Trói buộc

Ánh mắt mê người ướt dầm dề câu mất trái tim Tùy Biện. Tim anh đập loạn không ngờ đời này người phụ nữ này chỉ có thể là của anh!
 
“Giáo sư?” Lạc Vũ thấy Tùy Biện mất hồn nhìn mình, không biết vì sao ánh mắt kia làm cô có chút rung động, lại có chút sợ hãi. Cô nhìn không thấu anh, yêu một người đàn ông mà mình không thể nắm trong tay thì cũng biết trước rằng chắc chắn sẽ bị động. 
 
Bên hông không còn trọng lực, cô bị anh nâng lên.
 
“Mèo con, ngồi lên!”
 
Cô thuận theo mà quấn hai chân ở bên vòng hông tráng kiện của anh, phối hợp với tay anh chậm rãi ngồi xuống. Cửa huyệt mau chóng nuốt quy đầu, phụt một chút, hoa tâm nuốt vào toàn bộ vật thô dài của anh. Tùy Biện duỗi tay tắt vòi hoa sen trên đỉnh đầu, giữ vững eo Lạc Vũ điên cuồng thọc ngoáy. 
 

Lạc Vũ còn chưa phản ứng lại kịp đã bị dương vật mãnh liệt trong đường đi liên tục đâm ma͙nh, cô bị đâm đến run. Tay nhỏ vội vàng ôm lấy cổ Tùy Biện, hai vú đầy đặn lập tức bị ngăn chặn, đầu vú nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ đáng thương. “Giáo sư, giáo sư, huyệt nhỏ ăn không tiêu, a, a, a, không cần, sắp bị làm hỏng rồi, sẽ hư, thật sự sẽ hư mất.” Lạc Vũ nhận lấy sự điên cuồng từ anh, anh làm sao vậy, chưa bao giờ kịch liệt đến như vậy.
 
Nhưng cô xin tha hoàn toàn không nhận được sự dịu dàng của Tùy Biện, trái lại anh càng thêm hung mãnh. Đong đưa eo bạch bạch bạch, không ngừng thọc vào bên trong. Túi trứng tròn vo cũng rung lắc theo, cọ mông Lạc Vũ đỏ lên. Bụng nhỏ bị dương vật đâm căng, nhưng một bàn tay anh lại đi vào phía trên chỗ hai người giao hợp, xoa nắn âm đế của cô.
 
Khoái cảm đoạt mạng làm Lạc Vũ không biết phải làm sao, hai chân quấn ở bên hông rớt xuống, run rẩy lắc tới lắc lui. “A, a, a, giáo sư, giáo sư, từ bỏ, từ bỏ!” Lạc Vũ khóc kêu xin tha, cái cằm nhỏ cọ tới cọ lui trên ngực Tùy Biện. Tùy Biện đột nhiên hoàn hồn, liền thấy cô khóc đến đỏ khoé mắt, anh thả chậm tốc độ, trở nên nhẹ nhàng hơn. 
 
“Giáo sư, vừa rồi anh sao vậy?” Lạc Vũ dán ở trên người anh, phối hợp với chuyển động nhẹ nhàng của anh.
 
“Em thật sự sẽ không rời khỏi anh sao?” Rốt cuộc Tùy Biện cũng thấy tự trách do lúc nãy mình mất không chế.
 

“Không đâu!” Lạc Vũ hé miệng, tàn nhẫn cắn một phát lên cơ ngực rắn chắc của anh, “Em thích anh như vậy, sẽ không rời khỏi anh đâu!”
 
“Được, anh cũng sẽ không cho em rời khỏi anh!” Bạch bạch bạch, anh lại bắt đầu khôi phục tiết tấu vừa rồi, nhưng Lạc Vũ biết, vẫn có sự khác biệt. Anh bá đạo dịu dàng xâm phạm từng tấc thịt non mềm trong vách thịt của cô, hoa thịt một lần nữa cảm nhận được tình yêu và dịu dàng, tiết ra hoa dịch ngọt ngào cổ vũ khí thế kiêu ngạo của anh. Quy đầu nhảy vào hoa cung, cây thịt cảm nhận được nguồn nhiệt bao vây lấy anh, truyền hết sự dịu dàng và tình yêu đến cho anh. 
 
Tùy Biện thở sâu, đột nhiên ấn mông Lạc Vũ xuống, lại thúc về phía trước. Hoa âm co rụt lại, hai người đồng thời phun ra chất lỏng giao hợp.
 
Lạc Vũ nghiêng mặt, mang vẻ mặt hạnh phúc nhìn anh, có điều rất nhanh sau đó cô đã mệt đến ngủ thiếp đi trong lồng ngực Tùy Biện.
 
“Mèo con của anh, hình như anh không chỉ thích em thôi đâu…”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận