Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi


Anh cả anh tuấn dịu dàng bế em gái yêu nhất nhà, vừa thay dép, vừa thơm má cô bé, tạo nên hình ảnh đẹp đến nỗi người xem không thể rời mắt.

Lê Tương cười chào con trai, ân cần nói: “Hôm nay con phải đi xã giao à Hoải Dữ, dạo này con bận thế, mặc dù công việc quan trọng nhưng vẫn phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, còn chưa đến hai mươi bốn, con không cần áp lực mình nhiều như vậy, cứ từ từ thong thả thôi.


Tần Mục Dã nhìn anh cả bế bé con, hiếm khi không thấy ghen trong lòng.

Từ nhỏ cậu đã thích đi theo Tần Hoài Dữ, trong nhà cậu có quan hệ tốt nhất với anh cả, bởi vì Tần Hoài Dữ không chê thằng em ngốc như cậu nên tình cảm giữa hai anh em rất sâu sắc, với anh ấy, cậu có một loại tín nhiệm đặc biệt anh cả như ba.

Mặc dù tính tình của Tần Hoài Dữ có phần giống ba Tần Sùng Lễ, nhưng khác biệt lớn nhất là Tần Hoài Dữ dịu dàng hơn, dù em trai gây chuyện, anh vẫn kiên nhẫn giảng giải, không bày ra vẻ mặt nghiêm nghị đen kịt như ba.

Vì vậy, Tần Mục Dã ngưỡng mộ và gần gũi với anh cả.

Miên Miên thân mật với anh cả là điều duy nhất không khiến cậu ghen tỵ.

Thậm chí cậu còn chủ động quan tâm Tần Hoài Dữ: “Anh cả, anh chưa ăn cơm đúng không, mau đi rửa tay đi, con bé heo thối này chỉ nhớ anh, còn nhắc mẹ dành thức ăn cho anh đấy, hình như để trong nồi.


Mấy hôm nay khẩu vị của Tần Hoài Dữ kém đi rất nhiều, bây giờ không quá muốn ăn.

Nhưng bé con trong ngực giống như liều thuốc an ủi hiệu quả.

Chỉ cần ôm cô bé, mệt mỏi cả ngày của anh tan biến hơn một nửa.

Tâm tình buồn bực lo lắng cũng bình tĩnh lại, anh nghe Tần Mục Dã nói, cúi đầu, cười híp mắt, hỏi Miên Miên: “Thật không, Miên Miên để dành cho anh món gì?”
Bé con trong ngực chưa kịp trả lời.

Tần Mục Dã đã cướp trước: “Đương nhiên là món Peppa chua ngọt con bé thích nhất rồi!”
Miên Miên: “…”
Mấy chữ Peppa chua ngọt xuất phát từ miệng Tần Mục Dã.

Cả nhà không còn bất ngờ, nhưng vẫn khẩn trương nhìn về phía Miên Miên, quan sát biểu cảm của bé, tính toán có cần dỗ bé hay không.

Trải qua đả kích tối qua, bây giờ Miên Miên không dễ bị Tần Mục Dã lừa lọc.


Nhưng mỗi khi cô bé ăn sườn, trong lòng vẫn hơi xấu hổ.

Mặc dù không phải Peppa nhưng dù sao đó cũng là đồng loại của Peppa.

Huhuhu, những chú lợn đáng thương.

Nhưng món sườn xào chua ngọt mẹ làm rất ngon, ực ực.

Bé con nuốt nước miếng, trợn mắt nhìn anh hai ngồi cách đó không xa, quay lại nhìn Tần Hoài Dữ, nói: “Là sườn Pepp… sườn xào chua ngọt ạ! Rất là ngon, anh Hoài Dữ phải ăn nhiều vào nhé.


Đối diện với sự quan tâm nhiệt tình của em gái, Tần Hoài Dữ không thể chống đỡ nổi.

Cho dù không đói, anh vẫn đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, bé con vất vả đẩy ghế ăn trẻ con đến, ngồi gần anh, chớp chớp mắt giám sát anh ăn tối.

Tần Hoài Dữ uống một chén canh nấm nấu cùng cải bó xôi, tương đối ngon và thanh đạm.

Khẩu vị của anh không tốt, chỉ ăn một miếng sườn, không muốn ăn thêm nữa.

Miên Miên thấy anh chỉ ăn rau, không ăn thịt, cầm cái thìa nhỏ của mình, cố gắng múc hai thìa sườn to, đặt vào đĩa trước mặt Tần Hoài Dữ.

Cô bé nhấn mạnh: “Anh Hoài Dữ làm việc vất vả, không thể không ăn thịt, anh phải ăn nhiều thịt thì mới có sức lực!”
Tần Hoài Dữ bật cười, không đành lòng từ chối ý tốt của em gái, ăn hết đống sườn bé xúc cho.

Từ nhỏ Tần Hoài Dữ đã nhận sự giáo dục đặc biệt, chú trọng lễ nghi trong bữa ăn, mặc dù mọi người trong nhà đã ăn xong hết, chỉ còn mình anh trên bàn ăn nhưng anh vẫn thong thả ung dung, nhai kỹ nuốt chậm.

Anh chỉ ăn nửa bát cơm nhưng mất gần 30 phút.

Miên Miên nhìn anh ăn, không nói nhiều nhưng đôi mắt long lanh đã đủ ẩn chứa tâm tình.

Chờ sau khi Tần Hoài Dữ ăn xong, lau miệng, bế cô bé khỏi ghế ăn cho trẻ em, Miên Miên mới nhỏ giọng hỏi: “Anh Hoài Dữ đã đồng ý đưa Miên Miên đi làm cùng rồi, tại sao buổi sáng anh không đợi Miên Miên mà đi trước…”
Trái tim của Tần Hoài Dữ run lên.

Anh cúi đầu nhìn em gái.

Vẻ tủi thân trong đôi mắt của bé sắp tràn ra ngoài.


Tần Hoài Dữ đột nhiên cảm thấy hành động tắt báo thức Peppa của bé đêm qua… thật đáng xấu hổ!
Tần Hoài Dữ áy náy trong lòng, thấp giọng dỗ đứa nhỏ: “Là anh không tốt, mấy hôm nay anh không đi làm ở Tần Thị, anh phải qua công ty riêng để xử lý một số công việc, 7h30 sáng nay anh đã phải ra cửa, sợ em không ngủ đủ… nên anh mới không gọi em dậy, xin lỗi Miên Miên, lần sau anh đưa em tới công ty chơi được không?”
Miên Miên rất hiểu chuyện.

Cô bé biết mình ngủ rất say, không dễ đánh thức.

Cũng biết anh Hoài Dữ không nỡ đánh thức bé nên mới đi làm một mình.

Anh Hoài Dữ là anh trai dịu dàng nhất, tốt nhất trên thế giới.

Nhưng Miên Miên càng ngày càng thấy rõ khí đen trên trán của anh ấy.

Trong lòng gấp gáp.

Cô bé không thể giải thích cặn kẽ với Tần Hoài Dữ.

Bé phải đi làm cùng anh ấy.

Khí đen dày như vậy mà vận khí của anh Hoài Dữ trời sinh rất tốt, không dễ bị ảnh hưởng.

Anh cả khác với anh hai, tính tình của anh hai hay thay đổi, không phải là người kiên định, trầm ổn.

Vì vậy màu sắc của khí trên trán sẽ thay đổi theo tâm trạng của anh hai.

Nhưng Tần Hoài Dữ thì khác, vầng trán đầy đặn, dung mạo đoan chính, nếu sinh ra trong thời kỳ cổ đại, chắc chắn anh ấy mang số mệnh đế vương.

Anh ấy sống nguyên tắc, lương thiện, không dễ bị một người xấu bình thường hãm hại.

Chính vì như vậy, Miên Miên càng phải theo sát bên người anh, cẩn thận quan sát từng người mới có thể phát hiện ra người xấu đặc biệt, ảnh hưởng đến vận khí của anh.

Tần Hoài Dữ lộ ra biểu cảm khó xử, suy nghĩ đấu tranh.

Anh luôn cưng chiều em gái, con bé đã lớn hơn chút, muốn gì là được đó, hơn nữa con bé còn rất ngoan, không đòi hỏi cái gì quá đáng.


Chỉ muốn đi đến công ty với anh thôi, đối với đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, đây là yêu cầu quá đỗi bình thường.

Nếu là bình thường, Tần Hoài Dữ nhất định sẽ đồng ý, cho dù anh bận làm việc, anh vẫn có thể để thư ký chơi cùng bé, thậm chí chính anh cũng tranh thủ được chút thời gian.

Nhưng mà…
Tình huống gần đây có chút đặc thù, chính anh cũng đang sứt đầu mẻ trán, hiện công ty đang đối mặt với khủng hoảng.

Anh không muốn đưa em gái đến môi trường như thế, tránh ảnh hưởng đến cô bé.

Tần Hoài Dữ bế em gái quay lại phòng khách, kiên nhẫn thương lượng: “Mấy hôm nay chắc là không được, sắp hết năm rồi, chờ anh xử lý hết các công việc của năm nay, sang năm mới anh sẽ đưa Miên Miên đến công ty được không, đến lúc đó nếu em thích, ngày nào anh cũng đưa em đi cùng.


Bé con mất hứng bĩu môi.

Mặc dù bé không tức giận nhưng điều này còn khiến Tần Hoài Dữ xoắn xuýt hơn cả tức giận.

Cô bé cúi đầu, cả người chìm trong mất mát.

Tần Hoài Dữ ôm cô bé ngồi xuống ghế sô pha, cầm hai quả anh đào cho bé.

Bình thường Miên Miên rất thích ăn anh đào, nhưng lúc này quay đầu tránh né, thở hổn hển, nhất định không ăn.

Tần Hoài Dữ cười đền bù, nhỏ giọng dụ dỗ: “Được rồi, Miên Miên ngoan nhất, không tức giận với anh nữa được không, anh đồng ý với em, anh nói thật, qua năm mới anh đưa em đi.


Trong lòng Miên Miên nổi lên mâu thuẫn.

Cô bé vừa muốn đi, vừa hiểu không phải anh Hoài Dữ lười không muốn ở cùng bé mà anh ấy thật sự không tiện đưa bé đi nên mới không đồng ý.

Cho nên cô bé không biết nên tức giận mình hay tức giận anh cả.

Cô bé chỉ không muốn bị dụ dỗ, tụt xuống khỏi đùi Tần Hoài Dữ, rúc vào một góc trên ghế sô pha, bắt chéo đôi chân mũm mĩm, khoanh tay trước ngực, cúi đầu hờn dỗi.

Tần Tiêu Nhiên để ý thấy cô bé khác thường, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế, sao lại không vui rồi? Em sắp có mười triệu fan rồi kia kìa, em xem, mọi người trên mạng đều rất thích em.


Tần Tiêu Nhiên giơ con số người theo dõi trên Weibo ra, quơ quơ trước mặt bé con.

Miên Miên đang tâm trạng nên không quan tâm tới fan trên Weibo.

Tần Mục Dã có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác, cậu tò mò anh cả chọc con bé cái gì.


Câu cười cười đến bên cạnh đứa nhỏ, giơ tay xoa xoa đầu bé.

“Sao nào? Làm sao anh cả lại trêu con bé vậy?”
Tần Hoài Dữ không biết làm gì: “Miên Miên muốn đi làm với anh, không phải anh không muốn đưa con bé đi nhưng gần đây anh không đi Tần Thị, bên công ty riêng gặp chút rắc rối, chưa xử lý xong, công việc bên Tần Thị mấy ngày nay đều giao cho phó giám đốc xử lý, ba cũng biết điều này…”
Liên quan đến chuyện công ty, một người mù kinh doanh như Tần Mục Dã chưa bao giờ có quyền lên tiếng.

Cậu ngoắc ngoắc cằm nhỏ của bé con: “Không sao, anh cả không tiện thì anh tiện, ngày mai anh đi quay quảng cáo, đến studio cũng vui lắm, ngày mai anh đưa em đi nhé?”
Miên Miên nhìn cậu chê bai, không lên tiếng.

Nhưng đôi mắt tròn viết rõ ý tứ: Cảm ơn anh, em không có hứng thú.

Tần Mục Dã cau mũi, nói lại: “Không đi thì thôi!”
Tần Sùng Lễ nghe mấy con nói chuyện, đi tới ôm con gái lên, cười nói: “Con muốn đi công ty chơi ấy gì, anh Hoài Dữ không có thời gian nhưng ba có, mai ba đưa con đi cùng được không, con chưa đến phòng chủ tịch ở Tần Thị lần nào phải không, phòng lớn lắm, mai ba chơi cùng con nhé.


Trước khi tham gia ghi hình cho chương trình thực tế, Tần Sùng Lễ đã quay lại quản lý Tần Thị, nửa năm qua, tập đoàn tồn tại nhiều vấn đề cần ông tự mình giải quyết.

Kết quả là sau khi kết nối tâm ý tương thông với Miên Miên ở Otaru, nhận ra con bé chính là con gái bảo bối của mình.

Tần Sùng Lễ gần đây đi làm như nghĩa vụ đóng thuế, đều rất miễn cưỡng.

Tan làm phát là vội vội vàng vàng quay về với vợ và con gái.

Thậm chí ông còn cân nhắc về hưu sớm, nếu không phải bây giờ Tần Hoài Dữ còn quá trẻ, ông thật muốn bỏ hết tất cả, về hưu ở nhà cả ngày với con gái, cùng Miên Miên xem heo Peppa.

Khuôn mặt Miên Miên nhăn nhó như bánh bao có nếp gấp.

Hiếm khi bé con để lộ sự tùy ý cố chấp của trẻ con.

Bé duỗi chân đạp đạp, nói to: “Không muốn đâu, Miên Miên không muốn đến công ty cùng ba thối, Miên Miên muốn đi làm cùng anh Hoài Dữ cơ!”
Vẻ mặt của Tần Sùng Lễ có chút lúng túng.

Tần Mục Dã ra vẻ đồng tình, vỗ vai ba, ý muốn nói: Ba con mình đều đóng vai chúa hề rồi!
Tần Hoài Dữ không đành lòng, cuối cùng buông tha: “Được được được, ngày mai Miên Miên đi làm cùng anh, nhưng anh phải đến công ty riêng, sẽ tương đối bận, đến lúc đó Miên Miên không được không vui đâu đấy, anh sẽ cố gắng ở cùng với em.


Đôi mắt to tròn của bé con lấy lại ánh sáng, cả người nhào vào ngực Tần Hoài Dữ.

“Vâng ạ, Miên Miên không cần anh ở cùng, Miên Miên biết tự chăm sóc mình mà!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận