Trói buộc cả đời

Edit: Heulwen
 
Diễn xong mọi người thấy chưa thoả mãn lắm nên kéo nhau sang KTV hát.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không ngờ người đứng ra tổ chức đi thực ra lại là một mạch bá*, một mình độc Triếm micro và hát cả tiếng đồng hồ khiến mọi người hơi tụt hứng.
 
*: mạch bá là người Triếm giữ micro
 
Lục Ôn Tri thấy bầu không khí gần như trầm xuống quá mức, tắt nhạc đệm đi, trong nháy mắt chỉ còn lại tiếng hát khô khốc của ‘mạch bá’ kia của micro trong loa.
 
“Có vẻ như mọi người hơi trầm nhỉ, chúng ta chơi trò ‘sự thật hay hành động’ để làm sôi động bầu không khí nhé!”
 
Vừa cất giọng, các cô gái lập tức sôi máu, từ lâu đã muốn tìm ra bí mật của một vài tiền bối, nên họ đương nhiên giơ hai tay đồng ý.
 
Luật chơi rất đơn giản, khi chuyển một chai bia cho ai thì phải trả lời được một câu hỏi, nếu từ chối trả lời thì phải uống hết ly rượu trước mặt.
 
Lúc bắt đầu trò chơi, Lục Ôn Tri xoay cái chai, sau khi xoay cái chai vài lần, nó vững vàng dừng lại trước mặt Thẩm Hoán.
 
Anh ấy giả vờ ngạc nhiên, nói: “Không ngờ người đầu tiên bị quay trúng lại là học trưởng Thẩm. Đó thực sự là một vinh dự. Vậy thì tôi sẽ hỏi cậu ấy câu này.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nói xong còn chớp chớp mắt với Lâm Noãn, Lâm Noãn sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, mãi mới dám ngẩng đầu lên.

 
Khi ngẩng đầu, Thẩm Hoán liếc nhìn cô.
 
“Học trưởng Thẩm, cậu nghĩ điều gì là quý giá nhất trong mối quan hệ của hai người?”
 
“Đừng phản bội, đừng bỏ trốn.” Ngôn ngữ cô đọng và súc tích.
 
Lục Ôn Tri cảm thấy hơi thất vọng, đây không phải là câu trả lời anh muốn.
 
Sau hai hiệp, lại đến lượt Thẩm Hoán.
 
Lục Ôn Tri tiếp tục hỏi: “Cậu có thể cho tôi biết cô gái khiến cậu ấn tượng nhất không?”
 
Lâm Noãn cảm thấy Thần Hoán dường như đang nhìn về hướng cô, tim cô bắt đầu đập rộn ràng, anh muốn nói về cô sao?
 
Nhịp tim tăng lên và căng thẳng hơn.
 
“Tôi từng gặp một cô gái khi tôi chín tuổi. Cô ấy là người đặc biệt nhất mà tôi từng thấy. Chỉ là mới gặp vài lần, sau này cô ấy đã chuyển ra nước ngoài sống.”
 
Cô nghĩ vừa rồi khi anh nói ra cô phải vui sướng, nhưng khi nghe câu trả lời này, tâm trạng cô bỗng nhiên sa sút.
 
Cảm thấy bản thân quá tự tin, làm sao cô có thể trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong tâm trí anh.
 
Cô vẫn nhớ đêm đó, anh đã từng cầu xin ai đó trong cơn say, nói cô ấy đừng rời đi.
 
Cô không dám nghĩ tới nữa, cũng không có hi vọng nhiều, chỉ cần hiện tại có thể luôn ở bên cạnh anh.
 
Mọi người có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, cô gái ở bên cắt ngang nói: “Câu hỏi của tiền bối Lục quá vô bổ, vậy xin hỏi. Tiền bối, nơi nào nhạy cảm nhất trên cơ thể anh, có tiện nói cho chúng tôi biết không?” “Nói xong che miệng cười nói với cô gái bên cạnh.
 
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đã trả lời một câu rồi, lần sau đến lượt tôi, hỏi cũng không muộn.” Anh chỉ đơn giản từ chối cô gái, nhưng lại rất giữ mặt mũi cho cô gái.
 
Cảm thấy tình hình dường như vượt quá tầm kiểm soát của mình, Lục Ôn Tri mỉm cười xin lỗi Lâm Noãn. Anh đã chuẩn bị nhiều câu hỏi như vậy, nhưng Thẩm Hoán lại không trả lời như mong muốn của anh, điều này khiến Lục Ôn Tri khá bất lực.
 
“Này, cậu có phát hiện ra không.” Một cô gái bên cạnh thì thào nói: “Mình cảm thấy tiền bối Lục hình như để ý chị Lâm.”
 
“Mình cũng thấy vậy.” Một cô gái khác thì thào nói: “Còn chị Giang vẫn ở đây. Nhưng bọn họ đã xa cách lâu như vậy, cho dù học trưởng Lục và chị Lâm có chuyện gì với nhau thì cũng hợp lý…”
 
Thật sự nghe không nổi nữa, Giang Cảnh chịu không nổi, vỗ bàn đứng dậy, làm hai cô gái kia giật mình sợ hãi.
 
Giang Cảnh cười xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi đi vệ sinh.” Cô ấy cầm túi bước ra khỏi phòng.

 
Khi Giang Cảnh đi, Lục Ôn Tri nghịch điện thoại di động trong tay như không có chuyện gì xảy ra.
 
Có người đang trả lời câu hỏi thì anh ấy lại bất ngờ đứng dậy xin lỗi: “Xin lỗi, tôi phải ra ngoài nhận điện thoại”.
 
Sau khi Lục Ôn Tri rời đi, mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí trở nên thoải mái, sôi nổi, mọi người đặt ra rất nhiều câu hỏi nóng hổi.
 
Sau khi bị hỏi vấn đề vừa rồi thì Thẩm Hoán chưa trúng lần nào nữa
Lâm Noãn bất hạnh, nằm không cũng trúng đạn, may mắn là mọi người đều biết rằng cô là người trầm tính và sống nội tâm, nên mọi người không hỏi về nội dung phổ biến nhất mà chọn những điều cơ bản nhất.
 
“Chị ơi, hồi học đại học chị có thích người khác không?”
 
Cô trộm liếc nhìn anh, anh dường như cũng đang lắng nghe như những người khác, “Đã từng...”
 
“Hiện tại chị còn thích người đó không?”
 
“Còn… Chị luôn thích anh ấy.” Trong lòng cô bắt đầu run lên, cảm giác như đang tỏ tình với anh.
 
“Tiền bối có tiện tiết lộ người đó là ai không?”
 
Cô dừng lại, cúi đầu trả lời: “Không tiện.”
 
“Thật đáng tiếc, nếu không thì đổi câu hỏi. Trong số tất cả những người đàn ông có mặt, ai là người hợp gu chị nhất. Tất nhiên, bao gồm cả số ít đã ra ngoài.” Người đặt câu hỏi là cô gái thì thầm.
 
Mọi người đến để xem náo nhiệt nên cũng cảm thấy vấn đề này không có gì quá đáng.
 
Lâm Noãn trong lòng rối bời, tự nhiên không nhận ra sự bí ẩn trong lời nói của cô gái.
 
“Em có thể thay đổi câu hỏi không?” Dù can đảm đến đâu, cô cũng không thể nói ra trước mặt mọi người.

 
Nhất là khi nghe tin Thẩm Hoán quan tâm đến những cô gái khác, cô không thể nói ra.
 
“Vậy thì phải uống phạt một ly rượu trắng, nồng độ không thấp đâu nha.”
Cô nhìn rượu trong ly, do dự một chút rồi ngẩng đầu uống cạn.
 
Mùi vị cay xốc thẳng lên sống mũi, uống được một nửa vào cổ họng cô đau rát, cô nhất quyết đổ hết vào miệng.
 
Sau khi uống xong, đầu óc cô choáng váng, mặt mũi đỏ bừng, cổ họng khó chịu ghê gớm, phải ho một lúc mới đỡ.
 
Sau đó, cô không nhớ mình đã trả lời câu hỏi gì, cũng không nhớ mình đã uống mấy ly rượu, cô loạng choạng bất tỉnh.
 
Kỳ lạ là cho đến khi về hết, tất cả mọi người đều không có gặp lại Lục Ôn Tri với Giang Cảnh.
 
Sau bữa tiệc, mọi người dìu nhau về nhà. Một số bạn học có mối quan hệ tốt với Lâm Noãn cũng dự định đưa Lâm Noãn về.
 
“Hôm nay tôi không uống rượu. Để tôi chở cô ấy đi. Tôi biết nhà cô ấy ở đâu” Thẩm Hoán cười nói với các bạn trong lớp.
 
Mọi người cũng không nghĩ nhiều, bởi vì bọn họ tin tưởng vào tính tình của Thẩm Hoán. Hơn nữa, nhà của bọn họ và Lâm Noãn không cùng hướng, đi ô tô cũng không tiện nên đành đồng ý yêu cầu của anh.
 
Lâm Noãn được Thẩm Hoán dìu vào ghế phụ, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, “Sao dám uống nhiều rượu như vậy, chờ về nhà phải trừng phạt!!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận