đánh ác liệt để quyết định xem ngày mai ai đưa em gái đến trường.
Sau Tết, Miên Miên chính thức bước vào cuộc sống ăn và đi nhà trẻ, toàn là Lê Tương đưa đón bé, thỉnh thoảng có Tần Sùng Lễ cùng đi.
Bây giờ Lê Tương vào đoàn phim, nhiệm vụ trọng đại này trở thành miếng bánh thơm ngon.
Tần Tiêu Nhiên dựa vào ghế salon, tùy ý mở miệng: “Đương nhiên là em đưa rồi, em và Miên Miên học cùng trường theo đúng nghĩa đen, trường mầm non cách trường cấp hai không xa, em tiện đường nhất, đương nhiên là em đưa.”
Tần Mục Dã không đồng ý: “Cùng trường cái gì? Thôi thôi chú đi xuống đi, trường của chú cách trường mầm non phải mười mấy phút đi bộ, với cả chú không biết lái xe, lấy gì mà đưa em gái? Để anh đưa! Miên Miên thích xe Ferrari của anh nhất, anh mới mua một con mới, ngày mai anh khui xe chở con bé đến trường.”
Tần Tiêu Nhiên nhếch môi, từ chối cho ý kiến: “Xe mới á? Anh mới mua xe, còn chưa đi được hai lần, tính năng không ổn định, anh còn định lái đi chở Miên Miên, không đảm bảo quy định phòng ngừa rủi ro.”
Tần Mục Dã: “??? Đứa nhóc như em thì biết gì về quy định phòng ngừa rủi ro? Xe của anh không hề nguy hiểm, vô cùng an toàn đấy!”
Hai anh em cãi nhau không ngừng, kéo đến trước Tần Hoài Dữ để phân xử.
Tần Mục Dã: “Anh cả, anh đưa ra ý kiến công bằng đi, cái thằng trời đánh Tần Tiêu Nhiên này, xe còn không biết đi lại còn dám bảo em lái xe nguy hiểm, đây gọi là công kích cá nhân!”
Tần Tiêu Nhiên dang tay: “Em còn chưa nói gì, em chỉ nói kỹ năng lái xe của anh hai bình thường thôi.

Với cả ngày mai anh hai có thông cáo mà? Nói đến việc tiện đường đưa em gái đến trường, em là tiện nhất rồi.”
Hai người đều cho rằng, anh cả luôn bao dung độ lượng, người chơi hệ Phật hệ sẽ giải quyết tranh chấp công bằng.
Ai ngờ…
Hai người nhìn lầm anh cả rồi thì phải.
Chỉ thấy anh ấy cau mày, nghiêm túc nói: “Việc đưa Miên Miên đến trường hả? Tất nhiên đây là việc của anh, hai đứa làm tốt chuyện của mình là được rồi, sao cứ lải nhải mãi vậy.”
Tần Tiêu Nhiên: “????”
Tần Mục Dã: “Tại sao?!”
Tần Hoài Dữ cười khẽ, gương mặt đẹp trai không để lộ cảm xúc.
Anh cũng chẳng thay đổi sắc mặt, nói: “Tại sao? Bởi vì anh là anh cả, lúc ba mẹ ra khỏi nhà đã dặn rồi, nếu ba mẹ không ở nhà, anh là người đứng đầu, tất cả mọi chuyện đều phải nghe anh sắp xếp.

A Dã, em nên chú tâm vào công việc, chuyện đưa đón em gái là chuyện nhỏ, không cần em nhúng tay vào.

Còn Tiêu Nhiên, 8h em đã vào học mà Miên Miên 8h30 mới đến trường, thời gian không khớp nhau.

Vậy nên để anh đưa em ấy đi.”
Tần Hoài Dữ nói xong, quay người đi lên tầng.
Miên Miên vốn đang ngủ trưa trong phòng, cô bé vừa tỉnh ngủ, mơ màng rời giường đi xuống tầng, đi được nửa đường thi nghe tiếng các anh cãi nhau.
Cô bé tò mò dựng thẳng lỗ tai nhưng vẫn không nghe rõ các anh nói gì.
Tần Hoài Dữ vừa lên tầng, gặp ngay bé con, cười cười, cúi người bế bé lên, để bé ngồi trên cánh tay mình, tay còn lại véo má ấm nóng vừa ngủ dậy của cô bé.
“Miên Miên dậy lúc nào vậy?”
Bé con vừa tỉnh ngủ, giọng nói mang nặng âm mũi, dựa vào vai anh cả, nói khẽ: “Miên Miên mới tỉnh, sao các anh ở dưới tầng ồn ào thế ạ?”
Tần Hoài Dữ cười dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt gáy của em gái: “Không có gì, các anh đang bàn nhau ngày mai ai đưa Miên Miên đến trường thôi.”
“À.” Miên Miên đáp lại, “Thế các anh nói chuyện rồi quyết định ai đưa em đi ạ?”

Tần Hoài Dữ không đổi sắc mặt: “Đương nhiên là anh đưa em đi rồi, anh cả có nhiều xe, ngồi rất thoải mái, anh còn chuẩn bị ghế ngồi trẻ em chuyên dụng cho Miên Miên rồi, Miên Miên thích anh cả đưa đi đúng không?”
Miên Miên chưa tỉnh hẳn, vẫn còn đang mông lung.
Cô bé cảm thấy ai đưa mình đi cũng không khác nhau là mấy.
Nhưng hình như anh Hoài Dữ rất hy vọng nhận được câu khẳng định từ bé.
Cho nên bé vui vẻ gật đầu, ngọt ngào nói: “Thích ạ, Miên Miên thích ngồi xe của anh Hoài Dữ nhất.”
Tần Hoài Dữ cười thỏa mãn, trong lòng lấy lại cân bằng.
Gần đây Miên Miên thân với Tiêu Nhiên, mặc dù Miên Miên vẫn luôn tốt với Tiêu Nhiên nhưng lúc trước không quấn quýt như bây giờ.

Có vẻ sau chuyến đi đến thành phố Thân Hải, đặc biệt khi trở về từ Disneyland, tình cảm hai anh em nhanh chóng thân thiết hơn.
Tần Hoài Dữ là người điềm đạm, trầm ổn, không thể công khai ăn giấm như Tần Mục Dã, nói những lời ấy không thèm đỏ mặt.
Huống hồ đối tượng ghen tuông là em trai ruột, anh không thể vứt bỏ hình tượng được.
Nhưng sự ghen tị trong lòng anh khó có thể xem nhẹ.
Thường ngày công việc của anh bận rộn, cộng thêm độ chênh lệch tuổi tác với Miên Miên lớn nhất trong ba người, anh khó tránh khỏi lo lắng Miên Miên sẽ gần gũi với thằng hai và thằng ba, bỏ quên ông anh già cô đơn này.
*****
Anh cả dựa vào quyền lực của người tạm thời làm chủ gia đình, chiếm đoạt cơ hội đưa đón Miên Miên đi học.
Hai ông em tức mà không dám nói gì.
Nhưng so với Tần đỉnh lưu bận lu bù không có thời gian cho em gái, Tần Tiêu Nhiên cảm thấy bản thân may mắn hơn nhiều, ít ra thời gian cậu ở cùng Miên Miên còn nhiều hơn anh hai.
Hơn nữa gần đây… cậu thường xuyên nhận được “bất ngờ nho nhỏ” sau khi tan học.

Ngày thường, mầm non tan học lúc 4h chiều.
Tài xế và bác Vinh cùng đi đón Miên Miên nhưng cô bé không lập tức về nhà, mà cô bé đi bộ đến trường trung học cơ sở để chờ Tần Tiêu Nhiên.
Bác Vinh đã ghi nhớ thời khóa biểu của Tần Tiêu Nhiên, hôm nay Tần Tiêu Nhiên tan học lúc 4h45.
Miên Miên chơi ở nhà trẻ một lúc rồi thong thả đi bộ cùng bác Vinh đến cổng trường trung học cơ sở.
Tần Tiêu Nhiên và mấy bạn học túm năm tụm ba đi ra khỏi cổng.

Tần Tiêu Nhiên có thị lực tốt, từ xa đã thấy em gái nhỏ bé của cậu.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy màu vàng tươi, đằng sau đeo ba lô quả trứng màu vàng, ngay cả dây buộc tóc nhỏ xinh cũng màu vàng nốt, nhìn từ xa giống bông hoa mai chào xuân, đáng yêu động lòng người.
Tần Tiêu Nhiên đột nhiên bước nhanh hơn, khiến các bạn bên cạnh đều đuổi theo hỏi:
“Anh Nhiên sao thế?”
“Anh Nhiên, anh chạy làm gì?”
Tần Tiêu Nhiên vội vàng trả lời: “Em gái đang đợi tôi.”
Cậu chạy chậm đến, bế em gái lên.
Đôi tay mềm mềm của Miên Miên áp vào mặt cậu, cô bé cười hì hì: “Tan học rồi, anh Tiêu Nhiên đến giờ học thêm rồi đấy!”
Tần Tiêu Nhiên: “…” Nụ cười cứng đờ.
Tần Tiêu Nhiên tủi thân, giọng trầm xuống: “Lại học thêm, cuối cùng em đến đón anh hay đón Lục Thanh Hành?”
Miên Miên nghiêm túc nói: “Đương nhiên là đón anh rồi.”
Tần Tiêu Nhiên hơi nghi ngờ: “Thật không?”
Ngay lúc này, Lục Thanh Hành đi ra từ cổng phía sau lưng cậu, bình thản vẫy tay với Miên Miên.
Miên Miên cười ngọt ngào, vẫy tay lại.
Tần Tiêu Nhiên quay đầu nhìn, biểu cảm càng suy sụp.

Bây giờ ngày nào cậu cũng phải vất vả đợi đến khi tan học, buổi tối còn tiếp tục học thêm.
Tình cảm của em gái mãnh liệt quá… Cậu chịu không nổi.
Lục Thanh Hành nhìn qua cậu, dặn dò: “Tôi về trước để chuẩn bị bài, cho anh nghỉ ngơi bốn mươi phút, 5h30 mình vào học.”
Cậu bé nói xong, lập tức nhìn sang Miên Miên, trong mắt chứa đầy dịu dàng: “Miên Miên, anh đi trước nhé.”
Bé con đáp lại: “Anh Thanh Hành, chút nữa gặp ạ!”
Cổng trường trung học cơ sở chật kín fan của Miên Miên trong chốc lát.
“Aaaa, Miên Miên kìa!”
“Thảo nào anh Nhiên đi nhanh thế, hóa ra được em gái tới đón.”
“Anh Nhiên hạnh phúc thế, hâm mộ quá, tại sao tôi không có em gái đáng yêu như vậy!”
“Ngọt lịm tim, Tần Tiêu Nhiên bế em gái kìa, cp anh em ngọt quá đi.”
Miên Miên nghe vậy, nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn Tần Tiêu Nhiên: “Anh Tiêu Nhiên nghe thấy không, các bạn của anh đều hâm mộ anh đấy, anh Tiêu Nhiên có cảm thấy mình rất hạnh phúc không?”
Tần Tiêu Nhiên bế em gái thơm thơm mềm mềm, đúng là rất hạnh phúc và thỏa mãn.
Cậu hít sâu một hơi, thành thật nói: “Có em gái rất hạnh phúc, nhưng nếu em gái không bắt anh học mỗi ngày… thì còn hạnh phúc hơn.”
Bé con bị tố cáo, giơ tay chọc vào mặt Tần Tiêu Nhiên: “Thế không được, giám sát anh học là nhiệm vụ quan trọng của Miên Miên, đợi đến khi anh Tiêu Nhiên thi được 70%, Miên Miên sẽ thưởng cho anh một món quà thật to.”
Tần Tiêu Nhiên dở khóc dở cười.
Cậu biết con bé muốn tốt cho mình, nhưng việc học thực sự rất khó khăn.
Nhất là kế hoạch học tập Lục Thanh Hành làm cho cậu, các quy định đều được trình bày rõ ràng, cậu không thể lười biếng trốn học.
Đi qua cửa hàng tiện lợi, Miên Miên ngửi thấy hương thơm của món lẩu oden, mũi nhỏ hít hà: “Anh anh anh, em muốn ăn!”
Tần Tiêu Nhiên cũng hơi đói, liền dẫn em gái đi vào, chọn hai phần lẩu oden.
Cửa hàng tiện lợi này nấu nhiều loại topping, nước dùng chính gốc, chỉ là quá nóng.
Miên Miên cực kỳ thèm, Tần Tiêu Nhiên sợ bé bị bỏng, cầm xiên tre thổi thổi, đưa đến bên miệng bé vẫn không quên nhắc nhở: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo bỏng.”
Bác Vinh nhìn hai anh em tương tác, không nhịn được khen: “Cậu ba lớn thật rồi, biết chăm sóc em gái rồi đấy.”
Thật ra, cậu ấy không chỉ biết chăm sóc người khác mà tính cách cũng thay đổi nhiều.
Trước đây cậu ba lạnh lùng như băng, không niềm nở với người khác, cũng không thích cười.
Bây giờ nụ cười xuất hiện nhiều trên gương mặt của cậu, khí chất xung quanh ấm áp hơn, cuối cùng lộ ra dáng dấp của thiếu niên mười bốn tuổi.
*****
Chạng vạng tối, lúc 5h, lớp học thêm của Lục Thanh Hành bắt đầu đúng giờ.
Gần đây, để tiện cho Tần Tiêu Nhiên học thêm, bác Vinh đặc biệt thu dọn một phòng sách tương đối lớn, có cả máy tính, màn hình chiếu và bảng đen điện tử.
Miên Miên xứng đáng là một giám thị gương mẫu.
Cô bé không chỉ giục anh ba bằng miệng, mà còn dùng hành động bầu bạn với anh.
Tần Tiêu Nhiên học thêm, cô bé cũng gia nhập đội ngũ học tập, trong khoảng thời gian dạy Tần Tiêu Nhiên, Lục Thanh Hành tranh thủ lúc rảnh dạy Miên Miên tiếng anh.
Để học tiếng anh, Miên Miên có một cái IPad riêng.
Lục Thanh Hành làm PPT và giao cho cô bé một ít bài tập mỗi ngày.
Miên Miên học rất nhanh, bên cạnh 26 chữ cái, cô bé đã học các ký hiệu ngữ âm, bắt đầu nhận diện từ đơn cơ bản và luyện tập cách phát âm.
Tần Tiêu Nhiên nhìn em gái mình mới bốn tuổi đã chăm học như thế này.
Cậu chợt cảm thấy xấu hổ, càng thêm động lực để học tập.
Em gái bốn tuổi cố gắng như vậy, một người mười bốn tuổi như cậu làm gì có tư cách không cố gắng!
Lục Thanh Hành là thầy giáo rất chú trọng phương pháp học tập nên khi dạy, tùy vào hoàn cảnh khác nhau của hai học sinh, cậu bé sắp xếp chỉ tiêu khác nhau.
Tần Tiêu Nhiên phải luyện đề hết một tiếng mới được nghỉ ngơi mười phút.
Miên Miên thì khác, Miên Miên học nửa tiếng, chơi nửa tiếng.
Lúc nghỉ ngơi, Lục Thanh Hành sẽ cùng xem phim hoạt hình với Miên Miên.
Tần Tiêu Nhiên nhìn hai người vui vẻ …
Cậu cũng muốn xem.
Ai mà chẳng biết, mọi thứ đều thú vị hơn việc học.
Cậu cũng muốn xem phim hoạt hình.
Lục Thanh Hành nhìn thoáng qua cậu, thấy cậu rục rịch động đậy, nói khẽ: “Bạn học Tiêu Nhiên, mời anh chuyên tâm luyện đề để làm gương cho Miên Miên.”
Tần Tiêu Nhiên:???? Rõ ràng con bé đang xem hoạt hình, làm gương cho ai chứ.
Tần Tiêu Nhiên yên lặng cúi đầu làm đề, ánh nhìn đầy oán hận.
Thật là quá đáng, cậu em mười tuổi này thật quá đáng.

Không chỉ sắp xếp nhiều môn cho cậu.
Mà còn dụ dỗ em gái ngay trước mặt cậu.
Tần Tiêu Nhiên buồn bực nắm chặt cây bút.
Cậu không muốn tương lai cậu em này trở thành em rể của cậu.
Đừng có mơ!

Ngoại trừ học tiếng anh và xem hoạt hình, Miên Miên thỉnh thoảng còn lướt Weibo.
Miên Miên không hứng thú nhiều với bình luận trên Weibo, bình thường rất ít khi đọc.
Chẳng qua gần đây mẹ quay trở lại đóng phim, cô bé nghe anh hai nói, trên Weibo có rất nhiều ảnh, bé có thể thấy mẹ trên phim trường.
Miên Miên tìm kiếm một số từ khóa, quả nhiên thấy tin tức về phim 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》.
Cô bé thấy mẹ mặc cổ phục, đôi mắt sáng lên.
Nhưng Miên Miên ngây người trong chớp mắt.
Bởi vì phía dưới ảnh có bình luận gây tranh cãi.
[Trạng thái của Lê Tương không ổn lắm thì phải?]
[Vai chính A Quỳnh của《 Phượng Ngự Cửu Châu 》mới khoảng hai mươi tuổi, tại sao lại để Lê Tương diễn vậy.]
[Đúng đúng, tìm một bà diễn viên bốn mươi lăm tuổi đến diễn A Quỳnh của tôi, phá hỏng cả nguyên tác, khó chịu vãi.]
[??? Lầu trên nói gì thế, ảnh hậu Lê đẹp như vậy, 45 tuổi thì sao, người ta vẫn diễn được vai 20 nhé.]
[Làn da và vóc dáng của Tương Tương vẫn tốt, có nhìn ra tuổi thật đâu? Rõ ràng cô ấy rất phù hợp cho nhân vật A Quỳnh lần này.]
[Cạn lời, dù có bôi bao nhiêu hóa chất thì bà cô này vẫn có tuổi rồi mà, nói đúng ra tôi thấy nữ hai Bạch Tranh tốt hơn Lê Tương.]
[Cái gì… Bạch Tranh á? Bạch Tranh còn tệ hơn, mặc dù tôi thấy Lê Tương không quá phù hợp với hình tượng nữ chính trong nguyên tác nhưng Bạch Tranh càng không ổn.]
[Gần đây, tôi thấy nhiều thông cáo lăng xê Bạch Tranh lắm nhé, thổi phồng quá đi.]
[Thổi cái gì mà thôi? Bạch Tranh vốn đã đẹp như tiên, hơn nữa còn phù hợp với nhân vật A Quỳnh, nghe nói chồng Lê Tương vung tiền ra cướp vai nữ một để vợ quay lại đấy, mới định định để Bạch Tranh diễn mà.]
Miên Miên cảm thấy không vui, cô bé lo lắng, muốn tìm hiểu nhiều tin tức về cô Bạch Tranh này nhiều hơn.
Lục Thanh Hành thấy cô bé vội vội vàng vàng chọc chọc IPad.
Cậu bé nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế Miên Miên, em muốn tìm gì?”
Trong mắt Miên Miên chứa đầy lo lắng: “Em muốn tìm kiếm cô này ạ, em không tìm được video về cô ấy.”
Trên tin tức chỉ có hình, Miên Miên không thể nhìn ra màu khí trước trán của Bạch Tranh.
Nhưng với kinh nghiệm của bé, bé có thể thấy qua video quay rõ nét.
Lục Thanh Hành cúi đầu nhìn một lúc, tìm kiếm tin về Bạch Tranh giúp bé.

Sau một khoảng thời gian, cậu tìm thấy một đoạn video phỏng vấn ngắn.
Trong khung hình, Bạch Tranh và Lê Tương cùng nhau xuất hiện.
Phóng viên hỏi Bạch Tranh: “Đây là lần đầu tiên cô hợp tác cùng ảnh hậu Lê, cô có suy nghĩ gì?”
Bạch Tranh quay đầu về phía Lê Tương, cười một tiếng, nói giọng rất nịnh nọt: “Tôi đã học được rất nhiều điều, chị Tương Tương thực sự là một diễn viên chuyên nghiệp.

Tôi có thể nhận ra lòng nhiệt huyết yêu nghề của chị ấy, mặc dù đã là người mẹ bốn con nhưng vẫn kiên trì cống hiến hết mình trên phim trường, cùng là phụ nữ, tôi cảm thấy rất xúc động.”
Sau khi xem hết, khuôn mặt Miên Miên căng thẳng, lộ vẻ không vui.
Tần Tiêu Nhiên nhận ra, đứng dậy đi vòng ra phía trước, mở video xem lại.
Cậu khó hiểu, hỏi: “Đây là video phỏng vấn bình thường mà, cô này nói lời khách sáo trước mặt chính chủ thôi.”
Miên Miên mím môi, tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm, gằn từng chữ: “Cô này không thích mẹ, cô ấy đang ghen tị với mẹ.”
Khí trên trán của Bạch Tranh màu xanh lá cây.
Nhất là lúc nhắc đến mẹ, màu xanh ấy càng trầm đục và nhiều hơn.
Tần Tiêu Nhiên cau mày, cậu tìm thấy trang tin trên Weibo và đọc những bình luận phổ biến bên dưới.
Quả thật có rất nhiều người so sánh mẹ cậu với diễn viên Bạch Tranh, mặc dù những bình luận thổi phồng Bạch Tranh đều có người phản bác phía dưới.
Nhưng cậu cảm thấy không ổn lắm.
Thậm chí một số fan nguyên tác còn chê Lê Tương già, không thể diễn đạt hình tượng nữ chính.
Miên Miên bấm số điện thoại của Tần Mục Dã, nghiêm túc nói: “Anh hai, em muốn đi xem mẹ quay phim, anh dẫn em đi được không ạ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận