Trói buộc

“Bởi vì đây là món quà anh tỉ mỉ chọn cho em, thích không?” Tùy Biện duỗi tay lấy khăn giấy, xoa xoa tinh dịch chướng mắt đằng trước, không thể tưới nó cho mèo con, anh đột nhiên có loại cảm giác tự trách.
 
“Ừm, thích, a ~” Tay Lạc Vũ tiếp tục cắm vào bên trong, thô tráng không hề kém người thật chút nào. Nhưng thật sự quá dài, chắc chắn cô không thể hoàn toàn nuốt vào. Ánh mắt cô lướt qua chỗ cao ngất trước ngực, thấy cái sừng kia còn vểnh cao không chừa lại chút khoảng cách nào.
 
Nước dâm trong đường đi càng chảy càng nhiều, cô rõ ràng chưa làm gì, nhưng luôn cảm giác hoa thịt bị một lực lượng vô hình không ngừng quay cuồng, nghiền ép. 
 
“A, giáo sư, sao bên trong thứ này còn có hạt nhỏ?” Lạc Vũ bị cọ động đậy, hoa huyệt không ngừng tiết ra xuân thủy trong suốt. Cơ thể trắng nõn mềm mại trở nên phấn hồng. Ngay cả đầu ngón chân xanh nhạt kia cũng trở nên hồng hồng, gương mặt ngăm đen của Tùy Biện tối sầm lại. 
 

Đm, bị tên xấu xa kia chơi rồi!
 
“Tiểu Vũ, nghe lời, mau rút ra đi.”
 
“Không, em không muốn, giáo sư, thật thoải mái, a, a, a…” Tay nhỏ cầm lòng không được mà chuyển động cây hàng, quy đầu thô to chuyển vòng nghiền nát đường đi chật hẹp, tiếng nước dâm nhóp nhép làm Tùy Biện nghe đến đen mặt ! Đáng chết, chắc chắn cậu ta còn cho thêm thuốc bên trên rồi! 
 
“A, giáo sư, a, thật thoải mái, ưm, ưm, thật lợi hại!” Lạc Vũ vong tình cuồng loạn kêu dâm, cây gậy mang theo hạt nhỏ ma sát hoa thịt cô thoải mái muốn chết. 
 
Nhưng thật kỳ quái, cô vẫn cảm thấy không đủ. Lạc Vũ đột nhiên rút ra nguyên cây, đi theo thân thể khoái cảm, lại phụt một cái cắm vào. Liền thấy dương vật thô như nửa cánh tay đàn ông kia thọc vào rút ra hoa huyệt non mềm của thiếu nữ, nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng. 
 
“A, a, a, giáo sư, em thấy lạ quá, vì sao thế nào cũng cảm thấy không đủ?” Lạc Vũ điên cuồng lắc đầu, ở trên giường lăn qua lăn lại. Sừng trâu cứng rắn hành hạ thiếu nữ khi cô lăn lộn qua lại. Tiểu hoa thịt bị cọ tê tê dại dại, toàn bộ âm đạo sắp mất đi tri giác. Nhưng cô vẫn còn cảm thấy không đủ, Lạc Vũ không cách nào nghĩ ra, chỉ có thể dựa theo khoái cảm từ thân thể mà làm theo bản năng. 
 
Cô đột nhiên rút sừng trâu, đặt thẳng nó ở ghế gỗ bên cạnh, cô run run rẩy rẩy đứng ở bên trên, xoa chân ngồi xổm xuống, “Giáo sư, anh đừng nhìn em, đừng, cầu xin anh!” Cô muốn giữ lại một chút tự tôn còn sót lại ở trước mặt anh. 

 
“Ngoan, đừng sợ, đi theo dục vọng của em. Anh sẽ không khinh thường em, anh thích em như vậy!” Tùy Biện chưa bao giờ đoán được, cô lại có một mặt to gan nóng bỏng như vậy.
 
Lạc Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay duỗi về phía trước đỡ tường. Hoa môi khép mở thành góc độ không cần dùng tay cũng có thể nuốt lấy cái sừng trâu thô to kia. Cô đột nhiên ngồi xuống, “A ~~~~~~~~~~” 
 
Quy đầu đáng sợ đâm mạnh vào hoa tâm của Lạc Vũ, thọc cô thiếu chút nữa ngac từ trên ghế xuống. Nhưng cô cũng khôi phục chút tỉnh táo, những cảm giác kỳ quái đó cũng dần dần biến mặt. Cô chậm rãi đứng lên, rút cái sừng trâu đáng sợ kia ném xuống đất. 
 
Nước dâm cũng trút xuống theo, Lạc Vũ đứng lên, xấu hổ che mặt lại. Cô có thể cảm thấy hoa thịt còn đang run rẩy, đêm nay thật sự quá kích thích. Cô ngã lên giường, cuộn tròn thân mình, khát vọng được anh an ủi. Trong lòng uất ức không nín được, run vai khóc ra tiếng. 
 

Tiếng khóc nấc khóc từ màn hình truyền ra, Tùy Biện nghe mà càng thêm xao động. Trước kia anh đã phát hiện, chỉ cần cô vừa khóc, anh sẽ càng muốn bắt nạt cô hơn, làm sao bây giờ, anh đúng thật là không phải người tốt.
 
“Mèo con, đêm mai anh về nước, ở nhà chờ anh.” Ngay sau đó, cạch một tiếng, Tùy Biện tắt TV. Anh thật sự không thể tiếp tục xem nữa, càng xem sẽ càng muốn hung hăng dạy dỗ chú mèo con đáng thương kia.
 
Lạc Vũ càng nghĩ càng tủi thân, dựa vào cái gì, bởi vì cô yêu anh, anh có thể không kiêng nể gì mà giẫm đạp tôn nghiêm của cô sao? Cô lau lau nước mắt, tức tốc dọn dẹp đồ của mình xong, rời khỏi căn biệt thự tráng lệ huy hoàng nhưng lại không thuộc về cô này. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận