Trói buộc

10 giờ tối, Lạc Vũ lẻ loi nằm ở trên giường lớn trong biệt thự. Sao giáo sư còn chưa trở lại, ít lúc nào anh không ở bên cạnh cô. Trước kia vào thời gian này, anh đã bắt đầu ở trên cái giường này hung hăng áp bức cô. Gần đây anh càng là hành hạ cô đa dạng hơn, còn bắt cô nói ra những lời đầy xấu hổ đó nữa.
 
Cô càng nghĩ càng khô nóng, đầu óc đều là những hình ảnh kiều diễm đó. Giáo sư khi thì dịu dàng, khi thì hoang dã nhưng dù như thế nào cũng dùng đủ cách lấy lòng cô, điểm mẫn cảm trên thân thể ngay cả cô cũng không biết mà cũng bị anh khai phá. Làm sao bây giờ, cô đột nhiên muốn làm tình, do bị anh dạy hư rồi, Lạc Vũ đã tự an ủi chính mình như thế.
 
Lạc Vũ nâng mông, cởi quần lót của mình, tiện tay ném sang một bên. Cô tách chân ra, tay nhỏ từ bụng đi xuống thăm dò. Lần đầu làm loại chuyện này, Lạc Vũ cảm thấy hồi hộp.
 
Cô học bộ dáng ngày thường anh làm với cô, lòng bàn tay trước tiên xoa nắn nơi đầy lông mu, tiếp theo ngón giữa đè ép lỗ huyệt thon dài kia, di chuyển trên dưới trái phải, rất nhanh sau bên trong đã có cảm giác, chất lỏng trong suốt theo khe hở chảy ra. Lạc Vũ không ngờ tự an ủi cũng có thể được khoái cảm.
 
Ngón giữa vừa định tách môi âm hộ để đi vào, cửa phòng đã bị đẩy ra… Tùy Biện một tay xách một túi lớn dâu tây, một tay cầm xấp văn kiện cũng bị rơi xuống mặt đất. Đêm nay anh bất ngờ bị đối tác mời tham gia tiệc rượu, sớm đã không kiên nhẫn nên viện bừa một cái cớ để rút lui. Trong đầu toàn là cô, một đường lái xe chạy như điên còn thuận tiện mua dâu tây mà cô thích ăn nhất.

 
Nhưng hình ảnh kiều diễm này kích thích Tùy Biện lập tức cầm dâu tây đi về trước. Lạc Vũ thẹn đến muốn chui xuống đất, cô vội vàng bò vào trong, lại bị bàn tay to của Tùy Biện một phen túm chặt cổ chân mảnh khảnh, “Mèo con, em đang lén anh làm chuyện xấu sao!”
 
Lạc Vũ quay đầu đáng thương mà nhìn anh, cô muốn biện giải nhưng lời anh nói là sự thật. Cô đành phải đến bên người anh, “Đều tại anh, đã trễ thế này còn không trở về nhà với em.”
 
Thiếu nữ hờn dỗi thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của Tùy Biện, anh đặt dâu tây sang một bên, ôm cô, “Rất muốn anh sao? Hửm?”
 
“Ừm, rất muốn!” Lạc Vũ hào phóng thừa nhận, từ sau khi bày tỏ tình cảm, cô trở nên càng ngày càng nhẹ nhàng, sau này rốt cuộc có thể đi đến một bước nào, cô cũng không biết. Bất quá vẫn tốn hơn chưa tửng thử!
 
“Nhớ anh nên tự an ủi à?” Bàn tay to của Tùy Biện kéo mặt cô qua, tiếp tục đặt câu hỏi, “Vậy lúc em tự an ủi thì suy nghĩ cái gì?”
 
“Anh, đáng ghét!” Sao anh lại biết mà còn cố hỏi vậy, đương nhiên cô nghĩ đến anh rồi!
 
“Ngoan, mèo con, nói cho anh nghe một chút! Nói chuyện hợp tần số cũng rất quan trọng!” Tùy Biện tiếp tục dụ dỗ, không biết vì sao lại muốn nghe từ trong miệng cô rằng cô khát vọng thân thể anh.
 
Mặt Lạc Vũ càng nóng rực lên, giống như một áng mây ráng đỏ, “Em, em nghĩ bình thường anh dạy bảo thì mình cũng nên thử một chút.”

 
Tùy Biện phụt cười một tiếng, không hổ danh là sinh viên ưu tú khoa luật, năng lực trau chuốt từ ngữ rất mạnh, “Anh dạy bảo em như thế nào?”
 
Giáo sư càng nói càng nhiều, sao bây giờ, huyệt nhỏ ổn định lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch rồi: “Giáo sư, đừng nói nữa, mau đi tắm đi.”
 
Tay Tùy Biện đột nhiên đi vào hoa huyệt của Lạc Vũ, bàn tay đè xuống một cái, dâm dịch trong suốt dính ở bên trên, “Bị anh nói cũng ướt rồi, ngoan ngoãn nằm xuống đi.” Tùy Biện đứng dậy, mang dâu tây đi vào phòng bếp, rửa chúng nó sạch sẽ, mèo con của anh cũng nên được tăng cấp rồi.
 
Lạc Vũ lần nữa nằm trên giường ngoan ngoãn chờ anh trở về, lại thấy anh đặt dâu tây ở một bên. Cô khởi động nửa người trên, hé miệng chờ đợi anh đút ăn. Nhưng cô không ăn được dâu tây mình thích ăn nhất, mới kinh ngạc nhìn anh. “Ngoan, đổi miệng ăn, nằm xuống.” Lạc Vũ không rõ nguyên do, có điều vẫn nằm xuống.
 
Tùy Biện cầm một quả dâu tây căng mọng nhét vào lỗ hoa khép mở của cô.
 

“A ~” Hoa tâm nuốt phải món đồ kỳ quái, có chút mềm, còn có chút lạnh. Lạc Vũ cúi đầu nhìn về phía dưới bụng cô, trông thấy quả dâu tây căng mọng kia đang bị anh từng chút từng chút đẩy vào trong, đến khi hoàn toàn tiến vào đường đi của cô.
 
“Mèo con, ăn ngon không?” Tùy Biện thích biểu tình kinh hoàng thất thố của cô, “Đừng sợ, mới chỉ một quả thôi, anh muốn nhìn em nuốt hết chúng nó vào.”
 
Lạc Vũ không chống cự được khi anh dùng giọng điệu dịu dàng này nói chuyện cùng cô. Cô đành phải gật đầu, thuận theo chờ đợi anh tiếp tục.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận