Ngôn Thần liếc mắt lườm Ninh Nhã Ân, khiến cô ta bất giác rùng mình.
Ánh mắt của Ngôn Thần thật đáng sợ, cũng phải thôi, ai bảo Ninh Nhã Ân dám gọi Diệp Hoan là "con hầu hèn hạ" cơ chứ.
"Ninh Nhã Ân, Diệp Hoan không phải người hầu, cô ấy là…bạn gái của tôi."
"Cái gì? Bạn gái?"
Ninh Nhã Ân không tin những lời anh nói, cô ta thậm chí còn cười trừ và cho rằng anh đang đùa cô ta:
"Ngôn Thần.
Anh có thể qua lại với nhiều phụ nữ, nhưng hai từ bạn gái mà anh nói ra, có phải hơi tùy tiện rồi không?"
Ngôn Thần nắm lấy tay của Diệp Hoan, khẽ kéo cô vào trong lòng mình.
Diệp Hoan chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng theo anh mà không hề phản kháng.
Ninh Nhã Ân nhìn thấy cảnh tượng đó, nhất thời nổi giận.
Ngôn Thần làm vậy là đang cố tình trêu tức cô ta sao?
"Tùy tiện sao? Cô ấy thật sự là bạn gái tôi, chẳng có gì mà tùy tiện cả, còn tin hay không tùy cô.
Chúng ta đi thôi Hoan Hoan."
Ngôn Thần tay trong tay cùng Diệp Hoan rời khỏi phòng pha cà phê.
Ninh Nhã Ân đương nhiên sẽ không để hai người họ rời khỏi đây dễ dàng như vậy, lúc cô ta định đuổi theo Ngôn Thần thì đột nhiên Âu Dương Vũ Thiên xuất hiện, cản cô ta lại:
"Ấy, Ninh đại tiểu thư.
Cô đừng xen vào chuyện giữa hai người họ, kẻo lại mang họa vào thân."
"Anh…Âu Dương Vũ Thiên, rốt cuộc Diệp Hoan đó là ai? Sao cô ta lại có thể khiến Ngôn Thần si mê như vậy?"
Nghe câu hỏi này, Âu Dương Vũ Thiên lúng túng không biết có nên nói sự thật cho Ninh Nhã Ân biết hay không.
Anh ta cứ ấp úng, định nói rồi lại thôi, chính điều này khiến Ninh Nhã Ân sinh nghi.
Cô ta nói:
"Âu Dương Vũ Thiên, rốt cuộc thì Diệp Hoan là ai? Tôi không tin là một người phụ nữ tầm thường như cô ta có thể khiến Ngôn Thần hết lòng tới vậy.
Nói đi!"
"Ayza, chính cái tầm thường mới tạo nên cái phi thường đấy…"
"Anh nói rõ hơn đi."
Âu Dương Vũ Thiên bất chợt ngó đầu ra ngoài hành lang, sau khi xác nhận Ngôn Thần đã không còn ở đây thì mới dám nói.
Anh ta vẫy gọi Ninh Nhã Ân tới gần mình sau đó thì ghé vào tai cô ta, thì thầm:
"Diệp Hoan là người đã cứu Ngôn Thần 5 năm trước, chắc cô cũng nghe chuyện này rồi đúng không?"
"Cái gì? Cô ta là người năm đó mà Ngôn Thần hay nhắc tới sao?"
Ninh Nhã Ân nghe vậy bất ngờ hét toáng lên.
Âu Dương Vũ Thiên sợ Ngôn Thần phát hiện ra nên đã nhanh chóng bịt miệng Ninh Nhã Ân lại.
Anh tai dơ ngón trỏ lên làm kí hiệu, sau đó thì vội vàng nói:
"Suỵt! Cô điên rồi sao? Tự dưng hét to như vậy, nếu Ngôn Thần biết tôi nói cho cô thì cậu ta sẽ giết tôi đó."
"Anh nói vậy nghĩa là…Diệp Hoan không nhận ra Ngôn Thần?"
"Ờ, cô ấy bị Ngôn Thần bắt về và hoàn toàn không nhận ra Ngôn Thần."
Không nhận ra sao?
Nếu Diệp Hoan đã không nhận ra Ngôn Thần thì Ninh Nhã Ân cũng không phải không còn cơ hội để đến với Ngôn Thần.
Đột nhiên khóe miệng Ninh Nhã Ân khẽ cong lên, ánh mắt sâu thẳm hướng vào khoảng không vô định với những âm mưu đầy toan tính.
Một lát sau,
Ngôn Thần bắt gặp Âu Dương Vũ Thiên đang chuẩn bị về phòng ở hành lang tầng hai.
Vừa nhìn thấy anh ta, Ngôn Thần đã lên tiếng gọi:
"Âu Dương Vũ Thiên, chờ đã…"
"Có chuyện gì thế?"
Ngôn Thần ngó đầu xuống tầng một nhưng anh không còn thấy sự xuất hiện của Ninh Nhã Ân nữa.
"Ninh Nhã Ân đâu?"
"À, cô ấy vừa mới về rồi.
Cô ấy còn nói là sẽ thường xuyên tới tìm cậu đấy!"
"Vậy sao?"
Âu Dương Vũ Thiên nhìn phản ứng có chút không vui của Ngôn Thần bỗng đâm ra nghi ngờ linh tinh.
Anh ta đấm nhẹ vào người anh, giọng điệu khiêu khích:
"Sao thế? Không nỡ để người ta đi à?"
"Đừng nói linh tinh.…Chuyện tôi nhờ cậu, giải quyết thế nào rồi?"
Ngôn Thần đột nhiên đổi chủ để khiến Âu Dương Vũ Thiên lúng túng.
Gần đây có nhiều chuyện phải giải quyết quá nên anh ta cũng chẳng nhớ Ngôn Thần đang nhắc tới chuyện gì cả.
Âu Dương Vũ Thiên gãi đầu gãi tai, ấp úng:
"Cậu…đang hỏi tôi về chuyện gì nhỉ?"
"Âu Dương Vũ Thiên, cậu…quên rồi?"
Ngôn Thần chau mày nhìn Âu Dương Vũ Thiên, giọng nói lạnh lùng mang đến cho người ta cảm giác hơi dựng tóc gáy.
Âu Dương Vũ Thiên thật ra là có nhớ nhưng chỉ muốn trêu chọc Ngôn Thần chút cho vui thôi.
"Tôi đùa thôi, thật ra tôi đã làm theo như lời cậu nói.
Tôi giải quyết hết những kẻ phản bội tổ chức rồi nhưng có một điều nữa tôi muốn nói với cậu…"
"Điều gì?"
"Ngoài những kẻ muốn phản bội tổ chức ra còn có những kẻ là gián điệp của tổ chức khác trà trộn vào.
Tôi nghi ngờ bọn chúng có liên quan đến Hắc Long."
Hắc Long?
Lại là Long Hà Dực.
Có lẽ sắp tới, giữa Hắc Long và Phượng Hoàng Lửa phải có một cuộc cạnh tranh công bằng rồi.
Một núi không thể có hai hổ, đã đến lúc ngôi vị "ông vua của thế giới ngầm" được định đoạt.
…
Tại nhà họ Lăng,
Chuyện Hứa Kỳ Kỳ và Lăng Việt ngủ với nhau đã bị ông bà Lăng phát hiện ra.
Lăng Việt trong lúc uống rượu say đã làm chuyện có lỗi với Hứa Kỳ Kỳ, chính vì chuyện này mà Lăng lão gia và Lăng phu nhân phải đau đầu cả một ngày trời.
"Bác trai, bác gái…thật ra không phải anh Lăng Việt cố tình đâu ạ, là cháu cũng tự nguyện nên hai bác đừng trách anh ấy."
Hứa Kỳ Kỳ ra sức an ủi ba mẹ của Lăng Việt để hai người họ hạ hỏa.
Con trai hai người họ đã làm ra chuyện đáng trách với con gái nhà người ta, đã thế bây giờ còn không thèm vác mặt ra bốn mặt một lời nên mới khiến ông bà Lăng tức giận.
"Kỳ Kỳ, tại cháu hiền lành và nhân nhượng quá đó thôi.
Chuyện đã thành ra thế này rồi, không cưới không được!"
Lăng phu nhân quả quyết đòi cưới.
Lý do bà ấy có thể quyết định nhanh gọn như vậy cũng là vì gia đình Hứa Kỳ Kỳ đã từng có ơn với Lăng Gia, hơn nữa giữa Lăng Việt và Hứa Kỳ Kỳ đã phát sinh quan hệ vợ chồng nên nhất định phải cưới.
Nghe tới đây, Hứa Kỳ Kỳ vui mừng ra mặt.
Cô ta chỉ cần ngồi chờ phản ứng của Lăng lão gia nữa thôi là mong ước bao lâu có thể thành sự thật rồi.
"Lão gia, sao ông còn ngồi thơ thẩn ra đó.
Còn không mau gọi thằng con trai yêu quý của ông xuống để bàn chuyện kết hôn." Lăng phu nhân khẽ huých tay Lăng lão gia.
"Ờm…chuyện này có phải hơi vội không? Còn Diệp Hoan thì sao?"
Lăng lão gia vừa nhắc tới tên "Diệp Hoan" là không khí trong phòng khách bỗng dưng trùng xuống.
Cả Hứa Kỳ Kỳ và Lăng phu nhân đều khó chịu khi nghe thấy hai từ "Diệp Hoan".
"Này, tôi nói cho ông nghe.
Diệp Hoan, cái con bé đó và con trai chúng ta đã kết thúc rồi.
Chia tay thì cũng chia tay rồi, chẳng lẽ cứ để con trai chúng ta như vậy mà không lấy vợ sao?"
"…"
Lăng lão gia không nói gì thêm, có vẻ như ông đã ngầm đồng ý với lời của vợ mình.
Tuy nhiên, Lăng lão gia vẫn còn chút gì đó lưu luyến với người suýt trở thành con dâu ông - Diệp Hoan.
"Bác trai, bác gái.
Thật ra nếu như Lăng Việt không đồng ý cưới thì cháu cũng không sao đâu ạ.
Cháu có thể đợi anh ấy!" Hứa Kỳ Kỳ đột nhiên lên tiếng.
Gương mặt của Hứa Kỳ Kỳ lúc đó trông vô cùng đáng thương.
Thừa biết là cô ta đang giả vờ nhưng thật không thể phủ nhận tài năng diễn xuất đỉnh cao của Hứa Kỳ Kỳ trước mặt hai ông bà Lăng.
"Kìa Kỳ Kỳ, cháu nói thế là sao? Lăng Việt nó…"
"Con sẽ cưới Kỳ Kỳ, cứ tổ chức đám cưới đi ạ!"
Đột nhiên Lăng Việt xuất hiện, anh ta nói rằng muốn cưới Hứa Kỳ Kỳ.
Câu nói này có hơi đường đột nên chưa chắc đã là thật lòng.
Lăng Việt vẫn chưa dứt được tình cảm với Diệp Hoan, việc chạy cưới với Hứa Kỳ Kỳ cũng chỉ vì anh ta muốn trả thù Diệp Hoan mà thôi.
"Lăng Việt, con nói con sẽ cưới Kỳ Kỳ sao?" Lăng phu nhân hớn hở.
"Vâng.
Con phải chịu trách nhiệm với cô ấy chứ, hơn thế…con yêu Kỳ Kỳ."
Lăng Việt ngồi xuống bên cạnh Hứa Kỳ Kỳ, đưa tay khoác qua vai của cô ta.
Hành động âu yếm, lời nói ngọt ngào nhưng tất cả chỉ là giả tạo.
Hứa Kỳ Kỳ vô cùng sung sướng khi được chính miệng Lăng Việt nói muốn cưới mình.
Cô ta không cần biết những lời nói ấy có thật hay không, chỉ cần biết lúc này Hứa Kỳ Kỳ đang rất hạnh phúc.
"Lăng Việt, anh nói muốn cưới em…là thật lòng đó chứ?"
Hứa Kỳ Kỳ ngửa mặt lên, tròn xoe đôi mắt nhìn Lăng Việt.
Anh ta đưa tay vuốt ve mái tóc của Hứa Kỳ Kỳ, sau đó thì nói nhỏ:
"Đương nhiên là thật lòng."
"Cảm ơn anh, em yêu anh, Lăng Việt!" Hứa Kỳ Kỳ bất ngờ ôm lấy Lăng Việt.
Mặc dù đang ôm Hứa Kỳ Kỳ nhưng trong đầu của Lăng Việt chỉ toàn hình bóng của Diệp Hoan.
Sự phản bội mà cô đem lại cho anh ta khiến Lăng Việt như biến thành con người khác.
Gương mặt của anh ta bỗng dưng tối sầm lại, nụ cười trên môi cũng trở nên nguy hiểm:
"Anh cũng yêu em…Kỳ Kỳ!".