Cũng đã một ngày trôi qua, Hàm Chi như người mất hồn.
Giác quan thứ 6 của con gái là một thứ gì đó rất nhanh nhạy.
Từ thái độ cho đến hành động của Lục Văn đều rất lạ dạo gần đây.
- Kì lạ! Sao anh Lục Văn nói công việc rất bận.
Sao thường xuyên ở đây với mình vậy nhỉ? Liệu anh ấy có phải vì mình mà bỏ bê công việc không?
"Ring...Ring...Ring..."
- Hàm Chi? Hàm Chi?
Nghe thấy tiếng gọi, Hàm Chi giật mình:
- Dạ?
- Điện thoại em đang rung nãy giờ kìa? - Lục Văn đứng cạnh Hàm Chi từ lúc nào mà cô không hay.
- À...!do em đang mải nghĩ cái này.
Sau đó, Hàm Chi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Bỗng nhiên cô quay lại nhìn Lục Văn và nói:
- À phải rồi! Tối nay em có thể nói chuyện với anh một chút được không?
- Đương nhiên rồi.
Chỉ cần em muốn.
Hàm Chi mỉm cười, sau đó bước ra khỏi phòng.
Cô chưa ra được bao lâu thì điện thoại của Lục Văn cũng reo.
Đó là số từ bên viện dưỡng lão.
Nhưng đã mấy ngày qua, số máy này liên tục gọi điện làm phiền anh khiến anh vô cùng bực tức.
Ngay tức khắc anh đã không suy nghĩ mà chặn luôn số máy đó.
____________________________________
Tại WangShi, Kiều Linh và Vương Hạo cũng vừa giải quyết một số công việc từ các tỉnh lẻ về.
Vương Hạo tựa người ra sau ghế, thở dài
- Hay tôi mua thuốc cho anh nhé - Kiều Linh thấy rõ được sự mệt mỏi trên gương mặt của Vương Hạo
- Không cần đâu, tôi chợp mắt một lát là sẽ đỡ ngay thôi.
Nói xong, Kiều Linh đỡ Vương Hạo về phòng làm việc để anh nghỉ ngơi.
Cùng lúc này điện thoại của cô cũng reo lên, "Sao lại bên viện dưỡng lão? Gọi cho mình giờ này chẳng lẽ có việc gì sao?"
- Alo!
- Alo cô Kiều Linh à, phải làm sao bây giờ tôi không thể liên lạc được cho Lục Văn.
- Lục Văn? Con trai bác Sáu sao?
- Đúng vậy! Có vẻ cậu ấy đã chặn liên lạc với tôi.
Bác Sáu mới được chuẩn đoán bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối.
- Chị nói cái gì? Bác Sáu bị ung thư? Bị phát hiện khi nào?
- Dạ đêm qua bác ho ra nhiều máu quá nên lập tức đưa đi cấp cứu thì được chuẩn đoán là ung thư vòm họng giai đoạn cuối.
- Được rồi! Tôi sẽ tới đó ngay.
Kiều Linh ngay sau khi nhận được tin sốc này, liền báo ngay cho Vương Hạo.
Ngay trong chiều hôm đó, cả hai người đã đến viện dưỡng lão.
Vương Hạo đến nơi, thấy bác Sáu ốm yếu, nằm trên giường bệnh.
Đôi mày anh nhíu lại, cố kìm nén cảm xúc.
- Lục Văn đâu? - Anh lạnh lùng hỏi nhân viên
- Dạ, tôi đã...
- TÔI HỎI LỤC VĂN ĐÂU? MẤY NGƯỜI ĐIẾC HẾT RỒI À?
Thấy Vương Hạo đang mất bình tĩnh, Kiều Linh vội ngăn anh lại
- Anh bình tĩnh đã! Tôi đã cho người đưa Lục Văn đến đây rồi.
Người của Kiều Linh đã sớm về tới Thiên Nam.
Đám người đó tiến thẳng đến hiệu thuốc của Hàm Chi.
Cũng như mọi ngày, Hàm Chi đang khám sức khỏe cho người già thì bỗng thấy đám người lạ mặt đó.
Cô không khỏi giật mình.
- Các người là...
- Xin lỗi vì đã làm phiền, chúng tôi muốn gặp Lục Văn.
- Anh Lục Văn? - Hàm Chi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra - Sao các người lại quen Lục Văn?
- Chúng tôi sẽ giải thích sau, hiện giờ đang rất gấp.
Nếu cô không nói, chúng tôi xin phép lục nhà
Hàm Chi thấy đám người đó đang tiến lại cầu thang để lên tầng, liền nhanh chóng chặn lại:
- Từ từ đã...!Sao lại có người vô duyên như vậy chứ? Lục Văn đang ở trên tầng, tôi sẽ lên gọi anh ấy xuống.
Nói xong, Hàm Chi nhanh chóng lên tầng.
Lúc này, Lục Văn vẫn đang ngủ say trong phòng và chưa biết chuyện gì xảy ra.
Hàm Chi tiến lại, lắc nhẹ tay Lục Văn:
- Anh Lục Văn, anh mau dậy đi.
Có người đến tìm anh kìa?
Lục Văn nửa tỉnh nửa mơ liền trả lời:
- Ai mà lại tìm anh giờ này?
- Em cũng không rõ.
Anh mau xuống xem sao đi, nhỡ đâu là chuyện liên quan đến công việc của anh.
Lục Văn dạo gần đây vô cùng lười biếng, chỉ nằm dài trên phòng ngủ.
Hôm nay cũng thế, việc giấc ngủ của anh bị đánh thức khiến anh bực tức vô cùng.
- Ai muốn gặp tôi vậy? - Lục Văn vừa bước xuống cầu thang, vừa nói to
Đám người của Kiều Linh thấy vậy bèn tiến lại hỏi:
- Xin chào, anh là Lục Văn đúng không?
Lục Văn khó chịu trả lời:
- Không lẽ còn người đàn ông nào khác ở đây à?
- Mời anh đi với chúng tôi một chuyến.
- Đi một chuyến? Mấy người bị thần kinh hay sao dám ra lệnh cho tôi.
Mấy người là ai?
Một người trong đám vệ sĩ trả lời:
- Do anh chặn số của viện dưỡng lão nên họ không thể nào liên lạc được với anh.
Cha của anh được chuẩn đoán bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối, sức khỏe đã vô cùng yếu.
Thế anh có muốn đi cùng chúng tôi đến gặp cha anh hay mặc kệ ông ấy sống chết ra sao?
Hàm Chi đứng từ xa nghe được hết mọi chuyện.
Cô bị sốc tới nỗi bước đi trở nên loạng choạng
- Các người nói gì cơ? Bác Sáu bị ung thư sao? - Sau đó cô quay sang nhìn Lục Văn - Mấy người đó nói vậy là sao hả anh? Em không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Về phía Lục Văn, anh như bị lặng người trước tin sét đánh đó.
Mặc kệ Hàm Chi đang bên cạnh hỏi, anh vội đẩy mạnh cô ngã nhào ra đất, đi theo đám người của Kiều Linh quay trở về viện dưỡng lão.