Trói buộc

Lạc Vũ liều mạng giãy giụa, tóc đuôi ngựa khẽ động cọ đến thân cây phía sau. Tóc đen rơi rụng, một trận gió nhẹ thổi qua, nhiễu loạn lòng Nhiếp Huyễn. Anh ta dừng lại, nhìn Lạc Vũ thở hổn hển, đẹp đến không thể xâm phạm. Nhiếp Huyễn ý thức được mình quá mức xúc động, tuy nói nơi này tương đối kín đáo nhưng rốt cuộc vẫn đang ở sân trường.
 
“Nhiếp Huyễn, vừa rồi cảm ơn anh. Anh hẳn là biết tôi không có ý đó với anh.” Môi đỏ vừa mới bị anh ta chạm vào lại đột nhiên nói ra lời vô tình.
 
“Không sao, anh có với em là được. Anh nguyện ý làm bức bình phong cho em, đừng từ chối anh ngay, thử chấp nhận, cho anh một cơ hội đi, được không?” Nhiếp Huyễn chưa bao giờ dùng ngữ khí đứng đắn như thế để nói chuyện với Lạc Vũ. Lạc Vũ tâm loạn ý phiền, hiện tại cô nào có tâm tình nghĩ đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt này chứ.
 
“Nhiếp Huyễn, tôi…”
 
“Được, anh không ép em, nhiều năm như vậy anh cũng đợi được! Ở đây chờ anh, anh đi lấy chìa khóa xe đưa em về nhà, tuyệt đối không được đi!” Nói xong, Nhiếp Huyễn bước nhanh chạy về hướng khu dạy học.
 

Lạc Vũ vừa thấy Nhiếp Huyễn chạy xa, cô lập tức cất bước chạy, cũng may cách cổng trường không xa, ra khỏi trường học cô liền an toàn. Nghĩ như vậy, cô tăng tốc độ, rốt cuộc cũng đến cổng trường. Lạc Vũ thở dài một hơi, đi về phía trạm xe buýt lại bị đánh ngất đi.
 
Một trận tiếng kêu phóng đãng của nam nữ đánh thức Lạc Vũ, trong màn hình trên xe, đôi nam nữ không biết xấu hổ vồ lấy nhau, không hề có liêm sỉ. Cô xoa xoa sau cổ, còn có chút đau, đột nhiên nhớ cô bị đánh hôn mê trên đường về nhà. Cô lập tức ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một chiếc siêu xe. Tiếng thở dốc rên rỉ càng ngày càng nặng, chỉ là vì sao âm thanh này lại nghe quen tai như vậy, cô hướng về phía trước tìm tòi, lại bị nội dung trong màn hình dọa.
 
“Thế nào, có vừa lòng với biểu hiện của chính mình không? Xem em kêu dâm chưa kìa?” Tùy Biện ngồi ở một bên rốt cuộc mở miệng.
 
“Anh, anh là đồ biến thái, tôi muốn kiện anh!” Lạc Vũ tức giận cả người phát run, sao anh lại có thể đê tiện như thế, cư nhiên quay video lần đầu tiên hai người làm tình.
 
“Kiện tôi cái gì, cưỡng gian sao?” Tùy Biện từ túi quần móc ra điếu thuốc, ngón cái ấn bật lửa, bật lửa bén tàn thuốc. Hút một ngụm, đối diện với gương mặt nổi giận đùng đùng của Lạc Vũ rồi nhẹ nhàng thổi, khói thuốc dày đặc làm Lạc Vũ sặc đến sắp rớt nước mắt. Kịch liệt ho khan, Lạc Vũ lặng lẽ hướng qua cửa xe, muốn mở tay vịn  lại phát hiện cửa xe bị khóa chết.
 
“Đừng làm chuyện vô ích!” Tùy Biện ném thuốc xuống, một chân đạp tắt. Màn hình cuồng loạn ngâm kêu càng diễn càng mãnh liệt, nghe được mà rung động.
 
Lạc Vũ che chặt lỗ tai, xấu hổ, giận dữ cùng hối hận, nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
 
“Nghe thấy chưa, chính em chủ động nói muốn tôi yêu em, có thể cấu thành tội cưỡng gian sao?” Bàn tay to duỗi ra đột nhiên ôm Lạc Vũ đang cuộn tròn ở bên cửa xe vào trong lồng ngực.
 
Tay giam cầm ở phía sau lưng Lạc Vũ đột nhiên dùng sức hướng về phía trước. Lạc Vũ bị bắt ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Giáo sư Tùy, lúc trước là một cuộc giao dịch. Nếu giao dịch kết thúc, quan hệ của chúng ta đương nhiên cũng kết thúc. Anh như bây giờ hơi khó coi đấy!” Lạc Vũ phẫn nộ phản kích, anh dựa vào cái gì mà làm như vậy với cô!

 
Thật đúng là nhanh mồm dẻo miệng! Ánh mắt Tùy Biện lơ đãng mà thoáng nhìn qua áo sơmi của cô, bộ ngực sữa kiêu ngạo bởi vì phẫn nộ mà có vẻ mê người. Tùy Biện xoay thân mình, một cái tay khác đột nhiên duỗi đến trước ngực Lạc Vũ, anh thấp giọng mở miệng: “Kỳ thật, hẳn là tôi kiện em mới đúng?”
 
“Anh, anh nói hươu nói vượn cái gì, tôi thì như thế nào?” Lạc Vũ muốn vỗ bàn tay to bám lên ngực mình xuống nhưng cô lại không phải đối thủ của anh.
 
“Em ngủ với tôi, lại vứt bỏ tôi. Em câu dẫn tôi, lại không cho tôi chạm vào em. Nhưng chúng ta kỳ thật đã có quan hệ, chẳng lẽ không phải sao?” Bàn tay to khớp xương rõ ràng kéo lớp vải áo sơmi, cúc áo roẹt một tiếng toàn bộ rơi xuống mặt đất. Áo ngực màu đen bao lấy bầu ngực trắng nõn, loé lên ánh sáng mị hoặc.
 
Tay Tùy Biện tiếp tục xuống phía dưới, duỗi vào váy chữ A, cách qυần lót, năm ngón tay nhẹ đè lên âm hộ Lạc Vũ. Lạc Vũ hổ thẹn, vẫn không thắng nổi phản ứng tự nhiên của thân thể. 
 
“Xem, vẫn là nơi này của em thành thật, nước đã chảy ra, còn dám nói tôi cưỡng gian em à?” Tay Tùy Biện vuốt ve qua lại hoa huyêt Lạc Vũ, như là đang trừng phạt cô phạm sai lầm.
 
“A, anh đừng, đừng như vậy.” Quần lót dính dâm thuỷ , bị anh vỗ nhẹ từng trận phát ra tiếng phụt phụt kỳ quái. 

 
“Vậy em nói xem, em là tự nguyện, hay là bị tôi cưỡng gian?” Hai ngón tay Tùy Biện đột nhiên từ trong khe hở cắm vào, đè ép môi âm hộ ướt át kiều nộn đầy mẫn cảm.
 
“A, đừng chạm vào tôi, đừng, a, là tôi tự nguyện, giáo sư Tùy, dừng lại ~” sức chống cự của Lạc Vũ lại thua dưới đầu ngón tay của Tùy Biện.
 
“Cô gái ngoan, nhớ kỹ, đừng chọc tôi tức giận!” Đột nhiên, hai ngón tay nhanh chóng cắm vào đường đi dư thừa dâm dịch kia.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận