Anh đã yêu cô từ 5 năm về trước, trong một lần anh gặp tai nạn và cô đã cứu lấy anh đêm hôm đấy.
Sau khi tỉnh lại anh không nhìn thấy cô, cứ ngỡ rằng cả đời này anh sẽ không được gặp lại cô nữa.
Nhưng không ngờ bây giờ anh đã lại gặp được cô và điều không ngờ hơn là cô đã trở thành vợ của anh, nên bây giờ anh không để mất cô thêm một lần nào nữa.
Anh bước nhẹ nhàng đến bên giường cô, tay cô đã được bác sĩ băng bó cẩn thận.
Nhìn thấy anh càng ngày càng gần mình, trong lòng Giao Nhi dâng lên một nỗi sợ hãi.
Biết mình trốn thoát như vậy cô cho rằng anh sẽ rất tức giận, cô cho rằng anh sẽ giam cầm cô ở đây mãi mãi không bao giờ thả cô ra ngoài.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô chợt chảy xuống.
"Giao Nhi, em sợ tôi đến thế sao?"
" ...!"
"Có phải em rất sợ tôi không? Mau trả lời tôi!"
"Đúng! Anh thật đáng sợ và tôi muốn được tự do như những người khác.
Anh hiểu không?"
Giao Nhi bật khóc.
Cô không muốn bị nhốt ở nơi này cả ngày, cô muốn được tự do và làm những gì mình thích.
Không muốn như một con chim suốt ngày bị nhốt trong lồng.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy hai tay cô đặt lên ngực mình như muốn cô cảm nhận trái tim anh vậy.
Trái tim anh đập rất mạnh, chắc vì trái tim này đã dành cho cô.
"Giao Nhi! Trái tim này anh đã dành cho em.
Anh không muốn mất em thêm một lần nào nữa cả."
"Nhưng tôi muốn được tự do như bao người, chứ không phải suốt ngày cứ bị nhốt?"
"Anh hiểu, nhưng bên ngoài rất nguy hiểm nên anh mới không cho em ra ngoài."
"Anh có thể cho vệ sĩ đi theo tôi?"
Cố Đông Bách im lặng không nói gì.
Anh muốn tạo cho cô một bất ngờ sau khi cô bình phục trở lại.
Anh quyết định sẽ cho cô trở lại trường học để cô không cảm thấy buồn chán và sẽ không nảy ra ý định bỏ trốn thêm lần nào nữa.
Anh xuống nhà nấu cháo cho cô mặc dù người hầu cố ngăn cản không cho anh chạm vào.
Nhưng anh muốn tự tay mình nấu cháo cho cô, anh muốn chăm sóc và bảo vệ cô cả đời này.
Từ khi cô đến đây, người làm kể cả quản gia thấy anh đã thay đổi rất nhiều, từ cách cư xử cho đến cảm xúc cá nhân, họ cũng thấy anh vui vẻ và cười nhiều hơn trước, anh cũng cân bằng hơn rất nhiều.
Quả thực, vì cô anh có thể thay đổi mọi thứ.
Cháo chín, anh cẩn thận mang vào phòng cho cô ăn.
Khi cánh cửa mở, Giao Nhi có chút kinh ngạc vì không phải người làm mang cháo lên mà là anh mang cháo cho cô.
"Cháo chín rồi em ngồi dậy ăn một tí cho khỏe."
"Cháo này là anh nấu sao?"
"Ừm! Em ăn thử xem hợp khẩu vị không?"
"Để anh đút em."
" Tôi tự ăn được, không cần phiền đến thế đâu.
Với lại anh đi làm về cũng rất mệt sao không để người làm nấu đi?"
" Làm cả ngày rồi, bây giờ anh nên nghĩ ngơi đi, tôi tự ăn được."
Anh rất vui vì cô cũng quan tâm đến anh.
Anh mỉm cười vui vẻ rồi đi vào phòng tắm thay quần áo khi quay lại thì cô đã ăn cháo xong, tô được đặt lên bàn và cô đã ngủ thiếp đi.
Vì không muốn gây ra tiếng động khi cô đang ngủ nên anh vào thư phòng làm việc, khi rời đi anh nhẹ nhàng đóng cửa lại để không đánh thức cô.
Vừa rời đi, cô đã mở mắt, ngồi dậy và mỉm cười hạnh phúc.
Giao Nhi không ngờ anh lại đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng tự nhủ với lòng sẽ không bỏ trốn nữa, nhất định sẽ trở thành một người vợ tốt ở bên cạnh anh.
__________
Một tuần trôi qua...
Cô cũng đã bình phục trở lại, và khi một tuần trôi qua và sống ở đây, cô cũng đã quen dần với bầu không khí nơi đây.
Không có sự ồn ào náo nhiệt, rất yên tĩnh, mang lại cho cô cảm giác rất thư giãn và trong lành.
Hôm nay anh không đến công ty mà ở nhà với cô, hai người cùng nhau ăn sáng vui vẻ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh và cô ngồi ăn cùng nhau, cũng là lần đầu tiên cô đối mặt với anh mà không chút sợ hãi nào cả.
"Giao Nhi, anh có chuyện này muốn hỏi em."
" Anh cứ nói đi."
"Em có muốn đi học trở lại không?"
"Anh cho em đi học sao?"
"Anh muốn hỏi ý kiến em."
"Rất muốn! Em rất thích học.
Nếu được đi học trở lại em rất vui."
"Được, vậy ngày mai đến trường nhập học luôn nhé!"
Giao Nhi nghe vậy nhảy cẫng lên vì sung sướng, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Đối với cô, được đến trường là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Nhìn thấy cô vui vẻ và hạnh phúc như vậy anh cũng rất vui.
Chỉ cần được nhìn thấy cô vui vẻ như vậy là anh cũng vui lắm rồi.
Anh chỉ cần cô ở bên cạnh mình, và hình bóng của cô là thứ duy nhất còn sót lại trong cả thế giới của anh.
Mất cô anh như mất cả thế giới.
"Cố Đống Bách! Cảm ơn anh nhiều nhé!"
" Này anh mau ăn nhiều vào đi." Cô vui vẻ gắp thức ăn cho anh..