Thấy Lục Văn nhanh chóng rời đi, Hàm Chi cũng chạy theo anh.
- Lục Văn, cho em đi theo anh với.
Thế nhưng Lục Văn dường như không để tâm đến tiếng hét lớn của Hàm Chi.
Anh bỏ mặc cô lên chiếc xe rồi chạy đi xa.
Chiếc xe ngày một xa mình, Hàm Chi chạy nhanh đến nỗi vấp ngã, hai đầu cối trầy xước nặng.
Cô bất lực òa khóc.
Bỗng một chiếc xe ô tô từ sau vụt lên, cô lau nước mắt ngạc nhiên:
- Tư Vũ? Tiểu Mễ? Sao hai cậu lại ở đây!
- Từ khi đám người đó đến tiệm của chúng ta, tớ đã cảm thấy có điều gì đó bất ổn nên đã gọi cho Tư Vũ.
Nhanh, lên xe đi, chúng ta phải đuổi theo chiếc xe kia - Tiểu Mễ vừa nói, vừa mở cửa xe đỡ Hàm Chi vào
Ngồi trên xe, Hàm Chi không giấu được nỗi buồn, nước mắt cô không ngừng rơi mặc cho Tiểu Mễ bên cạnh không ngừng vỗ vai an ủi cô.
Trong đầu Hàm Chi bây giờ là một mớ hỗn độn, cô lo cho sức khỏe của bác Sáu, buồn vì hành động của Lục Văn,...!Mọi chuyện xảy ra cô đều không biết gì cả.
- Chân cậu bị thương nặng quá! Tư Vũ à, trên đường đi có tiệm thuốc nào dừng lại giúp tôi nhé!
- Ừm….
Thế nhưng, Hàm Chi sợ bị mất dấu chiếc xe, cũng như không tìm được viện dưỡng lão nơi bác Sáu đang ở, nên cô đã nhanh chóng trả lời lại:
- Không cần đâu, tớ không sao! Tư Vũ à, cậu cứ tiếp tục đi đi.
Hôm nay làm phiền và cảm ơn mọi người rất nhiều.
Bỗng nhiên, Tư Vũ ngập ngừng nói:
- Chỉ có điều….
Hàm Chi à, tớ không biết có nên nói điều này với cậu không?
- Chuyện gì vậy!
- Ừm thì… cậu cũng biết là tớ đã từng có một khoảng thời gian làm việc tại WangShi mà!
- Ừm, tớ biết.
Chuyện đó thì sao?
- Ban nãy khi tớ nghe theo Tiểu Mễ lái xe đến, tớ có thấy chiếc xe mà đám người đó đòi gặp Lục Văn rất giống với chiếc xe đưa đón thư ký riêng của Vương Hạo.
Thấy Tư Vũ nhắc đến Vương Hạo, Tiểu Mễ không kìm được tức giận mà nói:
- Vương Hạo? Lại là cậu ta! Sao đi đâu cũng gặp cậu ta vậy?
Bỗng nhiên, Tiểu Mễ phát hiện ra có điều gì đó sai sai, cô quay sang nhìn Hàm Chi ngơ ngác:
- Khoan đã! Tư Vũ, ý của cậu là đám người đó là người của Vương Hạo sao?
- Tớ… cũng không chắc lắm! Thôi bỏ đi, chắc tớ nhìn nhầm rồi.
Hàm Chi bỗng rơi vào trầm tư.
Cô bắt đầu xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.
Cô nhớ ra cách đây mấy hôm, Vương Hạo có gọi điện cho cô nói đã gặp Lục Văn, tiếp sau đó là một loạt những hành động lạ mà Lục Văn thể hiện với mọi người, Hàm Chi nghĩ “Rốt cuộc cậu ta có liên quan gì đến chuyện này.
Không được, mình phải nhanh chóng đến gặp cậu ta để giải quyết rõ mọi việc”.
Cô nghiêng người lên phía trước, đập vào vai Tư Vũ:
- Cậu có thể đi nhanh một chút giúp tôi được không?
- Được, được
- Ừm, cảm ơn cậu nhiều lắm!
—------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chiếc xe của cả hai đã chạy liên tiếp 5 tiếng không ngừng nghỉ.
Thì ra viện dưỡng lão mà bác Sáu ở là một viện dưỡng lão nằm ở trung tâm thành phố, vốn có danh tiếng từ lâu.
Một trong số đám người kia xuống xe trước mở cửa cho Lục Văn xuống.
Hàm Chi cũng vốn định xuống xe đuổi theo Lục Văn, bỗng Tư Vũ ngăn lại:
- Hàm Chi, cậu khoan hẵng xuống xe
- Sao vậy? - Hàm Chi không hiểu ý của Tư Vũ
Sau đó, Tư Vũ chỉ tay lên phía trước:
- Hai cậu nhìn kìa! Đó chẳng phải là Vương Hạo sao? Vậy những gì tớ nói khi nãy là hoàn toàn đúng.
Chúng ta đừng xuống vội, quan sát xem rốt cục có chuyện gì xảy ra.
Nghe lời Tư Vũ, Hàm Chi rút tay lại, người nhổm lên để quan sát cho rõ.
Lúc này, Vương Hạo từ xa thấy bóng dáng của Lục Văn, trên tay anh đang cầm điếu thuốc liền ném mạnh xuống, dùng chân đè thật mạnh.
Kiều Linh đứng cạnh liền quay sang nói:
- Anh không được nóng tính quá đâu đấy! Nếu không nói chuyện được thì để tôi.
- Không cần.
Loại người hèn hạ như hắn ta xứng đáng bị trừng phạt.
Nói rồi, Vương Hạo lạnh lùng tiến đến phía Lục Văn.
Lục Văn từ xa cũng nhận ra Vương Hạo, anh cũng không kìm được tức giận mà lao thẳng về phía Vương Hạo.
Hai người họ cuối cùng cũng xảy ra xô xát.
Lục Văn vừa xông đến vốn định đấm Vương Hạo nhưng Vương Hạo đã không nhân nhịn mà đấm mạnh vào má phải của Lục Văn khiến anh ngã nhào ra.
Lục Văn trước giờ vốn yếu ớt, anh không ngờ cú đấm vừa rồi của Vương Hạo lại mạnh đến vậy.
- THẰNG KHỐN! MÀY LÀ THẰNG KHỐN! - Vừa nói Vương Hạo vừa đạp mạnh vào bụng, đùi của Lục Văn khiến anh đau đớn vô cùng.
Hàm Chi ngồi trong xe thấy vậy liền vội vàng mở cửa chạy ra, Tư Vũ và Tiểu Mễ cũng đuổi theo cô.
Đối diện cô là Kiều Linh cũng vô cùng bất ngờ trước trước cuộc xô xát, cũng đang chạy lại phía Vương Hạo.
Hàm Chi chạy đến chỗ Lục Văn, đẩy mạnh Vương Hạo ra, hét lớn:
- Dừng lại ngay! Vương Hạo cậu bị điên rồi!
Nói rồi Hàm Chi đỡ Lục Văn dậy, òa khóc ôm chầm anh vào lòng, đưa tay lau vết máu trên miệng Lục Văn.
Chứng kiến cảnh tượng này, Vương Hạo lại một lần nữa tức giận.
Lúc này Kiều Linh chạy đến vốn định ngăn anh lại nhưng sự tức giận của anh đã lên tới đỉnh điểm.
Anh mất kiểm soát đẩy Kiều Linh ngã nhào ra, cầm lấy tay Hàm Chi kéo cô ra khỏi người Lục Văn
- Á… Cậu đang làm tôi đau đấy!
- Cậu đang cố tỏ ra ngốc nghếch hay gì vậy Hàm Chi - Vương Hạo chỉ tay về phía Lục Văn - Hắn ta là một tên hèn hạ, không quan tâm đến sự sống chết của cha hắn, hay là cậu ngu thật, bị tình yêu làm cho mờ mắt?
Hàm Chi nghe được liền không giấu nổi bất ngờ, tuy nhiên tay Vương Hạo vẫn đang nắm chặt tay cô khiến cô đau vô cùng:
- Cậu nói cái gì vậy, tôi không hiểu.
Mau bỏ tay tôi ra.
Không khí lúc này vô cùng căng thẳng, Tiểu Mễ đẩy tay Tư Vũ, ra hiệu anh nên đứng ra làm điều gì đó.
Tư Vũ tiến lại chỗ Vương Hạo và Hàm Chi:
- Mọi người bình tĩnh đã.
Đây là viện dưỡng lão, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người - Sau đó anh quay sang nhìn Hàm Chi - Hàm Chi, chẳng phải cậu nói muốn đi thăm bác Sáu sao? Cậu với Tiểu Mễ lên thăm bác đi, còn Lục Văn để tôi lo cho.
Nghe thấy Tư Vũ nói vậy, Vương Hạo cũng buông tay Hàm Chi ra, cô cũng phần nào yên tâm.
Hàm Chi quay sang nhìn Lục Văn, đôi mắt tỏ rõ sự thất vọng:
- Em sẽ lên thăm bác trước.
Tư Vũ sẽ lo liệu vết thương cho anh.
Tiểu Mễ đỡ Hàm Chi, lúc này Vương Hạo nhìn thấy vết thương ở hai đầu gối Hàm Chi, anh lo lắng hỏi:
- Chân cậu bị làm sao vậy?
Hàm Chi không trả lời, cô và Tiểu Mễ đi thẳng về phía trước.
Kiều Linh là người dẫn đường cho hai người họ lên gặp bác Sáu.
Lúc này chỉ còn lại Vương Hạo, Lục Văn và Tư Vũ.
Ba người nhìn nhau, Tư Vũ chủ động nói trước:
- Giờ các cậu ấy đã đi hết rồi.
Chẳng phải chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau sao?