Xe của Vương Hạo tiếp tục đi và chưa có điểm dừng khiến Hàm Chi vô cùng lo lắng.
Tuy nhiên mọi câu hỏi mà cô hỏi Vương Hạo thì đều được nhận lại là một sự im lặng đến đáng sợ.
- Cậu hãy nói gì đi.
Nãy giờ tôi đang nói chuyện với cậu đó.
Lúc này Vương Hạo mới quay sang nhìn Hàm Chi, sau đó anh đưa mắt nhìn xuống tay cô.
Hàm Chi theo phản xạ cũng tự nhìn xuống tay mình.
Thì ra thứ mà Vương Hạo thấy chính là chiếc nhẫn mà Lục Văn cầu hôn cô.
Sau đó Hàm Chi giơ tay lên và chỉ vào chiếc nhẫn nói:
- Những gì cậu nhìn thấy chính là sự thật đấy.
Tôi sắp kết hôn rồi nên cậu hãy thôi làm mấy trò trẻ con này đi.
- Trò trẻ con? – Vương Hạo nhíu mày – được thôi lát tôi sẽ cho em biết thế nào là trẻ con.
- Em? Ai là em cậu?
Vương Hạo nắm lấy tay Hàm Chi kéo sát vào người anh
- Chúng ta nên đổi cách xưng hô dần là vừa.
Em muốn tôi gọi em là em hay vợ?
Hàm Chi vùng vẫy, cố đẩy Vương Hạo ra nhưng không thành.
Loay hoay một lúc Vương Hạo mới thả tay ra khiến cô ngửa ra.
Cuối cùng, chiếc xe đỗ trước một căn biệt thư khang trang, xung quanh toàn cây cối vô cùng thoáng mát.
Chỉ có điều căn biệt thự nằm ngoài thành phố nên sẽ khó tìm đường.
Vương Hạo xuống xe và bế Hàm Chi ra khỏi xe, anh nhìn người lái xe ngoáy đầu một cái ra hiệu bảo họ rời đi.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi theo đúng yêu cầu của anh.
- Vương Hạo! Thả tôi xuông! Nếu không tôi sẽ hét lên.
- Tiếc thật! Xung quanh đây không có ai cả.
Đừng để bản thân bị mệt chứ, chúng ta còn chưa bắt đầu cuộc chơi mà.
Hàm Chi chưa kịp phản ứng gì thì Vương Hạo nhanh chóng bế cô vào một căn phòng vô cùng rộng rãi và ném cô xuống giường như ném một món đồ.
- Cậu định làm gì?
Hàm Chi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tay chân cô run mạnh đến mức không thể kiểm soát.
Vương Hạo bước đến chỗ cửa sổ và kéo rèm khiến không gian bao trùm một màu đen huyền bí.
Hàm Chi nhân lúc Vương Hạo không để ý liền định chạy thoát nhưng lại bị Vương Hạo dễ dàng tóm lại
- Em nghĩ em có thể chạy thoát được sao? Đừng quên đây là địa bàn của tôi.
Chưa bao giờ Hàm Chi lại cảm thấy sợ Vương Hạo đến vậy.
Sau lần định bỏ trốn vừa rồi, cô lại tiếp tục bị Vương Hạo quăng xuống giường đầy mạnh bạo khiến cô có chút chóng mặt, toàn thân đau nhức.
Vương Hạo lấy tay giật mạnh chiếc cà vạt đang đeo trên cổ, nhanh chóng ngồi lên người Hàm Chi.
Anh giờ đây hoàn toàn có thể kiểm soát mọi thứ còn Hàm Chi có cố chống cự cũng vô ích.
Vương Hạo nắm chặt hai cổ tay của Hàm Chi, dùng cà vạt siết chặt tay Hàm Chi khiến cô đau đớn kêu lên
- Á! Tên khốn! Tay tôi đau quá!
Vừa nói Hàm Chi vừa vùng vẫy không ngừng chỉ để mong có thể thoát được Vương Hạo.
Nhưng mọi thứ lại không hề đơn giản, nhanh chóng đôi tay cô đã bị trói chặt và bị kéo giật mạnh lên đầu giường.
Như vậy chỉ với vài phút ngắn ngủi, Vương Hạo đã trói Hàm Chi nằm gọn gàng trên giường.
Lúc này, Vương Hạo bắt đầu nằm đè lên người Hàm Chi, thì thầm bên tai:
- Em thấy thế nào?
- Đồ khôn! Tại sao cậu dám làm thế với tôi.
Mau thả tôi ra nếu không tôi sẽ.....
Hàm Chi chưa kịp nói gì thêm thì đã bị nụ hôn bất ngờ của Vương Hạo chặn lại.
Chính vì sự vùng vẫy kịch liệt của Hàm Chi khiến Vương Hạo càng thêm phấn khích.
Anh hôn cô một cách mạnh bạo như muốn ăn tươi nuốt sống đôi môi nhỏ xinh ấy.
Lưỡi anh nhanh chóng tiến sâu vào trong, đảo qua đảo lại khiến nụ hôn vừa ướt át lại không kém phần kích thích.
Tuy nhiên Hàm Chi lại cảm thấy vô cùng khó thở bởi sự tấn công dồn dập của Vương Hạo nhưng cô lại chẳng thể nào chống cự.
Một lúc sau, Vương Hạo mới quyết định dừng lại khiến cô ho sặc sụa.
- Đây chính là hình phạt đầu tiên của em.
Nói đi! Tại sao em lại đồng ý kết hôn với hắn ta?
Cơn ho vẫn chưa có dấu hiệu dừng khiến cô không thể ngay lập tức trả lời Vương Hạo.
Thấy vậy Vương Hạo liền lấy tay vuốt lấy khuôn mặt Hàm Chi, đồng thời chạm vào đôi môi còn đang ướt nhẹp ấy
- Em có biết em đẹp thế nào không? Nhưng đẹp đến mấy mà không nghe lời thì đều sẽ phải bị trừng phạt
- Vương Hạo cậu là tên khốn nạn nhất trên đời này! – Hàm Chi thở hổn hển nói
- Hừm...!Tôi nói cho em biết sẽ không có đám cưới nào của em với hắn ta cả.
Tôi sẽ tìm cho ra tên khốn đó và khiến hắn thất bại thảm hại cho em xem.
- Đừng động đến anh ấy.
Anh ấy chẳng làm gì có lỗi cả.
- Hắn đã phạm phải một lỗi lầm lớn – đó là dây dưa với người phụ nữ của tôi.
Nói xong, Vương Hạo mạnh bạo xé toạc chiếc áo sơ mi của Hàm Chi khiến cúc áo bay tứ tung ra nền nhà khiến cô vô cùng hoảng hốt.
Hàm Chi lúc này đã quá sợ hãi, cô không thể nào lên giọng như khi nãy được nữa mà khóc lóc van xin Vương Hạo đừng làm gì, nhưng anh lại đáp lại một cách lạnh lùng “Quá muộn rồi”.
Chiếc chân váy cũng nhanh chóng bị kéo ra và vứt một góc dưới sàn nhà.
Giờ đây người Hàm Chi chỉ còn một chiếc áo ngực và chiếc quần l*t.
Toàn bộ vẻ đẹp với vòng nào ra vòng đấy của cô đã kích thích Vương Hạo vô cùng.
Anh đưa tay vuốt ve tấm thân trắng nõn nà ấy và xoa nhẹ lên bầu ngực của cô.
- Em có thấy nó hơi vướng không?
Vương Hạo lại một lần nữa nhanh chóng tháo chiếc áo ngực của Hàm Chi khiến toàn bộ bầu ngực của cô lộ ra.
Đây là lần đầu Vương Hạo được chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy.
Anh không cầm nổi lòng mình mà cúi đầu xuống li*m trọn bầu ngực, bầu ngực còn lại thì được bàn tay nắn bóp không ngừng.
Vì quá mạnh bạo nên Hàm Chi liên tục kêu đau.
“Á...Đau quá...”
Cứ vậy cả hai bầu ngực đều được Vương Hạo thưởng thức và không ngừng nắn bóp khiến chúng bị đỏ lên trông thấy.
Sau đó lưỡi của anh dần dần dịch chuyện xuống phần bụng vô cùng điêu luyện.
Quả nhiên bản tính đàn ông đều sẽ được bộc lộ trước một vẻ đẹp đầy khiêu gợi này.
Vừa li*m tay anh vừa tụt chiếc quần l*t xuống.
Và thế là giờ đây, cơ thể Hàm Chi hoàn toàn trơ trụi.
- Gì đây, tôi mới chỉ thưởng thức bầu ngực của em thôi mà chỗ này của em đã bị ướt nhẹp rồi sao?
Vừa nói, Vương Hạo vừa mỉm cười.
Bàn tay anh xoa đùi Hàm Chi và khi đến điểm dừng thì nhanh chóng đưa sâu vào
“ Á....đừng...”
Vì vũng vậy nhiều quá mà tay Hàm Chi như bị tê cứng.
Còn tay của Vương Hạo thì đã sớm ôm trọn và đang bắt đầu thưởng thức vùng ẩm ướt đó.