Trói Buộc Linh Hồn

Kim đồng ngọc nữ là
một hình ảnh rất xinh đẹp đập vào mắt mọi người hai bên đường. Bầu không khí hòa hợp đến không có kẽ hở của hai vị đang đi dạo kia làm rất nhiều người hâm mộ dõi theo. Nữ đoan chính uy nghiêm, nam ôn hòa nội liễm
thật là một cặp đôi đẹp. Đừng hỏi họ vì sao khẳng định đây không phải là anh em, đáp án rất đơn giản: trực giác.

”Thật không ngờ anh nhớ
lại được kiếp trước.” Nghiêm Thần than thở. Chuyện khôi phục kí ức tiền
kiếp thật sự không phải dễ đâu. Rốt cuộc phải khắc sâu kiếp trước đến
thế nào thì mới có thể nhớ lại được?

”Tôi lại cảm thấy bất ngờ khi gặp được cô ở đây.” Hách Liên Tân Kỳ nhún vai nói.

”Chuyện của tôi nói ra cũng dài lắm. Hắc, trưởng quan, nhớ lại rồi thấy hình
dáng hiện tại thế nào?” Nghiêm Thần một lần nữa chế giễu. Có cơ hội trêu chọc trưởng quan ở kiếp trước hiếm lắm, lần này phải tranh thủ mới
được.

”Đế Lam đại nhân mài hết tinh thần quân dân của cô rồi
sao?” Hách Liên Tân Kỳ gằn giọng mà nói. Biết vậy anh không thèm nhớ lại làm gì.

”Nếu hết thì tôi chẳng gọi anh là trưởng quan nữa đâu.
Nhìn xem, dáng người kiểu này là biết bao nam nhân ở Thương Khung mơ ước đấy! Ha ha ha ha...” Nghiêm Thần che miệng cười đến run người. Nam thần của quân đội, soái ca uy phong mạnh mẽ Nguyễn Đức Duy giờ đây... há há
há...

“...”

Hách Liên Tân Kỳ chỉ còn biết im lặng nhận
mệnh. Anh mà nói thêm lời nào thì khẳng định cô ấy sẽ chế nhạo tiếp mất. Danh hiệu 'ác ma ngủ say' của Thanh Nghiêm không phải chỉ để chỉ duy
nhất tình trạng tức giận của cô ấy thôi đâu. Làm sao anh lại từng có một cấp dưới như vậy chứ? Kiếp trước cô ấy bị gò bó nhiều mặt nên dùng vẻ
ngoài lạnh lùng che giấu, giờ thì hay rồi bao nhiêu thuộc tính tiềm ẩn
đều bộc phát hết.

”Cứ tưởng tượng sau này anh gả cho một cô
gái... phì, ha ha... còn sinh con... ha ha ha... tôi nhất định phải đi
tìm thủy tinh lưu ảnh mới được.” Nghiêm Thần hớn hở bắt đầu ảo tưởng
việc đem hình của Hách Liên Tân Kỳ về Trái Đất khoe khoang. Đáng tiếc,
giấc mộng này về sau khó thành.

Hách Liên Tân Kỳ đen mặt. Thấy
vậy Nghiêm Thần vội vã an ủi, tuy nhiên vẻ mặt cô nếu chân thành hơn một chút thì may ra mới có tác dụng.

”Bình tĩnh, xúc động là ma quỷ đấy. Anh...”

Vụt!

”Thiếu chủ.”

Một ám vệ lập tức xuất hiện đưa đến trước mặt Nghiêm Thần một cuộn tin nhỏ. Trầm trọng nhận lấy tin mở ra xem, sau đó Nghiêm Thần giận dữ làm cuộn
tin hóa thành bụi bay theo gió. Quay đầu nhìn Hách Liên Tân Kỳ, cô vội
vã nói.

”Ngày khác tôi sẽ đến tìm anh. Thất bồi.”

Dứt lời, Nghiêm Thần vận khinh công bay mất, cả ảnh vệ cũng vậy. Cau mày lo
lắng, Hách Liên Tân Kỳ cũng chỉ biết thở dài rồi xoay người trở về dịch
quán. Vũ Đình Nghiêm Thần hiện tại đã không còn là Thanh Nghiêm vẫn luôn u sầu trước kia nữa rồi. Cô ấy có một gia đình mới, cuộc sống mới, bạn
bè mới... đã hoàn toàn hòa hợp với thế giới này. Nếu không phải dung mạo của Nghiêm Thần có đến bảy tám phần giống Thanh Nghiêm thì chắc còn lâu anh mới nhận ra được.

”Thật ra, đầu thai đến thế giới này cũng không tệ...”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Vù! Vù! Vù!

Nghiêm Thần lao nhanh trong cánh rừng, bên cạnh người của Thất Sát điện cũng
theo sát. Hiện tại, bọn họ đang tiến vào rừng Mưa ở ngoại ô phía bắc
kinh thành Trung An quốc.

”Không cần kinh động đến phụ thân ta. Điều hai đội A đến giải vây cho bọn họ.”

”Là.”

Nghiêm Thần vừa dứt lời, hai đoàn người phía sau lập tức chuyển sang hướng
khác của khu rừng mà đi tiếp. Thấy vậy, Nghiêm Thần chau mày lại suy
nghĩ rồi lên tiếng.

”Vụ Huyền, điều tra Mạc Thu Cẩn và Mạc gia cho ta.”

”Thiếu chủ nghi ngờ họ?”

”Mấy ngày nay cũng chỉ có nàng ta và Doãn Lưu Nguyệt gây chuyện với ta.
Nhưng Doãn Tuyết Dao khẳng định sẽ không để muội muội của mình gây rối
vậy chỉ còn Mạc Thu Cẩn. Ta cũng không tin Mạc gia có gan lớn tới vậy,
phía sau chắc chắn có người chống lưng.”

”Là.” Vụ Huyên nghiêm cẩn đáp lời sau đó cùng đội của mình cũng chuyển sang hướng khác mà đi.

Cơ bản đã an bài xong mọi chuyện, Nghiêm Thần tăng tốc. Dám vu oan giá họa cho Thất Sát điện cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.

Hàng loạt bóng người vút bay trong rừng sâu, bóng dáng màu đen thoắt ẩn
thoắt hiện làm cho khu rừng càng thêm phần rùng rợn. Mưa chẳng mấy chốc
hạ xuống, càng lúc càng nặng hạt như đúng tên gọi của khu rừng. Ẩm ướt,
hiêu quạnh, âm trầm và tràn ngập bất an. Mùi máu tanh đâu đó đã bắt đầu
lan tràn.

***

Keng!

Keng!

Ầm! Đùng!

RẦM!!!

Cả người đập mạnh vào thân cây rồi ngã rạp xuống đất, vùng lưng trắng nõn
giờ đã rướm đầy máu tươi. Chật vật đứng dậy lau đi vết máu ở khóe môi,
Nạp Lan Doanh Chính thở hắc ra.

”Chủ nhân!” Vô Ảnh hốt hoảng chạy tới nâng lấy người của Nạp Lan Doanh Chính đồng thời cảnh giác nhìn đám người trước mắt.

”Không s... ư...” Nạp Lan Doanh Chính ôm lấy đầu rên lên. Ấn kí tia chớp lúc
ẩn lúc hiện trên trán của hắn cứ như muốn lấy đi toàn bộ sinh cơ của bản thân. Cơ thể dần trở nên vô lực, Nạp Lan Doanh Chính chỉ còn biết tựa
người vào Vô Ảnh mà gắng gượng đứng thẳng.

”Hừ!” Trung niên nam
nhân đứng ở đối diện hừ lạnh nhếch miệng nói. “Thật không ngờ thứ người
như ngươi lại nhận được Thần Ấn. Nhưng xem ra Ấn mà ngươi kêu gọi từ Lời chúc phúc cũng không muốn thừa nhận vị chủ nhân như ngươi.”

”Ghen tị sao?” Nạp Lan Doanh Chính cười nhạt.

”Với ngươi? Bớt nói chuyện cười đi.” Nam nhân liếc mắt coi thường. “Chỉ vì
ngươi mà chúng ta bị đuổi ra bổn gia, còn phải chịu đày đọa ở Huyết Ngục chắc ngươi tự đắc lắm. Đáng tiếc hôm nay ta sẽ cho ngươi phơi thây giữa rừng Mưa này. Đừng trông chờ mẫu thân ngươi tới cứu, nàng ta hiện giờ
cũng không lo nỗi thân mình đâu. Giết chúng!”

Ngay lập tức, hàng
trăm tử sĩ lao đến chỗ Nạp Lan Doanh Chính và Vô Ảnh. Nhưng lúc này Thần Ấn đang dần khiến Nạp Lan Doanh Chính mất hết sức lực, Vô Ảnh lại không thể rời xa chủ nhân của mình được. Tay lướt kiếm bắt đầu nặng trịch,
các vết thương liên tục xuất hiện trên thân hai người họ. Thấy tình cảnh không ổn, Vô Ảnh vội vận khí tạo thành vô số lớp tường đất bao bọc xung quanh. Bên ngoài, hàng loạt các đạo năng lượng đủ màu sắc đánh sâu vào
tường đất phá vỡ từng lớp một.

Đứng xa xa xem con mồi của mình
giãy giụa trước khi chết, nam nhân bật cười khoái trá. Nạp Lan Doanh
Chính, ngươi sống tới bây giờ đã đủ lắm rồi. Đáng lẽ ngươi nên chết
chung với Liễu Quân Nhan thì mới đúng.

”Nạp Lan Doanh Chính, chịu chết đi. Loại người như ngươi t....”

”A___________!!!”

Ầm! Ầm! Ầm!

XOẸT!!!

Cả không gian như đọng lại, âm trầm rợn người không một sự sống. Nam nhân
kia và đám tử sĩ chật vật nằm dưới đất liều mạng bảo vệ tâm mạch không
thốt nên lời. Cái cảm giác như liêm đao tử thần đang kề sát cổ mình làm
họ run rẩy ớn lạnh. Dưỡng khí dường như biến mất, năng lượng cũng không
lưu lại chút nào, nơi này giống như đã trở thành một vùng đất chết hoang vắng bị thần ruồng bỏ.

Khó khăn ngẩn đầu nhìn người đang đỡ lấy mình, Nạp Lan Doanh Chính khó nhọc thốt lên: “Trực Phù...”

”Không ngờ đến cuối cùng ngươi có thể dung hòa được sức mạnh của ta.” Trực Phù Ấn cất giọng khàn khàn, trầm thấp đầy quyến rũ. Đôi con ngươi màu tím
ma mị liếc nhìn người đã trở thành chủ nhân của mình, mang theo một chút ý cười khó phát hiện. “Nếu Nhân Hoàng Đại Đế biết được chắc sẽ vui cho
ngươi lắm.”

”Ngươi là...”

”Năm đó ngươi vô tình lạc đến
Minh giới, Minh Đế và các vị Đại Đế đã dẫn ngươi đi thăm tộc Trực Phù.
Khi đó, ta cũng có mặt.” Trực Phù Ấn chậm rãi giải thích. Đứa nhóc lạc
đường năm đó không ngờ lại trưởng thành nhanh như vậy. “Đáng tiếc lúc
này ta lại không thể giúp ngài bóp chết đám chuột nhắt đó. Tân chủ nhân
của ta, cố mà sống đi. Ta đây không muốn vừa nhận chủ lại chết cái rụp
đâu, Minh Đế sẽ giết ta mất.”

Dứt lời, Trực Phù Ấn biến mất vào
trong mi tâm của Nạp Lan Doanh Chính. Không gian xung quanh lập tức trở
lại bình thường. Cảm thấy sức lực đã trở về với mình, Nạp Lan Doanh
Chính thở ra nhẹ nhõm.

”Giết bọn chúng!!!”

Tiếng thét này
vang lên làm tình trạng chém giết một lần nữa tiếp tục. Dù khôi phục sức mạnh nhưng tử sĩ quá đông, cả Nạp Lan Doanh Chính và Vô Ảnh cũng không
thể chống đỡ được lâu.

”Loại người như ngươi sống trên trời chỉ làm hủy hoại thanh danh của nam nhân chúng ta. Đồ tiện nhân! Hạ t...”

”Giết bọn chúng!” Một giọng nữ lạnh thấu xương vang lên, cùng lúc đó là hàng
loạt bóng đen lao nhanh tới lập tức lấy mạng đám tử sĩ.

Tình hình chuyển biến nhanh đến nỗi khiến Nạp Lan Doanh Chính và nam nhân kia
đồng loạt sửng sốt. Khi hồi thần lại thì toàn bộ tử sĩ đều đã thiệt
mạng, nam nhân định bỏ chạy nhưng ngay lập tức bị đánh ngã xuống đất.

”Phế đi.”

”AAAAAAA!” Nam nhân thét lên khốn khổ rồi ngất lịm. Bọn người Thất Sát điện thấy vậy thì 'xì' một tiếng coi thường.

Nạp Lan Doanh Chính ngỡ ngàng nhìn bóng dáng quen thuộc đang tiến đến gần
mình, hắn hốt hoảng lùi về phía sau. Thấy vậy, Nghiêm Thần càng thêm tức giận, hàn khí bắt đầu tỏa ra xung quanh. Vô Ảnh đứng cạnh Nạp Lan Doanh Chính cũng đầu hàng bỏ chạy. Chủ nhân, ngài tự cầu phúc đi. Nhìn cảnh
này cũng đủ biết Diệu vương đã phát hiện thân phận của ngài rồi, thứ cho thuộc hạ bất lực cứu giúp.

”Thế nào? Bình thường ngươi rất thích bám lấy ta mà gọi tiểu Nghiêm nhi này tiểu Nghiêm nhi nọ cơ mà.”

”Ta...” Sắc mặt Nạp Lan Doanh Chính càng thêm tái nhợt, một chữ biện giải cũng
không thốt lên được. Nàng ấy chán ghét hắn sao? Cũng đúng, sẽ chẳng có
nữ nhân nào yêu thích hắn được...

”Doanh Doanh!!!” Hốt hoảng đỡ
lấy Nạp Lan Doanh Chính, Nghiêm Thần vội vã ấn mạch của hắn. Nội thương
rất nghiêm trọng, Nghiêm Thần nhíu chặt mày lại. “Lăng Vân, đưa hắn về
dịch quán. Ngươi cũng theo chúng ta.” Câu này là nói với Vô Ảnh.

Lăng Vân lập tức tiến lên đỡ lấy Nạp Lan Doanh Chính rồi cùng Nghiêm Thần và người của Thất Sát rời khỏi rừng Mưa. Cái giá rét âm u trong tiếng mưa
rơi rả rích, mùi máu tanh nồng nặc đến gay người làm khu rừng càng trở
nên tịch liêu ám trầm. Ngày hôm nay sẽ là một ngày náo loạn đầy bất an.

*****

Đứng lặng người nhìn xuống con đường bên dưới, đôi mắt của Nghiêm Thần trống rỗng tựa như vô hồn. Bụi mưa trắng xóa hiêu quạnh hòa cùng tiếng sáo
trong veo ở trà lâu đối diện càng làm lòng người thêm lắng lại. Nghiêm
Thần đột nhiên cảm thấy buồn man mác.

Đứng ở phía sau Nghiêm
Thần, Vụ Nhiên và Vụ Kiếm không dám hó hé nửa lời. Thiếu chủ cứ như vậy
đã hơn nửa canh giờ rồi. Chẳng lẽ biết thân phận của Nạp Lan Doanh Chính làm ngài ấy bị đả kích tới vậy sao?

”Vụ Kiếm, tặng ngọc có ý nghĩa gì?”

Nghiêm Thần đột ngột hỏi làm Vụ Kiếm giật mình. Sau đó hắn nhanh chóng trả
lời: “Thiếu chủ, tặng ngọc nói chung thì đều tỏ ý tốt, chúc người nhận
an lành, may mắn và thành công.”

”Lam ngọc thì sao?”

”Được tặng lam ngọc thì người tặng đã dành cho ngài những đánh giá cao nhất,
thể hiện sự trung thành và chân thực của người tặng. Lam ngọc tỏ ý chúc
ngài luôn may mắn, nhận được những điều tốt lành nhất và tràn đầy hi
vọng cho tương lai.”

Vuốt ve viên ngọc đang đeo trên cổ, Nghiêm
Thần vẫn không thể hiện gì. Những ý nghĩa đó cô đều biết, chỉ là dường
như không phải...

”Ngoài ra, ở Nam Hà quốc còn lưu truyền một
điển tích.” Vụ Kiếm ngập ngừng một chút rồi nói tiếp. “Người nam nhân
nào tự tay đeo lam ngọc cho một người nữ nhân, điều đó thể hiện sự trung thành tuyệt đối và thề nguyền rằng bản thân vẫn luôn giữ mình... trong
sạch.”

Cả người Nghiêm Thần cứng đờ. Sự yên lặng lại bao trùm.

Siết chặt viên ngọc trong tay, Nghiêm Thần khép hờ mắt lại. Ta không cần
biết ngày đó ngươi mang theo tâm trạng gì đeo viên ngọc này cho ta, chỉ
là Nạp Lan Doanh Chính, thật xin lỗi...

Tay... giựt mạnh...

Đừng tháo nó xuống có được không?

Tiếng mưa tí tách lại khiến Nghiêm Thần cảm thấy như ù tai. Đôi mắt đen láy
bật mở nhìn về xa xăm, giống như muốn xuyên qua lớp màn mưa ấy mà tìm
kiếm thứ gì đang ẩn dấu phía sau. Cõi lòng cô chợt dao động rồi lại bình lặng như ban đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui