Kane liếc nhìn đứa con trai bà yêu quý, thất vọng vô cùng chỉ vì một cô gái loài người mà xảy ra tranh chấp với anh em trong tộc, bà cho người trói Kiyoto lại đích thân bà sẽ thụ lý vụ này.
Toume bế theo cô vợ quay đi, phải đến nửa đêm Jury mới tỉnh dậy, cả người cô rệu rã không thể nhấc nổi một cánh tay, cô xoay cái đầu nhìn khắp xung quanh.
Căn phòng giam ngày xưa đập vào mắt khiến cô kinh người, Jury cố lếch cái thân ngồi dậy, từng bước từng bước nặng nề như trên lưng vác cả tấn đá.
Ngay khi Jury mở cánh cửa, một lực đẩy từ ngoài vào làm cơ thể yếu ớt không đứng vững ngã xuống, Toume nhanh tay vòng qua eo đỡ lấy Jury, anh nhấc bỗng cô lên, trở vào giường.
" Muốn trốn nữa à ? "
" Toume ! Thả tôi ra ! " Jury quát tháo.
Toume ném mạnh Jury xuống, đè lên người cô, ánh mắt chiếm hữu làm anh mê mẩn.
" Vợ à ! Mấy năm rồi không gặp, em đẹp lên nhiều rồi đấy ! "
" Ác quỷ ! Anh đã làm gì Iku và Bog hả ?
Mau trả họ lại cho tôi !!! "
" Yên tâm ! Họ vẫn ổn, em nên lo lắng cho mình thì hay hơn đấy ! "
Jury bất giác rùng mình, cô muốn dùng sức thoát khỏi đây nhưng cơ thể mệt nhừ khiến cô bất lực.
Toume chạm vào gương mặt ma mị kia, anh hôn lên má Jury một cái, mùi vị ngọt ngào bấy lâu nay anh tìm đã quay về.
Jury liên tục mắng nhiếc cố dùng bàn tay nhỏ bé đập vào người Toume, nó chẳng khác gì một vết cào nhẹ của mèo con.
Toume chỉ cần bóp nhẹ cả cổ tay Jury đã đau đớn đến xương tủy.
" Đừng cố gắng chống cự làm gì !
Anh đã dùng thuốc ma thuật với em rồi, cơ thể em sẽ mềm nhũn trong vòng 8h đồng hồ !
Em không chạy được đâu ! "
" Ác quỷ ! Hèn hạ ! " Jury mắng nhiếc, đôi mắt lam ánh lên sự phẫn nộ.
Toume khoái chí cười hả hê còn lên tiếng thách thức Jury chạy ra khỏi căn phòng này, cô tức đến nghiến răng.
Toume bỗng hôn lên đôi môi cô cuồng nhiệt, Jury cho dù muốn phản kháng cũng vô ích.
Con quỷ thỏa sức ngấu nghiến cái lưỡi của Jury, nước mắt đẫm cả gò má, cô ngạt thở tới nổi suýt ngất Toume mới chịu buông.
Bốn năm không có Jury bên cạnh, Toume đã nhớ cô đến phát điên, anh thủ thỉ cái giọng điểu giã vào tai cô vợ.
" Vợ à...bốn năm em bỏ đói anh rồi đấy !
Bốn năm ăn chay làm giờ anh không kiềm được đây !
Anh nên ăn em từ đâu trước nhỉ ? "
Jury sợ hãi, từng lớp da gà nổi lên, cô liên tục cầu xin Toume tha cho cô, thế nhưng làm sao anh ta có thể bỏ qua cho cái tội đào hôn của Jury.
Một tiếng * Rắc * phát ra, Jury kêu lên vang trời, cổ chân trái bị Toume bẻ trẹo, cơn đau đến xé ruột xé gan, Jury khóc lóc lòng căm hận Toume tột cùng.
Toume lại tiếp tục thẳng tay ấn mạnh vào phần xương lưng, cả người Jury đau điến, cô có la hét hay van xin Toume vẫn lạnh lùng, đây chính là hình phạt mà anh ta dành cho Jury.
Từ trong túi Toume lấy ra chiếc nhẫn năm xưa, bắt ép Jury đeo vào, anh hôn lên trán cô.
Thoáng chốc cơ thể kiều diễm khiêu khích dục vọng bên trong, Toume nhanh tay cởi sạch sẽ từng món đồ trên người Jury.
Thân hình nóng bỏng lúc trước đã đẹp lại càng hấp dẫn hơn, làn da noãn nà, trắng đến nổi không một vết tì.
Đặc biệt là đôi mắt lam hút hồn người khác, Toume lập tức gặm nhấm bầu ngực sữa căng tròn, anh mút chặt giống như đứa bé bú sữa mẹ.
Cái chân đau khiến Jury không còn muốn kháng cự, trong đầu cô là nỗi ám ảnh từ người chồng quỷ.
Bốn năm cứ ngỡ sẽ được bình yên, vậy mà ông trời trêu ngươi để cô một lần nữa rơi vào vòng tay ác quỷ.
Nước mắt không ngừng tuông, cơ thể to lớn kia càng lúc càng làm càng, áp đảo đến nổi thân hình bé nhỏ hằng lên từng dấu đỏ.
Từng động tác ăn sâu vào tâm trí Jury, cô nhớ rõ mọi chi tiết Toume cưỡng đoạt cô.
Bộ mặt hả hê của anh ta làm Jury chỉ muốn đấm nát nó, mỗi lần anh ta đẩy sâu vào bên trong nước mắt lại chứa chan, Jury không đau thể xác mà đau ở trái tim.
Khi đến giai đoạn chạy nước rút, nhịp nhanh mạnh đến nổi xé toạc cơ thể Jury, tiếng kêu yêu kiều của cô phát ra cũng là lúc Toume thỏa mãn.
Một chút hạt mầm anh cũng không cho phép nó tràn ra ngoài, lần này ép buộc Jury phải sinh một đứa con cho anh.
Xong chuyện, Toume lại ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ kia, dư vị ngọt ngào kích thích anh, Toume phải cố kiềm chế băng bó lại cổ chân cho Jury.
Cô vợ nằm im bất động, đôi mắt mệt mỏi nhắm dần, cái chân đau dường như tê liệt không còn một chút cảm giác.
Đến khi lần nữa tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, trên người Jury mặc một chiếc váy xanh màu biển cả, cô vừa đặt bàn chân xuống đã đau đớn tận xương tủy, muốn bước phải vịn vào thứ gì đó mà nhích chân.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm chân chùng bước, người mở cửa là Chii, cô đã về sau chuyến nhiệm vụ.
Sau bao nhiêu năm gặp lại, Chii vẫn không thay đổi, cô bước đến đỡ lấy Jury, cung kính nói.
" Thưa phu nhân ! Người không nên cố gắng đi như thế !
Chân của người đang bị đau, hãy ngồi xuống tôi sẽ sửa soạn giúp người ! "
" Chii...
Iku và Bog đâu ? " Jury vội chụp lấy tay Chii, lo lắng hỏi.
Chii cúi đầu thưa lại, họ đang được chữa trị bên khu phía Đông, trước mắt họ an toàn.
Chii sẽ thường xuyên đến đó thăm họ thay Jury, cô bây giờ cần phải dưỡng thương.
Cổ chân bị Toume bẻ chẹo, nó sưng phù lên chẳng khác nào cái bánh bao, Chii nhẹ nhàng thoa thuốc lên đó, hể cô chạm tay vào Jury lập tức rùng mình.
Toume đột nhiên mở cửa đi vào, anh đuổi ngay Chii ra ngoài, tự mình bôi thuốc.
" Mèo con ! Em còn chạy nữa không ? "
Jury bày ra bộ mặt ghét bỏ, mặc cho Toume có nói gì cũng không thèm trả lời, Toume lại nhắc đến chuyện năm xưa, Jury nợ anh một cái đám cưới.
Lần này bắt được Jury anh sẽ không để cô trốn đi dễ dàng giống lần trước nữa.
Hôn lễ bị trì hoãn suốt 4 năm, đến lúc Jury phải trả món nợ này cho Toume, cô đừng mong có cơ hội li hôn nào, Jury nghe xong liếc nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn.
" Anh thật sự muốn ép buộc tôi cả đời ở bên anh ? "
Toume gật đầu, Jury thở dài, dù sao cũng bị anh ta bắt lại rồi, bây giờ có chạy cũng không được, huống chi còn bị anh ta bẻ chân và còn có cả tờ giấy kết hôn.
Jury trên danh nghĩa hay thực tế vẫn là vợ của Toume, nếu đã như thế thì cô sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này.
" Toume ! Anh nghe cho rõ đây !
Tôi không li hôn với anh...
Nhưng...
Tôi nhất định khiến anh đau khổ ! Để xem chúng ta ai sẽ là người chịu thua trước ! "
" Được...
Anh nhất định bắt em yêu anh như trước đây ! ".