Hồi đó, Diệp Hoan mới chỉ là một cô gái 18 tuổi hồn nhiên, vô tư lự.
Trong khi cô vẫn còn là nữ sinh trung học thì Ngôn Thần đã trở thành sát thủ bậc nhất của tổ chức Phượng Hoàng Lửa khét tiếng.
Anh mồ côi ba mẹ từ nhỏ, năm 5 tuổi được ông trùm của Phượng Hoàng Lửa mang về nuôi và tôi luyện trở thành một sát thủ chuyên nghiệp.
Trong lần thực hiện nhiệm vụ được giao, Ngôn Thần được lệnh phải ám sát cả một gia đình.
Mục tiêu của anh là Diệp Gia, chính là gia đình của Diệp Hoan lúc đó.
Trận thảm khốc xảy ra ở Diệp Gia vào một buổi tối, nơi này vốn yên bình thanh tịnh nay đã trở thành mồ chôn của hàng chục người trên dưới Diệp Gia.
Trong lúc đó, một bé trai đã chạy thoát thân, Ngôn Thần vốn định đuổi theo để diệt tận gốc nhưng vì bị thương nặng nên anh đã không đuổi kịp đứa bé đó mà ngất đi bên đường.
Lúc Ngôn Thần tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ, đang tận tình lau những vệt máu trên người của anh.
"Anh tỉnh rồi sao?"
Diệp Hoan tròn mắt nhìn Ngôn Thần, ngay từ giây phút bắt gặp nụ cười thuần khiết của cô, anh đã nhận ra trái tim mình đang đập loạn nhịp.
"Cô…là ai?"
"Tôi tên Diệp Hoan, anh cứ gọi tôi là Hoan Hoan cũng được."
"Hoan Hoan?"
Ngôn Thần chợt nhận ra, Diệp Gia còn có một đứa con gái tên Diệp Hoan.
Chỉ vì tối hôm ấy cô không có mặt ở nhà nên mới thoát khỏi trận thảm khốc kinh hoàng kia.
Anh vốn định để vết thương lành hẳn sẽ ra tay với Diệp Hoan, nhưng chính sự tốt bụng và nụ cười hồn nhiên trên môi của cô gái nhỏ bé này đã khiến anh thay đổi suy nghĩ.
"Tại sao cô lại cứu tôi?"
"Cứu người cũng cần lý do sao? Tôi thấy anh gặp nạn đương nhiên phải ra tay giúp đỡ rồi."
Lý do thật buồn cười.
Nếu cô biết Ngôn Thần là người đã sát hại cả nhà mình, cô còn có thể giữ vững lập trường đó không?
"Lỡ tôi là kẻ xấu thì sao?"
"Không phải.
Nhìn anh thế này, chắc chắn là người tốt."
Diệp Hoan tự tin với câu trả lời của mình.
Cô không hề biết rằng đã có vô số người chết dưới tay của anh.
Ngôn Thần là sát thủ bậc nhất của Phượng Hoàng Lửa, trước giờ không có ai nói anh là người tốt cả.
Chỉ có Diệp Hoan cô là ngoại lệ…
Hai người nhanh chóng làm quen với nhau, nhưng đến cái tên của mình, anh cũng không nói cho cô biết.
Diệp Hoan vẫn chưa biết cả nhà mình đã bị sát hại, cô còn muốn mời Ngôn Thần về nhà của mình chơi vài hôm nữa kìa.
"Anh có muốn tới nhà tôi không? Nhà tôi ngay gần đây thôi, phía sau chân núi chính là nó."
Ngôn Thần biết nơi đó, đó chính là chỗ đã khiến hai bàn tay của anh nhuốm đầy máu tươi.
Anh không thể từ chối lời mời đó của cô nên đã đồng ý theo cô về Diệp Gia.
Khoảnh khắc nhìn thấy những giọt nước mắt đầy đau đớn của Diệp Hoan rơi trên gương mặt xinh đẹp kia, Ngôn Thần đã động lòng.
Sẽ ra sao nếu cô phát hiện ra kẻ cô cứu mạng lại là kẻ giết hại cả gia đình mình.
Ngôn Thần quyết định giấu giếm cô mọi chuyện, không những thế còn giúp cô mai táng cho những người đã bỏ mạng ở đây.
Anh làm vậy là vì vừa muốn thu dọn chiến trường vừa muốn giúp đỡ Diệp Hoan.
Nỗi đau mất gia đình chính là nỗi đau đớn thấu tận tâm gan, không có từ nào có thể tả nổi.
Kể từ lúc đó, nỗi hận thù đã bắt đầu chất chứa trong lòng Diệp Hoan, cô luôn mong muốn tìm ra kẻ đã hại chết gia đình mình và khiến hắn trả giá.
Chính ngày hôm đó, câu hứa tự tin sẽ tìm được kẻ giết hại ba mẹ mình của Diệp Hoan đã khiến Ngôn Thần đi tới một quyết định...đó là muốn giết cô, trước khi cô phát hiện ra mọi chuyện.
Đêm hôm đó, nhân lúc cô đang ngủ gục bên giường, Ngôn Thần đã cầm dao tiến lại gần bên cạnh cô.
Mấy ngày ở lại đây, anh đã rung động với cô gái nhỏ bé này cho nên lúc ra tay cũng không thể dứt khoát được.
"Ba ơi, mẹ ơi…con nhớ hai người."
Có lẽ Diệp Hoan đang nói mơ, câu nói mơ chứa đầy đau khổ ấy lại khiến anh mủi lòng.
Con dao trên tay anh rơi xuống đất, Ngôn Thần không lỡ ra tay với Diệp Hoan.
Trái tim sắt đá của một sát thủ đã nở hoa khi nhìn thấy nụ cười của cô gái trẻ.
Anh không thể giết cô gái này, anh không thể!
Ngôn Thần quyết định rời đi, hứa hẹn 5 năm sau sẽ quay trở lại tìm Diệp Hoan.
Trước khi đi, anh đã đeo sợi dây chuyền Phượng Hoàng lên cổ của Diệp Hoan, giống như một tín vật định ước vậy.
"Hoan Hoan, đợi sau này tôi tới tìm em, tới lúc đó tôi sẽ biến em trở thành người phụ nữ của Ngôn Thần tôi…"
Cứ thế hồi ức 5 năm trước ùa về trong đầu anh và cũng chính nó đã đưa anh quay trở lại thực tại.
Tiếng khóc của Diệp Hoan đã khiến ánh mắt của anh chợt chuyển hướng, người con gái 5 năm trước đã không còn nhận ra anh nữa rồi.
"Hức…Lăng Việt...anh mau tới cứu em đi…hức!"
Lại là Lăng Việt, cứ nghe thấy cô gọi tên người đàn ông khác là anh lại tức điên lên.
Ngôn Thần bất ngờ thay đổi sắc mặt, anh gằn giọng quát tháo:
"Nếu em còn dám nhắc tới tên đó, tôi sẽ lập tức giết chết hắn ngay trước mặt em."
Diệp Hoan run sợ, cô không dám làm trái ý anh nữa.
Đôi mắt đẫm lệ long lanh nhìn anh, cô bò tới bên anh, khẽ lấy tay giật nhẹ vạt áo anh.
Dường như cô đang muốn cầu xin điều gì đó.
"Xin anh…xin hãy thả tôi ra ngoài."
Ngôn Thần lạnh lùng từ chối lời cầu xin đó.
Anh liếc nhìn bộ váy cưới đáng ghét trên người của cô bèn lớn giọng:
"Người đâu, mang bộ đồ khác tới đây, lập tức vứt ngay chiếc váy cưới này đi cho tôi."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Nói rồi, Ngôn Thần xoay lưng rời đi.
Lúc ra ngoài anh còn không quên đóng cửa thật mạnh khiến cô gái đang ngồi khóc trên giường cũng phải giật mình.
Cô xua xua tay, nhất quyết không chịu để người hầu thay váy cưới cho mình:
"Các người tránh ra, đừng động vào tôi, tránh hết ra…"
Diệp Hoan ngồi cuộn tròn trong một góc tường.
Tay cô vừa siết chặt sợi dây chuyền vừa khóc lóc nức nở.
Cô muốn rời khỏi đây, cô muốn trở về với Lăng Việt…
Trong lúc đó, tại phòng riêng của Ngôn Thần,
Anh ngồi phịch xuống ghế sofa gần đó, tựa lưng vào thành ghế, ngửa mặt lên trần nhà rồi thở dài.
Sau đó, anh đặt tay lên trán như đang suy nghĩ điều gì vậy.
Liệu đối với Diệp Hoan, hồi ức 5 năm trước là giấc mộng đẹp hay là một ác mộng kinh hoàng?
"Này, Ngôn Thần…"
Anh đang tính chợp mắt một chút thì đột nhiên có một giọng nói đàn ông vang lên.
Ngôn Thần mở mắt ra, đập vào mắt anh là gương mặt khó ưa của người bạn thân - Âu Dương Vũ Thiên.
"Hì hì, tôi tưởng cậu ngủ rồi."
Bốp!
Ngôn Thần dơ bàn tay to lớn của anh, thẳng tay tát vào mặt Vũ Thiên.
Anh bất giác ngồi thẳng dậy, vô tư uống trà trong khi người bạn của mình đang ôm chặt má vì đau.
"Đồ độc ác! Tại sao cậu lại lỡ tát vào gương mặt nghìn vàng này của tôi chứ?"
"Nghìn vàng sao? Nếu trêu tức tôi, gương mặt nghìn vàng của cậu sẽ biến thành cái giẻ lau đấy."
Âu Dương Vũ Thiên nuốt nước bọt sợ hãi, từng là sát thủ với nhau nhưng nếu tính độ tàn nhẫn và độc ác thì Âu Dương Vũ Thiên không có cửa để đấu với Ngôn Thần.
"Thôi không đùa nữa.
Tôi vừa nghe nói cậu mới đưa phụ nữ về dinh thự.
Cô gái đó là ai thế? Có phải ân nhân 5 năm trước mà cậu từng nhắc tới không?"
Ngôn Thần chau mày nhìn Âu Dương Vũ Thiên sau đó thì khẽ gật đầu.
"Thế cô gái ấy…thế nào? Ba vòng…hoàn hảo chứ?"
Âu Dương Vũ Thiên hỏi anh mà tay chân cũng không ngừng vung vẩy.
Cái tên Âu Dương Vũ Thiên này là một tên sát gái, anh ta không thích yêu đương, chỉ thích chơi đùa phụ nữ mà thôi.
Một tên biến thái dưới mọi góc độ như anh ta thì chỉ để ý tới ba vòng của phụ nữ để chọn lựa một người phù hợp.
"Cô ấy có một đường cong mê người.
Chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ.
Ba vòng…cực kì hoàn hảo." Ngôn Thần trừng mắt nhìn Âu Dương Vũ Thiên, anh còn không quên để ý điệu bộ thèm thuồng của anh ta.
"Chà chà…tuyệt vời tới thế sao?"
Đột nhiên Ngôn Thần lao tới, bóp chặt lấy cổ của Âu Dương Vũ Thiên, anh gằn giọng từng lời như cảnh cáo:
"Nếu cậu dám động tới cô ấy, tôi sẽ cho cậu xuống địa ngục ngay và luôn.".