Tiêu Ân Tuấn nhẹ nhàng đặt cô vào trong bồn tắm, Ninh Gia Tuệ tay chân không yên phận, không ngừng khua khoắng lung tung trong làn nước ấm.
Nước trong bồn tắm bắn ra từng giọt tứ tung khắp xung quanh bốn phía.
Tiêu Ân Tuấn vội giữ chặt lấy cô không cho cô làm loạn, cả người y cứ như vậy mà bị Ninh Gia Tuệ làm cho ướt nhẹp.
Mái tóc của y bị nước bắn lên, từng giọt nước lã chã lăn dọc xuống hai bên mai tóc hắn.
Chiếc áo sơ mi màu trắng cũng không thoát khỏi bị nước làm cho ướt hết lúc này đã sớm dính chặt lên trên cơ thể của hắn, để lộ ra vòm ngực vô cùng săn chắc của người đàn ông trưởng thành.
Tình huống trớ trêu như này, vậy mà trong lòng hắn ta lại không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, hắn còn cảm thấy có vài phần muốn cưng nịnh, dỗ dành cô gái nhỏ đang không yên phận trước mặt.
Ninh Gia Tuệ trong đầu lúc này vẫn còn cảm thấy mông lung, mơ hồ.
Cơ thể cô vẫn luôn như có lửa đốt trong người, đã thế còn có cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò khắp xung quanh cơ thể khiến cho cô ngứa ngáy khó chịu mà không ngừng vặn vẹo, trong lòng cũng trào lên một loại khát khao mãnh liệt, mong muốn được ai đó lấp đầy vào trong cơ thể này của cô.
Tâm chí cô lờ mờ cảm thấy bên cạnh cô như có một cơ thể nam nhân đang ôm chặt lấy mình từ phía sau.
Sự khao khát mãnh liệt trong lòng cô lúc này giống như có chỗ để cho cô trút vào.
Cô vội vàng quàng tay ra ôm chặt lấy cơ thể nam nhân phía sau, mãnh liệt mà đưa tay ra không ngừng xoa nắn, sờ xoạn dọc khắp từ trên xuống dưới cơ thể của hắn.
Cảm thấy vẫn chưa thể thỏa mãn, cô đưa tay luồn vào trong áo, dùng má của cô áp lên da thịt hắn mà mân mê.
Cảm giác động chạm này khiến cho cơ thể của cô trở lên dễ chịu hơn rất nhiều, khoái cảm không ngừng trỗi dậy.
Ninh Gia Tuệ đưa đầu lưỡi ra liếm lấy vòm ngực săn chắc của Tiêu Ân Tuấn, cơn khát vọng trong lòng mong muốn được thỏa mãn nhiều hơn.
Không chịu được mà vươn tay kéo đầu của hắn xuống gần trước mặt, đưa cánh môi xinh đẹp của mình đặt lên bờ môi hắn.
Đầu lưỡi vươn tới không ngừng mơn trớn, trêu đùa phía bên trong khoang miệng của hắn.
- A...A...
Ninh Gia Tuệ thất thanh kêu lên một tiếng rồi ngất lịm, cô gục đầu mình lên trên cánh tay săn chắc của Tiêu Ân Tuấn.
Chỉ thấy Tiêu Ân Tuấn nét mặt trở lên méo mó, khổ sở, giống như vừa trải qua một cuộc đấu tranh giằng co tâm lý vô cùng quyết liệt.
Hắn nhỏ giọng nói bên tai cô.
- Xin lỗi.
Em nghịch ngợm quá.
Ban nãy cô gái nhỏ này đã thành công khiến cho hắn trỗi dậy bản năng vốn có của một người đàn ông, làm cho hắn sắp không thể kìm lòng được mà muốn đem cô ném mạnh lên trên giường.
Chết tiệt con bà nhà nó.
Vậy mà cuối cùng hắn lại đưa tay lên đánh cô ngất lịm.
Tiêu Ân Tuấn cúi mặt nhìn xuống người con gái giờ phút này đang yên tĩnh trên cánh tay mình, cô cuối cùng cũng trở lên ngoan ngoãn rồi.
Sau đó hắn cười khổ một tiếng nhìn xuống bên thân dưới hắn, trong lòng không ngừng an ủi dỗ dành.
Miệng không ngừng lẩm bẩm trách móc cô.
- Ninh Gia Tuệ, coi như em rất giỏi.
Hắn bế cô lên rời khỏi mặt nước, đưa tay với lấy áo choàng tắm quấn quanh cơ thể của cô, bước chân đi về phía phòng ngủ.
Tiêu Ân Tuấn đem cô đặt nằm trên giường lớn.
Hắn đem bộ đồ ngủ tới giúp cô mặc lên người.
Hiện tại cô giống như người đang ngủ rất say, hắn có vần cô như thế nào thì cô cũng không có bất kì phản ứng gì hết, ngoan ngoãn để cho hắn hạnh xự.
Cuối cùng hắn cũng mặc xong đồ giúp cho cô, thỏa mãn mà nằm xuống bên cạnh của Ninh Gia Tuệ.
Giây phút này cô gái nhỏ nằm yên tĩnh bên cạnh của hắn, đây là lần đầu tiên hắn thật tỉ mỉ mà quan sát cô.
Vầng trán rộng, lông mi dài công vút, mắt bồ câu, mũi cao thẳng tắp, cánh môi đỏ mọng hình trái tim, như này có được coi là một mỹ nhân tuyệt sắc không? Lòng của hắn có chút rạo rực, hắn bất giác như chợt nhận ra điều gì đó không đúng, đưa tay vỗ mạnh lên trán của mình
- " Tiêu Ân Tuấn.
Mày điên rồi sao, mày đang nghĩ vớ vẩn gì thế này.
Không được để cô ta khiến cho mày mềm lòng."
Nghĩ rồi hắn ta đem cô hất mạnh ra xa, còn lấy chân của mình mà đạp đạp vào cơ thể của cô giống như là vô cùng chán ghét.
Tiêu Ân Tuấn đem chăn chùm kín lên người của cô, hắn đưa hai tay lên phủi phủi vào nhau, miệng không ngừng cười cợt: "Mắt không thấy tâm sẽ không bị lung lay ".
Hắn cuối cũng cũng thỏa mãn, đi tới bên giường, nằm xuống yên tĩnh ngủ.
Sáng hôm sau Ninh Gia Tuệ lờ đờ tỉnh giấc, cô đưa tay lên ôm lấy đỉnh đầu của mình, sao đầu cô lại giống như bị búa bổ vào đầu thế này.
Trong cơn mơ hồ cô cảm thấy còn có gì đó không đúng, cô sao lại đang nằm trên giường của Tiêu Ân Tuấn, còn có cánh tay đàn ông đang ôm cô lúc này là của ai vậy, chẳng lẽ lại là tay của hắn? Đầu cô lúc này đau quá...
Ninh Gia Tuệ dần dần lấy lại ý thức, cô nhớ là tối hôm qua cô bị đã bị lão già Hồ tổng bắt cóc, sau đó cô còn bị lão ép uống một thứ thuốc gì đó, sau đó thì cô không còn nhớ được đã xẩy ra chuyện gì nữa.
Bây giờ cô sao lại nằm ở trong phòng cùng với hắn? Tình huống này là gì vậy? Đại não của cô lúc này lại truyền tới một cơn đau khác khiến cho Ninh Gia Tuệ không sao suy nghĩ được tiếp chỉ có thể đưa tay lên ôm lấy đỉnh đầu của mình.