Bạch Tranh đứng cách đó không xa, nghe vậy, ngẩn người.
Cô kinh ngạc nhìn đứa nhỏ đáng yêu nõn nà phía trước, trong lòng chợt lo lắng.
Miên Miên là trẻ con, nói vu vơ nên mọi người không coi là thật, chỉ riêng Tần Mục Dã nghe rõ ràng.
Tần Mục Dã lặng lẽ liếc Bạch Tranh.
Bạch Tranh cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đi thẳng về phía trước.
Cô ta cười tươi, nói giọng vô cùng ngạc nhiên: “Ôi, đây không phải Miên Miên sao, bé đáng yêu quá, thật muốn véo một cái, sang chị bế được không?”
Miên Miên chưa mở miệng.
Tần Mục Dã đã thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi chị Bạch Tranh, em gái tôi sợ người lạ, chị đừng dọa con bé.”
Nụ cười của Bạch Tranh cứng đờ, trong lòng chỉ muốn nhảy dựng lên: Sợ người lạ cái gì? Tưởng tôi đây chưa xem chương trình của hai anh em các người à?
Tần Miên Miên rõ ràng là một đứa trẻ hoạt bát hướng ngoại, thân thiện dễ gần với tất cả mọi người, làm gì có chuyện sợ người lạ cơ chứ?
Miên Miên chú ý sự thay đổi sắc mặt của Bạch Tranh, nói bằng sự quan tâm đặc biệt: “Anh hai không được bá đạo như vậy, anh nhìn đi, anh làm dì buồn rồi kìa.
Dì ơi, Miên Miên không sợ người lạ, dì bế Miên Miên nhé!”
Tâm trạng của Bạch Tranh lên xuống như tàu lượn trong mấy giây, gương mặt lúc trắng lúc xanh, biến đổi vi diệu như một bảng màu.
Người lớn xung quanh nhịn cười…
Năm nay Bạch Tranh mới ngoài 30, mặc dù theo vai vế, Miên Miên gọi dì là hợp lý nhưng ngôi sao nữ đều chú trọng bảo dưỡng thân thể, trông rất trẻ, Bạch Tranh luôn đóng vai thiếu nữ nên có vẻ chưa ai thử gọi cô là dì.
Nhưng giọng nói của đứa nhỏ mang đầy vẻ ngây thơ non nớt của trẻ con, không hề có ý xấu.
Mọi người cười cười giảng hòa.
“Miên Miên ngọt ngào quá.”
“Chị cũng muốn bế Miên Miên, chị Bạch Tranh bế xong cho em bế với nhé.”
Bạch Tranh chỉ có thể dùng gương mặt tươi cười cứng đờ bế Miên Miên, cố gắng lắm mới kiểm soát được biểu cảm của mình.
Lê Tương biết con trai, con gái nhà mình đến thăm ban, còn bày ra thế trận lớn như vậy, đè ép nghiêm trọng âm mưu mấy ngày qua của Bạch Tranh, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ thấy khó chịu.
Nhưng Lê Tương không để ý nhiều đến việc đấy, dựa vào vai vế, bà thuộc lớp tiền bối, trước đây bà để Bạch Tranh tung hoành cướp sự nổi tiếng trong phim trường vì bà mới quay lại nghề diễn, dành nhiều thời gian nghiên cứu nhân vật của mình nên không còn tâm tư quản lý những việc khác.
Bây giờ, con trai và con gái đến ra mặt cho bà, bà cũng không quá khiêm tốn, nhường nhịn nữa.
Bà nhường Bạch Tranh xuất phát từ tình cảm, chứ không phải bổn phận.
Lê Tương chỉ nhẹ nhàng nói: “Miên Miên mang đến toàn món ăn tự nấu, còn cả rau xanh phù hợp ăn kiêng.
Em xem có hợp khẩu vị mình không, đừng khách sáo.”
Bạch Tranh cảm nhận được ánh mắt của Tần Mục Dã và em gái cậu, không khỏi khiếp sợ, tươi cười cảm ơn: “Được, được ạ, chị Tương Tương vẫn nhớ em đang phải kiểm soát cân nặng của mình.
Em rất hâm mộ chị Tương, bọn trẻ yêu chị nhiều như vậy, lại lừa em vào tròng kết hôn sinh con rồi.”
Ngoại trừ một số thay đổi nhỏ về cảm xúc, Bạch Tranh không để lộ bất cứ điều gì khác thường.
Tần Mục Dã và Miên Miên ở lại phim trường hai ngày, giành lại hết vị trí nữ chính số một về cho mẹ.
Một tuần Bạch Tranh bỏ tiền túi mua thêm đồ ăn coi như công cốc, có đầu bếp đẳng cấp Michelin của Tần gia ở đây, ngày nào cũng làm món ngon, ai sẽ nhớ hai món bình dân Bạch Tranh mua thêm vào.
Hơn nữa…
Miên Miên dễ thương một cách quá đáng.
Cô bé chỉ cần đi dạo trong phim trường cũng đủ quật mọi người ngã dúi dụi.
Bất kể là diễn viên hay nhân viên trong đoàn, chỉ cần thấy bé là muốn xoa nắn mấy cái, hận không thể bắt trộm về nhà.
Ngay cả đạo diễn Tử Lượng Bình nổi tiếng nghiêm túc lúc làm việc cũng rất thích Miên Miên, tranh thủ thời gian ra trêu cô bé.
Cảm giác tồn tại của Bạch Tranh càng ngày càng yếu, hoàn toàn đi ngược lại kế hoạch cô ta đã dày công chuẩn bị.
Dần dần, cô ta bắt đầu đánh mất sự tập trung, lộ rõ trong quá trình quay phim.
Lê Tương quen dần hoàn cảnh, lấy lại cảm giác thân thuộc.
Đạo diễn Từ Lượng Bình là một người hay nói thẳng, sẽ không khen ngợi lấy lòng những diễn viên gạo cội có địa vị cao.
Vài ngày trước, trạng thái của Lê Tương không tốt, ông ấy đã góp ý rõ ràng.
Dạo gần đây, hiệu quả quay phim cải thiện rõ rệt, Từ Lượng Bình hài lòng ra mặt, khen trước mặt mọi người: “Hai hôm nay trạng thái của Tương tỷ không tệ, truyền tải vào ống kính rất tốt, nắm rõ lời thoại phù hợp, đây mới là đẳng cấp của Tương tỷ, đúng là bảo đao không dễ rỉ sét.”
Ngược lại, hiệu suất làm việc của Bạch Tranh sụt giảm nghiêm trọng.
Mấy ngày nay, đạo diễn rất không hài lòng với những cảnh quay lần một của cô, hỗ trợ chỉnh sửa nhiều lần nhưng vẫn không đạt hiệu quả.
Cuối cùng Từ Lượng Bình đành nói: “Bạch Tranh, cô đã đọc truyện nguyên tác chưa? Nhân vật Đào Chi này giai đoạn đầu là một cô gái vô cùng yểu điệu, tùy hứng, loại nũng nịu này không phải giả bộ kệch cỡm, mà là vẻ yếu ớt, kiêu kỳ bẩm sinh và được người khác chiều ra.”
Bạch Tranh liên tục nói xin lỗi: “Thành thật xin lỗi đạo diễn Từ, hai ngày nay tôi hơi thiếu ngủ, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại.”
Đạo diễn Từ không nói nặng lời, chỉ nói lại những cảnh quay từ trước, rồi chuyển sang quay cảnh khác.
Phó đạo diễn sản xuất là người của Bạch Tranh, lén lút trao đổi với cô.
Ông ta nhắc nhở: “Tranh tỷ, cô phải làm việc chăm chỉ hơn đi, đạo diễn Từ yêu cầu rất cao, nếu không phải do giám đốc Hạ ra sức đề cử… đạo diễn Từ vẫn luôn khẳng định cô không phù hợp với nhân vật sư muội này đâu.
Theo tôi hiểu ông ấy, ông ấy đã từng chấm dứt hợp đồng và đuổi thẳng cổ diễn viên đã quay được hai tháng.
Cô nhất định phải cố mà giữ lấy cơ hội này.”
Bạch Tranh cuống cuồng, vừa lo vừa giận.
Trong kịch bản《 Phượng Ngự Cửu Châu 》, hai nhân vật nữ chiếm vai trò quan trọng nhất là nữ số một A Quỳnh và nữ số hai Đào Chi.
Đây là bộ phim điện ảnh lấy đề tài tiên hiệp, đội ngũ sản xuất lớn, hình ảnh hoành tráng mãn nhãn với chi phí khổng lồ.
Vai chính A Quỳnh là con gái của người cai quản tiên giới nhưng sinh ra đã bị phế linh căn, không thể tu luyện, tuy tuổi không còn nhỏ nhưng không có tu vi.
Vì vậy, phụ thân, mẫu thân không thích nàng, ngay cả các huynh đệ trong môn phái cũng không coi trọng nàng.
Ngược lại với A Quỳnh, sư muội Đào Chi là con của một công thần đã hi sinh từ xưa, mồ côi không nơi nương tựa khi còn nhỏ nên được phụ thân của A Quỳnh nhận nuôi.
Nàng hoạt bát hướng ngoại, trời sinh may mắn, năng lực học hỏi cao, vì nhỏ tuổi, miệng lưỡi ngọt ngào nên được nhiều sư huynh, sư tỷ trong môn phái yêu mến.
Nhưng thực ra, sư muội Đào Chi là hậu duệ của Ma Tộc, sau khi nàng biết thân thế của mình, rắp tâm lập âm mưu, tạo ra một trận hỗn chiến khuấy đảo tam giới.
Người trên tiên giới bị Đào Chi tính toán, chịu cảnh tù đày và trọng thương vô số.
Trong phút giây gian nan ấy, tiên cốt trong A Quỳnh thức tỉnh, cầm kiếm giết địch, thoát khỏi vòng vây, dẫn dắt tiên giới từ đống tro tàn.
Cuối cùng người luôn chịu cọi thường, A Quỳnh không hề bị phế linh căn, chỉ là cốt cách chưa thức tỉnh.
Sau này nàng xưng đế, hàng vạn người cúi đầu, lập lại quy tắc tam giới, cai trị thiên hạ thái bình.
Nữ số hai Đào Chi thực chất thuộc tuyến phản diện phụ, giai đoạn đầu chưa biết thân phận Ma tộc của mình nên vẫn là một cô gái đơn thuần, nũng nịu và tùy hứng.
Bạch Tranh dùng vốn liếng phía sau tạo áp lực, tăng phân cảnh của nhân vật, gần như muốn đổi kịch bản thành hai nhân vật chính một thiện một ác.
Nhưng vấn đề là, cô ta có thể diễn tốt vai Đào Chi biến chất, quay lại tính toán mọi người trên tiên giới, nhưng không thể diễn được tạo hình ở giai đoạn đầu.
Dĩ nhiên Bạch Tranh không thể nói ra tình thế khó khăn của mình, giữ bình tĩnh, nói với phó đạo diễn: “Việc diễn xuất tôi tự có tính toán, anh đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi đấy.”
Phó đạo diễn hạ thấp giọng, khó xử nói: “Tôi biết Tranh tỷ muốn diễn vai nữ một, nhưng bây giờ đã khai máy rồi, bên phía Tương tỷ không có vấn đề lớn, trừ khi… fan nguyên tác của bộ truyện phản đối gay gắt hơn trên mạng, nếu không tôi không biết phải mở lời như thế nào với nhà tổng phụ trách sản xuất bên này.”
…
Sau khi kết thúc công việc, Bạch Tranh quay về khách sạn, gọi ngay cho bố đường giám đốc Hạ của mình.
Giám đốc Hạ là một thành viên trong ban quản lý cấp cao của tập đoàn giải trí lớn, có địa vị cao và quyền phát biểu trong giới.
Thực ra việc cô ta và giám đốc Hạ lén lút qua lại với nhau hoàn toàn ngoài ý muốn.
Lúc ấy, bất kể cô ta làm gì cũng không giành được nhân vật A Quỳnh nên nản lòng, chạy đi uống rượu.
Không ngờ lại bắt gặp cảnh giám đốc Hạ muốn chơi quy tắc ngầm với bông hoa mới lên Miêu Nghệ Hòa.
Giám đốc Hạ là nhà đầu tư lớn nhất vào 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》, ông ta muốn mượn việc đóng phim để chơi quy tắc ngầm với mấy nữ diễn viên mình thích.
Lần này, ông ta nhăm nhe Miêu Nghệ Hòa với vẻ ngoài yêu kiều và bối cảnh sạch sẽ.
Miêu Nghệ Hòa vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh Yến Kinh, mới đóng hai bộ phim truyền hình và trở nên nổi tiếng.
Miêu Nghệ Hòa là người thanh cao, bản thân có kỹ thuật diễn và nhan sắc.
Hơn nữa cô còn có một bạn trai bên ngoài giới giải trí nên chắc chắn không muốn bước vào vũng nước đục này.
Miêu Nghệ Hòa đen mặt từ chối, giám đốc Hạ thẹn quá hóa giận, trong nhất thời quyết định đổi vị giác.
Bạch Tranh gặp ông ấy đúng lúc, hai bên lập tức bắt nhịp với nhau, vai diễn vốn thuộc về Miêu Nghệ Hòa rơi vào tay Bạch Tranh.
Hơn nữa, giám đốc Hạ được Bạch Tranh hầu hạ vui vẻ, thậm chí còn ra mặt thay cô ta liên lạc với nhà sản xuất, yêu cầu biên kịch bổ sung thêm kịch bản.
…
Hai ngày gần đầy, fan nguyên tác trên Weibo phản đối ngày càng nhiều.
Đội biên kịch họp nội bộ, phó đạo diễn sản xuất tự nhiên đề xuất.
“Bộ phim này của chúng ta thu hút đầu tư lớn, lên tới hơn trăm triệu, hơn nữa fan nguyên tác chiếm số lượng khổng lồ, phần lớn đều là độc giả đợi phim 7 năm.
Chúng ta mới quay được 10 ngày, tôi nghĩ đạo diễn Từ và tổng sản xuất nên cân nhắc kĩ lại, kịp thời giảm thiểu tổn thất.”
Tổng sản xuất áp lực lớn nhất, xoa xoa mi tâm vì đau đầu: “Hừ, thật ra mấy năm nay, những IP khủng phá đảo phòng vé, đập tan tin đồn linh tinh không phải chuyện hiếm, nhưng tôi không thể hiểu nổi, không phải ban đầu Lê Tương giành được nhiều lượt ủng hộ nhất trên mạng hay sao? Thời điểm cô ấy tuyên bố vắng bóng một thời gian, nhiều fan nguyên tác còn bày tỏ sự tiếc nuối.
Tại sao bây giờ khai máy lại quay ra chê bai cô này nhiều tuổi?”
Đạo diễn Từ nói: “Đã ký hợp đồng rồi thì không thể đổi người nữa.
Hơn nữa, Lê Tương diễn không xảy ra vấn đề gì, hình tượng rất phù hợp.
Fan nguyên tác chỉ coi trọng một vài diễn viên lưu lượng thấp, kỹ năng diễn không bằng Lê Tương, không có lịch trình cụ thể.
Nói trắng ra không có người nào có thể thay thế được.”
Phó đạo diễn yếu ớt nói: “Tôi thấy… hình như có không ít người ủng hộ Bạch Tranh, có lẽ Bạch Tranh diễn được vai A Quỳnh.”
Mấy ngày nay Miên Miên thường đi dạo xung quanh phim trường, môi trường làm việc ở đây khá bình thường nên mọi người chỉ khép hờ cửa để họp.
Sau khi đi vệ sinh, Miên Miên đi ngang qua phòng, tình cờ nghe thấy âm thanh nên lẳng lặng nghe toàn bộ câu chuyện.
Mặc dù cuối cùng không ai đồng ý cân nhắc đổi diễn viên.
Nhưng Miên Miên hiểu, vấn đề vẫn nảy mầm từ những lời bàn tán trên mạng kia.
Tâm trạng của cô bé suy sụp, mặt xị xuống, tìm một góc, ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn.
Mặc dù cô bé nhìn thấy luồng khi màu xanh lá trên trán Bạch Tranh, chứng tỏ cô này ghen tị với mẹ.
Nhưng chưa có chứng cứ chứng minh Bạch Tranh làm chuyện xấu.
Với cả có vẻ Bạch Tranh cảm nhận được chuyến đi của bé con và Tần Mục Dã đến đây là để chống lưng cho mẹ nên cô ta rất khiêm tốn, cụp đuôi làm người, không thể bắt được đằng chuôi.
“Miên Miên đang làm gì thế?”
Bé con đang giận dỗi một mình, nghe được giọng nữ dịu dàng từ sau lưng.
Miên Miên quay đầu lại, thấy một chị gái với nét mặt thanh tú, đeo kính gọng tròn màu vàng kim, mái tóc dài đen mượt.
Bé con thấy chị gái này rất quen mắt, cô bé biết chị là nhân viên của đoàn phim nhưng không nhớ rõ công việc cụ thể là gì, nhưng nhìn bộ quần áo bình thường của chị, chắc chắn chị không phải là diễn viên.
Chị gái mang đến một cảm giác dịu dàng, điềm đạm, khiến Miên Miên thả lỏng, buồn bã lầm bầm: “Không có gì, Miên Miên thấy chán thôi ạ.”
Chị gái cười cười, nhéo bím tóc của cô bé: “Chị thấy Miên Miên có vẻ không vui, có thể nói với chị được không?”
Miên Miên nhấp nhấp môi, muốn nói lại thôi
Sau một lúc, cô bé mới hỏi nhỏ: “Chị ơi, chị thấy mẹ em diễn ổn không ạ?”
Giang Minh Thư gật đầu: “Tất nhiên rồi, ảnh hậu Lê có kỹ năng diễn xuất vượt trội, cô ấy mặc đồ đỏ chính là tạo hình nhân vật A Quỳnh trong lòng chị.”
Mặc dù Miên Miên chưa xem nguyên tác của《 Phượng Ngự Cửu Châu 》nhưng bé cảm thấy tạo hình của mẹ rất đẹp và diễn xuất của mẹ rất sinh động.
“Nhưng… nhiều người không muốn mẹ diễn vai này, họ nói mẹ quá già.”
Giọng nói ngọt ngào của Miên Miên chợt có tiếng nức nở.
Cảm giác khó chịu này không đơn giản xuất phát từ vai diễn.
Cô bé biết, đối với mẹ, dù có diễn vai này hay không, mẹ vẫn rất rất giỏi.
Chỉ là Miên Miên cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao.
Anh hai gặp khó khăn, bị người khác bôi nhọ nói xấu, chỉ cần giải quyết đúng vấn đề là xong.
Anh Hoài Dữ vướng vào rắc rối, bị người khác cướp đi vận khí, chỉ cần vạch trần người xấu, lấy lại vận khí là được.
Anh Tiêu Nhiên đã từng không hạnh phúc vì anh cảm thấy mình không nhận được tình yêu thương, luôn cô độc, đóng chặt cánh cửa lòng.
Cô bé chỉ cần yêu anh nhiều hơn, để anh ba cảm nhận sự ấm áp rồi dần dần thay đổi.
Nhưng cô bé không đủ khả năng để giải quyết vấn đề của mẹ.
Cô bé không thể giúp mẹ trẻ ra.
Bởi vì mẹ là người phàm, lúc mẹ sinh bé đã bốn mươi hai tuổi.
Đây cũng là chuyện đau khổ, bất lực nhất của người dưới trần gian.
Giang Minh Thư giật mình, chợt mỉm cười, giơ tay xoa đầu Miên Miên, nhẹ nhàng nói: “Không phải đâu, chị thấy ảnh hậu Lê rất đẹp, cô ấy đang ở độ tuổi mặn mà nhất của người phụ nữ, những diễn viên trẻ khác không thể có khí chất này.
Miên Miên hiểu chuyện quá, tại sao em mới bốn tuổi đã nghĩ nhiều như vậy?”
Miên Miên gục đầu xuống, hàng mi dài cong vút như hai cái bàn chải nhỏ.
“Rõ ràng mẹ đang làm rất tốt, tại sao những người đó chưa xem tác phẩm của mẹ, đã phán xét mọi thứ thế ạ?”
Cô bé mới là đứa trẻ non nớt, nhưng lại toát ra vẻ mất mát sâu đậm, khiến Giang Thu Minh cảm động.
Giang Thư Minh nói từ tốn: “Miên Miên không cần lo lắng, mẹ em có áo bông nhỏ quan tâm như em, chắc chắn thành tích của cô ấy sẽ ngày càng tốt hơn.”
Miên Miên cảm thấy chị gái này siêu tốt bụng và dịu dàng, nhưng bé không coi những lời đó là thật.
Miên Miên không thấy công bằng tẹo nào.
Mấy ngày bé đến thăm ban, mẹ đều đi ngủ rất muộn, năm giờ sáng đã phải dậy học lời thoại, mặc dù bé không am hiểu diễn xuất nhưng bé thấy mẹ đang dần nhập vai hơn, càng ngày càng giống cô gái mặc quần áo màu đỏ trong kịch bản.
Miên Miên quay đầu nhìn chị gái, khẽ nói: “Chị tốt quá, cảm ơn chị đã an ủi em ạ.”
Giang Thư Minh không nhịn được bật cười, dắt tay Miên Miên đứng lên: “Miên Miên, chị không an ủi em, chị thật lòng tin tưởng mẹ của em, em cũng phải tin vào mẹ nhé.”
Miên Miên nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, gật đầu: “Tất nhiên rồi ạ, mẹ em là người giỏi nhất.”
Giang Thư Minh nói: “Vậy em hãy nói với mẹ rằng, mẹ cũng là A Quỳnh tốt nhất nhé.”
…
Lê Tương kết thúc công việc, dạo một vòng mới tìm thấy con gái ở trong góc, bà bế bé lên, cười hỏi: “Miên Miên chơi gì ở đây vậy?”
Miên Miên thành thật nói: “Con vừa nói chuyện với một chị gái rất dịu dàng ạ.”
Lê Tương biết mọi người trong đoàn đều cưng chiều con gái, rất thích chơi cùng bé, bà vừa bế bé lên xe, vừa hỏi: “Thật hả? Con nói chuyện gì?”
Miên Miên mơ hồ, mặc dù không biết nhiều công việc quay phim nhưng không hiểu sao bé cảm thấy chị gái ấy nói có lý, lời nói nhẹ nhàng nhưng có lực.
Chắc là do bé không quá am hiểu lĩnh vực này.
Miên Miên nhớ lời nhắc của chị gái, hai tay ôm chặt cổ mẹ, ngọt ngào nói từng câu: “Mẹ ơi, mẹ là A Quỳnh tốt nhất, một phiên bản hoàn hảo nhất!”
Lê Tương ngẩn người, hiểu ra con gái thông minh lanh lợi đã thấy những bình luận trái chiều trên Weibo.
Bà đau lòng, hôn lên trán Miên Miên: “Cảm ơn bảo bối của mẹ, mẹ sẽ cố gắng hơn nữa.”
…
Miên Miên không biết chị gái dịu dàng trẻ tuổi hôm ấy lại là tác giả của bộ 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》, kịch bản điện ảnh cũng do cô ấy soạn.
Đêm đó, Giang Thư Minh đăng một bài viết dài trên Weibo.
@ Tác giả, biên kịch Giang Thư Minh:
[《 Phượng Ngự Cửu Châu 》được viết cách đây bảy năm đến tận bây giờ.
Năm ấy tôi ba mươi tuổi, viết rất nhiều tiểu thuyết nhưng chỉ bình bình, không nổi tiếng.
Người nhà không ủng hộ tôi theo con đường này, cho rằng tôi đã có bằng thạc sĩ, suốt ngày ở nhà viết mấy thứ tiểu thuyết vớ vẩn này là đi ngược lại người bình thường.
Vào lúc đó, tôi chỉ là một tác giả vô danh trên mạng, chưa bao giờ nghĩ 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》được nhiều độc giả đón nhận như vậy, càng không dám mơ nó sẽ được chuyển thể thành phim điện ảnh như ngày hôm nay.
Có một chuyện tôi chưa bao giờ tiết lộ cho ai, ngay từ khi tôi đặt bút viết về A Quỳnh, tôi đã có hình mẫu cho riêng mình.
Hình mẫu ấy chính là cô Lê Tương.
Trong lòng tôi, cô Lê Tương thực sự rất giống A Quỳnh.
Không ai nhận ra cốt cách thần tiên trời ban của A Quỳnh, luôn cho rằng linh căn của cô ấy bị hư hại, nhất định không thể có tu vi cao nên không ai coi trọng cô ấy.
Cô Lê Tương được đào tạo chính quy, ngoại hình tuyệt đẹp, nhưng lại bị nhiều tiền bối trong giới đánh giá khuôn mặt ấy không phù hợp đóng vai chính nên không bao giờ được nhận vai này, chỉ có thể làm bình hoa mà thôi.
Trong lúc nguy nan nhất, cốt cách của A Quỳnh thức tỉnh, cô ấy cầm kiếm chém địch, nhìn đời bằng nửa con mắt, tự xưng nữ đế, thống nhất bốn phương.
Sau nhiều năm chìm nổi, cô Lê Tương nhận được nhân vật phù hợp nhất, nổi tiếng chỉ sau một đêm, giành luôn danh hiệu Tam Kim, tỏa sáng rực rỡ.
Lúc sáng tác 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》, tôi không có gì trong tay, chỉ một lòng thần tượng cô Lê Tương đến 30 tuổi mới nổi tiếng.
Tôi đã nghỉ, cô ấy ba mươi tuổi mới được nhắc tên thì tôi cũng có thể, A Quỳnh cũng có thể.
Là tác giả và biên kịch của 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》, tôi tin rằng, vẻ đẹp của người phụ nữ không bao giờ khuất phục trước dòng chảy của thời gian, kỹ thuật diễn và việc truyền tải nhân vật của diễn viên nữ không nên bị tuổi tác hạn chế.
Hy vọng tất cả phái nữ, các bạn độc giả, các bạn khán giả cũng có thể sống hết mình như A Quỳnh, không sợ tháng năm.]
*****
Việc tác giả lên tiếng ủng hộ diễn viên đóng nữ chính Lê Tương đang gây tranh cãi của bộ phim 《 Phượng Ngự Cửu Châu 》 rất nhanh đã lên hot search.
Tần Mục Dã nằm liệt trên ghế sô pha, đọc Weibo, con ngươi sắp rơi ra ngoài: “Hả??? Hóa ra cô ấy là tác giả của bộ truyện! Con còn tưởng cô ấy chỉ là một trợ lý nhỏ ở phim trường thôi chứ!”
Tần Mục Dã xem hình đại diện ở Weibo của Giang Thư Minh, đối chiếu với người cậu gặp trên phim trường.
“Trời, bảy năm đăng truyện trên mạng, năm nay cô ấy đã 37 rồi hả? Nhìn chỉ như 24,25 thôi ấy.”
Miên Miên mở to mắt ngơ ngác, trông như con chim cánh cụt ngốc ngốc.
“Chị gái dịu dàng ấy là tác giả của bộ truyện ạ! Chị ấy đúng là fan của mẹ rồi, em còn tưởng chị ấy nói vậy để an ủi em thôi.”
Tần Mục Dã:?????
Cậu bế cô bé lên, ôm ghì vào ngực, xoa mạnh ——
“Ơ kìa, ơ kìa, cô em gái Hải Vương của tôi đã lén chinh phục biên kịch từ khi nào vậy?!”.