Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi


Tình huống xảy ra quá nhanh.
Bé con ba tuổi rưỡi không phản ứng kịp, chỉ ngây người nhìn người ba đang tỏ ra chán ghét.
Tần Sùng Lễ cũng giật mình, đến khi ông bình tĩnh lại, vội vàng nhặt cái chén ở bên chân bé lên, tay chân luống cuống nhìn bé con trước mặt…
Thần kinh cảm giác của Miên Miên hoạt động chậm, đợi khi bé thấy đau, cúi đầu nhìn bàn tay đỏ lên do nóng, lập tức khóc òa: “Hức… Oa oa oa!!!”
Tiếng khóc lớn của em gái dọa đến Tần Hoài Dữ và Tần Mục Dã, hai người dừng việc trên tay chạy nhanh đến.
Tần Mục Dã nhanh chóng bế em gái từ ghế sô pha lên, nhìn bàn tay đỏ bừng và ống quần ướt nhẹp của con bé, liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Tần Hoài Dư cũng lo lắng, đau lòng không nói nên lời.
Trong đầu Tần Mục Dã vang lên một tiếng, tức giận trào ra, cậu thở gấp nói to với Tần Sùng Lễ: “Ba có phải hơi quá đáng rồi không? Ba muốn làm gì? Miên Miên chỉ mới ba tuổi rưỡi thôi! Làm sao ba có thể đối xử với con bé như thế, ba có còn là người không?”
Trải qua buổi nói chuyện cả đêm hôm qua.
Trên phương diện lý trí, Tần Hoài Dữ có thể hiểu được sự kháng cự của ba với Miên Miên.

Nhưng về mặt tình cảm, anh đã tiếp thu Miên Miên là em gái của anh, làm tâm can bảo bối của anh, nhìn con bé khóc òa, trái tim anh co rút kịch liệt.
Tần Hoài Dữ cũng không kiềm chế được: “Ba! Tối hôm qua ba nói thế nào với con? Cứ coi như ba vẫn còn nghi ngờ nhưng ba cũng đã tiếp nhận Miên Miên rồi! Đồng ý cho con bé sống ở nhà chúng ta rồi! Sao giờ ba lại làm vậy…”
Tần Sùng Lễ không phải cố ý.
Mặc dù đau lòng, tâm trạng hỗn loạn nhưng ông không hề có ý định ức hiếp một đứa bé nhỏ như thế này.
Nhưng bây giờ… đứa nhỏ khóc nức nở, hai đứa con trai thay nhau trách móc ông.
Cảm xúc của ông càng bùng nổ.
Ông nghiêm mặt, mím chặt môi, gượng gạo nói: “Ba không cố ý, ba đã nói không muốn uống, đứa trẻ này cứ sán lại gần.”
Da của trẻ em quá nhạy cảm, Miên Miên cảm thấy tay và chân đau rát.
Ba quá hung dữ và chán ghét cô bé, còn ghét cô bé hơn cả anh ba…
Bé con tủi thân, cộng thêm tay đau nên không kiềm được nước mắt, khóc không ngừng.
Tần Mục Dã không muốn nói tiếp với Tần Sùng Lễ, bế em gái chạy như bay đến phòng vệ sinh, đặt bé lên bệ đá, lấy nước lạnh rửa vết bỏng cho em.
Tần Hoài Dữ chạy tới, thấy ống quần ướt, vội vã cởi quần em gái ra.
Cũng may chiếc quần này khá dày, bên trong lót một lớp lông cừu mỏng, trà cũng không nóng lắm nên chỉ có đầu gối phải hơi hồng hồng.
Cả tay và chân đều được nhúng qua nước lạnh nên hết đau rất nhanh.
Bé con không còn sức khóc to, khóc không ra tiếng, chỉ thút tha thút thít, mũi thổi ra bong bóng, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Rửa vết thương xong, hai anh trai bôi thuốc mỡ lên vết bỏng, thuốc lạnh lạnh, tác dụng rất tốt.

Tâm trạng của Tần Hoài Dữ ổn định hơn nhiều, anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho em gái, nhẹ nhàng nắm chiếc mũi nhỏ của cô bé: “Dùng sức, Miên Miên xì mũi ra.”
Anh thuần thục lau sạch nước mũi, đau lòng sờ mặt bé con, dịu dàng nói: “Không sao, không bị rách da, cũng không bị sưng, chỉ hơi đỏ một chút.

Miên Miên đừng khóc, Miên Miên là thần tiên mạnh mẽ nhất, anh ở bên em, có được không?”
Bánh bao nhỏ sụt sịt, kiên cường ngăn lại hai hàng nước mắt chảy dài.
Mặc dù không khóc nữa nhưng trông vẫn còn xót xa.
Tần Mục Dã cảm thấy tâm can vỡ nát thành mảnh nhỏ, nếu người ngoài kia không phải là ba cậu, chắc chắn cậu sẽ vác dao đi chém mấy phát.
Nhưng cậu không dám nổi giận, sợ dọa đến em gái, chỉ có thể cẩn thận cúi người, thổi từng hơi: “Em gái đừng khóc, anh thổi giúp em, phù phù mấy phát là hết đau ngay.”
Miên Miên không phải đứa bé yếu ớt, nếu bị bỏng cô bé chỉ khóc theo bản năng.

Nhưng nguyên do chính khiến cô bé buồn và bật khóc khổ sở như vậy là … thái độ của ba.
Nếu anh ba lạnh lùng khiến bé đau lòng thì thái độ của ba thật sự khiến bé tuyệt vọng.
Mặc dù cô bé không có ký ức rõ ràng nhưng trong đầu vẫn có hình ảnh mơ hồ, cô bé nhớ rõ tính cách của các thành viên trong gia đình.

Ba là một người nghiêm túc nhưng lại rất yêu bé, ba thích bế bé nhất.
Ngay cả trong giấc mơ kia, khi ba sắp ra đi, ánh mắt ba nhìn cô bé vẫn tràn ngập yêu thương.

Vì sao bây giờ ba lại như vậy…
Miên Miên hít mũi, mang theo tiếng nức nở: “Anh Hoài Dữ, tại sao ba lại ghét Miên Miên? Tại sao ba lại ghét em như vậy ạ?”
Vẻ mặt Tần Hoài Dữ có chút mờ mịt, cân nhắc nói: “Không phải ba chán ghét Miên Miên, ba chỉ… chưa tin chuyện em sống lại mà thôi.”
Tần Hoài Dữ biết lời giải thích này hơi giả trân.
Nhưng trừ lời này, anh không biết phải nói thế nào với em gái.
Chẳng lẽ nói là, kết quả ADN báo là bình thường nhưng theo cách lý giải của ba, Miên Miên thực sự đã chết.
Hơn nữa còn bị người khác hại chết.
Tất cả mọi thứ đều bị bỏ qua hết, bao gồm cả ADN giống hệt nhau… đều khiến mọi người sợ hãi khi nghĩ đến.
Tối hôm qua Tần Sùng Lễ nói, ông nghi ngờ Miên Miên bây giờ là một phần trong kế hoạch của đối phương.

Đẩy mọi người ở Tần gia xuống đáy vực tuyệt vọng, rồi lại gửi đến một bản sao giống hệt, kế hoạch đằng sau thực sự vừa thâm sâu vừa độc ác.

Lần đầu tiên Tần Hoài Dữ phản bác quan điểm của ba.
Anh hỏi thủ đoạn để làm một đứa trẻ giống hệt là gì?
Tần Sùng Lễ nói, ông ấy chưa chắc chắn, nhưng ông đã thuê một đội nghiên cứu cấp cao để tiến hành phân tích mã gen.
Nếu phải chọn giữa nhân bản gen và sống lại…
E rằng một người bình thường thời nay sẽ lựa chọn phương án số một.
Tần Hoài Dữ cảm thấy bản thân vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu, trước khi biết chân tướng vụ việc, anh đã tiếp nhận con bé.
Anh không có khả năng chống lại mọi thứ.
Vì vậy anh nâng niu bảo bối của anh bây giờ, anh muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho cô bé.
Còn kết quả nghiên cứu gen…
Anh không dám nghĩ xa hơn, thậm chí hy vọng nghiên cứu của ba mãi mãi không có kết quả.
Tần Mục Dã nghe không lọt tai, cáu kỉnh nói: “Vì sao ba không tin? Ông ấy già đến nỗi không tiếp nhận cái mới được à? Em gái từ trên trời rơi xuống thật- em ấy là thần tiên hạ phàm, thần tiên thì sao chết được? Hơn nữa, em còn thấy con chó, à không con hồ ly đi xuống cùng em gái rồi, thần Ty Mệnh ấy!”
Bé con không cam lòng, bé muốn biết rốt cuộc tại sao ba không thích cô bé.
Cuối cùng có phải là do cái người tên Phó Trạch trong mơ hay không.
Bé vùng vẫy muốn nhảy xuống đất.
Tần Mục Dã không thả cô bé xuống đất mà bế bé đi ra ngoài theo đúng ý bé.
Chưa đi được hai bước, cậu đã thấy Tần Sùng Lễ hoảng hốt đứng ở khúc quanh bên ngoài phòng vệ sinh.
Tần Sùng Lễ lo lắng không yên, có lẽ cảm thấy mình quá đáng.
Bé con nức nở, âm thanh mềm nhũn mang theo sự bướng bỉnh của trẻ con, cố chấp hỏi ông: “Ba ghét con sao ạ? Ba ghét con vì lớn lên Miên Miên sẽ trở thành người xấu phải không ạ?”
Tần Sùng Lễ vừa rồi cũng rất lo lắng, ông vừa hối hận vừa mâu thuẫn.
Ông không cố ý, nhưng nếu không giải thích rõ ràng… cả nhà sẽ hiểu lầm ông.
Nhưng lúc này, đứa nhỏ non nớt chất vấn khiến ông tỉnh táo lại vài phần.
Tần Sùng Lễ mím môi, gằn từng chữ: “Xin lỗi, chú không cố ý làm cháu bị bỏng, đây là lỗi của chú.

Chú cũng không ghét cháu, cháu chỉ là một đứa trẻ, dù cháu được tạo ra bằng phương pháp phi nhân đạo thế nào… và liệu cháu có biết điều đó hay không nhưng trong chuyện này cháu vô tội, chú không nên giận cá chém thớt.”
Cô bé ngây thơ nhìn chăm chú.
Tần Sùng Lễ thản nhiên nói hết lời: “Chú hy vọng cháu biết rõ, cháu không phải là con gái của chú, con gái Tần Miên Miên của chú đã chết rồi, người chết rồi không thể sống lại.


Nhưng chú không thể phủ nhận cháu đã mang lại hy vọng cho cái nhà này, chú không làm được như thế.

Vợ và các con của chú đều thích cháu nên chú đồng ý cho cháu ở lại đây, đồng thời nuôi dạy cháu lớn lên.”
Miên Miên dần hiểu ý của Tần Sùng Lễ.
Hai mắt cô bé đỏ bừng, viền mắt lại đong đầy nước.
Cô bé cố kìm nén, không để nước mắt rơi xuống, kiên quyết quệt miệng, vừa tủi thân vừa mạnh mẽ nói: “Nhưng Miên Miên chính là Miên Miên, chú chính là ba của Miên Miên mà!”
Tần Sùng Lễ tái nhợt: “Không phải, Miên Miên của chú đã chết, chú vì người nhà chấp nhận cháu thay thế con bé ở đây, nhưng không thể cho phép cháu chiếm đi vị trí của con bé trong lòng chú, chú chỉ có một cô con gái duy nhất, con bé đã chết rồi.”
Dường như Miên Miên đã hiểu hết ý của ba.
Cô bé biết vì sao ba ghét bé.
Nhưng cô bé không biết giải quyết thế nào.
Bé thấy rất tủi thân, cố gắng nhịn khóc, thở hổn hển mắng ba: “Ba hư! Miên Miên cũng không thích ba nữa!”
Tần Sùng Lễ kiềm chế, giọng nói run rẩy: “Không được gọi chú là ba!”
Miên Miên sững sờ, sửa lại câu từ, buồn buồn nói: “Chú hư!”

Sau khi Tần Sùng Lễ rời nhà đến công ty, Tần Hoài Dữ xin nghỉ làm lần đầu tiên, ở nhà chơi với em gái.
Tâm tình của Tần Mục Dã cũng không tốt, hai người lớn đều buồn nên muốn cũng không biết dỗ em gái vui thế nào.
Tần Hoài Dữ thấy điều may mắn nhất hôm nay là mẹ đã ra ngoài từ sáng sớm để mua quà cho em ba.
Em ba sắp đón sinh nhật lần thứ mười bốn, mẹ đã chọn trên mạng rất lâu nhưng chưa tìm được món quà ưng ý, mẹ cảm thấy không ổn nên quyết định tự mình đến trung tâm thương mại.
Cũng may mẹ không có ở nhà, không nhìn thấy màn tranh chấp giữa ba và em gái.
Nhưng hai mắt của em gái đỏ hoe, đôi tay nhỏ bé còn bị bỏng đỏ, chưa lành hẳn, lát nữa Lê Tương quay lại chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Tần Hoài Dữ biết bệnh tình của Lê Tương không thể chịu được kích thích, nếu bà biết được chân tướng nửa năm trước và nghi ngờ của ba về kỹ thuật nhân bản gen, chỉ sợ bà sẽ sụp đổ một lần nữa.
Anh không dám mạo hiểm, chỉ có thể bàn bạc cùng Tần Mục Dã, hai ngày này anh sẽ đưa em gái về biệt thự của mình, nói với mẹ là Miên Miên muốn chơi cùng Lục Linh.
Tần Mục Dã cũng đồng ý với cách làm của anh, em gái bị ba tổn thương, cảm xúc của mẹ lại không chịu được kích thích, tạm thời tách ra là phương án tốt nhất.
Tần Mục Dã sắp xếp hành lý, nhanh chóng bế em gái rời đi.

Trở về biệt thự của Tần Hoài Dữ, bé con có chút ủ rũ.
Tuy cô bé không khóc nữa, nhưng vẫn chán nản, cả người không có tinh thần.
Tần Mục Dã hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng giận nữa, ba hư làm em không vui, bọn anh cũng sẽ không để ba vui vẻ, mấy anh em mình không cần để ý đến ba nữa, cứ kệ ba, có anh hai yêu em, anh cả cũng yêu em, mẹ lại càng yêu em mà.”
Tần Hoài Dữ biết được chân tướng vụ việc, không thể lạc quan như Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã chỉ không hiểu ba đang làm gì, tức giận một chút, cậu nghĩ lâu dần ba sẽ tiếp thu điều này thôi.
Nhưng với anh, anh biết ba đã phải chịu đựng những gì trong sáu tháng qua, anh thông cảm cho ba nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy đau cho em gái mình.


Hai luồng cảm xúc đan xen, Tần Hoài Dữ rất đau khổ.
Nhưng anh không được lộ ra điều đó trước mặt em trai và em gái.
Tần Mục Dã nhanh trí, sau khi ăn trưa xong, cậu khuyên em gái đi tìm Lục Linh: “Một ngày không gặp rồi, em không nhớ Linh Linh à, muốn đi tìm em ấy không?”
Bé con rung rinh.
Cô bé chu miệng, nói nhỏ: “Vậy anh bế em đi.”
Tần Mục Dã cảm thấy mình chọc đúng chỗ ngứa rồi, tâm tình khá lên, bế em gái ra cửa.
Khu biệt thự này lớn nhưng Tần Mục Dã chân dài, bế bé con chỉ mất mấy phút là đến cửa nhà Lục gia.
Chuông cửa reo lên, bảo mẫu ra mở, thấy anh em Tần Mục Dã, vội vã mời bà chủ ra.
Hôm nay phu nhân Nguyễn Tịnh Nhàn ở nhà, bà cũng theo dõi chương trình của con trai và con gái nên thân thuộc với hai anh em Tần Mục Dã và Miên Miên giống như người nhà, nhiệt tình mời hai anh em vào nhà.
Nghe Miên Miên đến để chơi cùng Linh Linh.
Nguyễn Tịnh Nhàn áy náy: “Ôi, tiếc quá, tối hôm qua Linh Linh nhà cô về thấy không thoải mái, hơi phát sốt nên phải truyền dịch, con bé vừa ngủ mất rồi.”
Tần Mục Dã không ngờ.
Miên Miên vội hỏi: “Chị Linh Linh bị bệnh, cháu có thể lên thăm chị không ạ?”
Nguyễn Tịnh Nhàn gật đầu: “Được chứ, Linh Linh đang ngủ trên tầng, bác sĩ bảo thời tiết ở Yến Kinh và Đông Nam Á khác biệt, một bên nóng một bên lạnh nên sức khỏe của trẻ con không trụ được, cộng thêm cơn bão ập đến bất ngờ, Linh Linh nhát gan nên bị dọa sợ.”
Miên Miên rón rén theo Nguyễn Tịnh Nhàn lên tầng nhìn Lục Linh, cô bé đang ngủ trên giường, gương mặt phiếm hồng.
Tần Mục Dã và Nguyễn Tịnh Nhàn khách khí nói chuyện vài câu.
Lúc đầu, cậu định nói chuyện xong thì đưa em gái về nhà.
Nhưng ra tới cửa, cậu ngạc nhiên thấy bé con và một cậu bé khoảng mười tuổi đang ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ ngoài vườn.
Cậu bé nhìn bàn tay ửng đỏ của Miên Miên, nhẹ nhàng thổi giúp bé.
Em gái còn chỉ bàn chân của mình, nói dỗi: “Ở đây cũng đỏ, hơi đau một chút.

Anh Thanh Hành có thấy ba hư quá không?”
Tần Mục Dã chưa thấy cậu bé này bao giờ nên sửng sốt.
Nguyễn Tịnh Nhàn theo ra, vội vàng giải thích: “Đây là đứa thứ hai nhà cô, Lục Thanh Hành, anh trai của Lục Linh, năm nay mười tuổi, học lớp 8.”
“Vâng…” Tần Mục Dã trả lời qua loa, ánh mắt hướng về phía hai đứa trẻ, trong lòng khó hiểu.
Cậu không hiểu tại sao em gái ngốc lại thích chơi với nhà họ Lục như vậy.
Cô bé mũm mĩm đáng yêu Lục Linh thì không tính.
Sao giờ lại lòi đâu ra một cậu bé… đẹp trai thế kia?
“Hả?!” Cậu tỉnh táo lại, sợ hãi nhìn Nguyễn Tịnh Nhàn, “Cái gì ạ, sao em ấy mười tuổi mà đã học lớp 8 rồi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận