Tiêu Ân Tuấn gắng gượng kìm nén nỗi đau nơi cậu nhỏ, từ từ nhổm dậy, tay kia vẫn nắm chặt lấy cổ chân Ninh Gia Tuệ.
Hắn đằng đằng sát khí, hiện tại chỉ muốn đem người phụ nữ này băm vằm ra từng mảnh, cô ta lại có thể cả gan lớn mật gây tổn thương cho cậu nhỏ của hắn, nếu nó có mệnh hệ gì mạng của cả nhà họ Ninh đem ra cũng đền không nổi.
Cô bị hắn nhấc bổng một chân, lôi xồng xộc vào bên trong phòng ngủ, Ninh Gia Tuệ rở khóc rở cười đây là hoạ do cô gây ra, hiện tại nhìn biểu hiện của Tiêu Ân Tuấn, hắn ta cũng đang dần sắp phát điên lên rồi, tâm tình cô bắt đầu hoảng sợ bất chợt chưa thể nghĩ ra cách gì giúp bản thân thoát khỏi một kiếp nạn này.
Hắn lôi cô tới giữa phòng ngủ thì dừng lại, Tiêu Ân Tuấn cao cao tại thượng nhìn xuống người phụ nữ vừa bị y lôi vào đang nằm úp mặt dưới sàn nhà, cất giọng đầy ám muội.
Nếu y để yên chuyện này thì y không còn là Tiêu Ân Tuấn nữa, vừa nói hắn vừa đưa tay cởi ra thắt lưng nơi cạp quần của mình.
- Ninh Gia Tuệ tôi cho cô cơ hội bù đắp tổn thương cho nó.
Trong không gian tĩnh lặng tiếng măng xét cửa quần cũng trở lên chói tai, chiếc quần âu may vá tinh xảo mặc trên người Tiêu Ân Tuấn từ từ tụt xuống chỉ còn lại chiếc quần lót mỏng manh che đi nơi hạ bộ to lớn của hắn.
Ninh Gia Tuệ quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng ngượng ngùng, vội vàng lấy tay che mặt.
- Còn giả bộ trong sáng.
Không phải đêm qua cô đã rất vui vẻ thích thú nó hay sao?
- Để lát nữa nó giúp cô ôn lại thêm một lần nữa nhé.
Giọng nói đầy sự khinh bỉ chế nhạo, trong mắt hắn ta người nhà họ Ninh chính là một lũ đạo đức giả không hơn không kém, kể cả là người phụ nữ ngay trước mặt y.
- Tiêu Ân Tuấn đồ vô sỉ, chó chết.
Anh không có quyền xúc phạm tôi.
Nếu không phải lúc đầu tôi nghĩ anh là ân nhân giúp đỡ mình, anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng thuận theo như vậy sao?
Ninh Gia Tuệ tức giận lên tiếng mắng chửi, cô nhịn hắn đã lâu rồi, hiện tại sao có thể để hắn sỉ nhục cô thêm lần nào được nữa.
Cho dù hôm nay có bị hắn hành hạ như thế nào cô cũng sẽ bằng mọi giá lấy lại danh dự cho chính bản thân mình.
Tiêu Ân Tuấn nhìn cô đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, người phụ nữ này hôm nay thật to gan hết lần này tới lần khác cả gan chống đối lại hắn, là ai cho cô ta lá gan lớn mật này, là Trình Trang sao? Tâm tình y như thể bị bóp méo trở lên rất xấu xí, cơn ghen tuông bỗng từ đâu trào tới yết hầu khiến hắn ta nghẹn lại, nỗi phẫn uất dồn nén lại nơi cuống họng.
Gân xanh hằn khắp trên gương mặt y, hắn đã không thể giữ nổi bình tĩnh với người phụ nữ này được nữa.
Giọng hắn như thể gào lên hét vào mặt Ninh Gia Tuệ khiến cho cô tỉnh ngộ.
- Ninh Gia Tuệ, tôi nhắc cho cô nhớ.
Cô chỉ là vật làm ấm giường, cô nghĩ mình là cái thá gì mà đòi hỏi thanh cao với tôi.
- Hôm nay không chỉ có lão Hồ mà có là lão Ba, lão Tứ chỉ cần tôi muốn cô đều phải lên giường hết cho tôi, cô đã hiểu chưa hả.
Những lời của kẻ cầm thú như vậy hắn cũng có thể nói ra được, Ninh Gia Tuệ ngây ngốc bất động một hồi, may mà hôm nay hắn khiến cô tỉnh ngộ ra sớm nếu không chờ cô lấn sâu vào một chút nữa thì người tổn thương sẽ chỉ có mình cô thôi.
Trái tim vừa mới trở lên rung động trước hắn ta, hiện tại đã sớm không còn một chút lưu luyến nào nữa rồi.
- Tiêu Ân Tuấn tôi chỉ kí vào thoả thuận với mình anh, anh có quyền gì đòi bán tôi cho người khác.
Nếu anh còn dám làm như vậy, tôi sẽ chấm dứt mọi chuyện điên rồ này xem anh còn có thể sỉ nhục tôi được nữa không.
- Cô dám thách thức tôi sao? Ninh gia các người còn chưa xong đâu.
Nếu không muốn ngày mai lên báo đọc tin tức Ninh Gia Trạch tự tử thì im mồm ngay cho tôi.
Hắn điên máu gằn lên từng câu từng chữ, toàn thân cũng run lên vì tức giận.
Ninh Gia Tuệ có thể nhìn ra trong lời này Tiêu Ân Tuấn không hề nói chơi, cô tới đây chịu đựng hắn hành hạ như thế này cũng chỉ vì sản nghiệp Ninh gia vì cha mẹ của mình, nếu ngày mai hắn khiến cho Ninh thị phá sản không phải cô đã tốn công vô ích rồi sao? Nghĩ tới chuyện này lòng cô lại trùng xuống, Ninh Gia Tuệ cố gắng nén nhịn lại nỗi uất ức trong lòng, im lặng suy ngẫm một hồi.
Tiêu Ân Tuấn thấy cô hồi lâu không có thêm bất cừ biểu hiện gì khác, lòng của hắn cũng dần nguôi ngoai.
Qua một khoảng thời gian hắn cũng lấy lại tâm trạng, đi về phía giường lớn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường.
Hắn đưa tay ra vỗ vỗ xuống bên cạnh mình ra hiệu cho cô cũng đi tới đây ngồi.
Cô lúc này cũng đã không còn dám chống đối lại, ngoan ngoãn tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh của y.
Tiêu Ân Tuấn nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời nét mặt cũng đã vui vẻ hơn rất nhiều, ý cười cũng nộ rõ trên gương mặt y.