Trói buộc

Lạc Vũ ngồi ở trước giường bệnh nhìn mẹ cô nằm ở trên giường. Tuy rằng cuộc giải phẫu thành công đã cứu lại tính mạng của bà, nhưng cũng làm bà hoàn toàn trở thành người thực vật.
 
“Mẹ, con tới thăm mẹ đây. Cuộc sống gần đây của con thật sự rất vui vẻ, mỗi ngày đều phong phú. Chỉ là vụ án của ba vẫn là không có tiến triển gì.” Lạc Vũ càng nói, mũi càng chua xót. Cô nào có mặt mũi nói cho mẹ, cô đã trở thành loại người mà cô khinh bỉ nhất.
 
Cô nhào vào trước đầu giường khóc trong chốc lát, một trận tiếng đập cửa dồn dập quấy rầy sự an tĩnh trong phòng bệnh. Cô quay đầu, xoa xoa nước mắt, đứng dậy mở cửa: “Bác sĩ Thiệu, anh đã tới!” Lạc Vũ né tránh lùi về sau, cô ngửi thấy được mùi cồn.
 
Thiệu Phong đau lòng nhìn thiếu nữ gầy yếu kiên cường này, không biết vì sao, hình như cô có hương vị phụ nữ hơn trước. Áo sơ mi bằng lụa cao ngất phập phập phồng phồng theo hơi thở của cô, anh ta nhìn mà tâm viên ý mã. Không biết cô gần đây đang bận cái gì, anh ta từng xúc động mà không chỉ một lần lái xe đi đến trước nhà cô, lại phát hiện căn nhà kia tựa hồ vẫn luôn chưa từng có người ở.
 
“Bác sĩ Thiệu?” Lạc Vũ nhíu mày, kỳ thật cô không quá thích vị bác sĩ trước mắt này, ánh mắt anh ta nhìn cô luôn là mang theo tính xâm lược.

 
“À, Tiểu Vũ, em tới thật đúng lúc. Anh muốn cùng em nói về phương án trị liệu kế tiếp của mẹ em.” Thiệu Phong chậm rãi mở miệng, mùi cồn gay mũi càng thêm nồng nặc.
 
“Được, nhưng hôm nay đã quá muộn rồi. Bác sĩ Thiệu, hôm nào chúng ta lại hẹn đi.” Lạc Vũ làm ra động tác mời đi. Lại bị thân hình cao lớn của Thiệu Phong một phen đẩy đến mép giường, eo đụng vào góc giường đau đến nỗi Lạc Vũ không chống người dậy nổi.
 
Chạm vào một tiếng, cửa bị đóng lại. Lạc Vũ chịu đựng đau đớn, lại bị Thiệu Phong chặn ngang ôm đến trên sô pha bên cạnh. Anh ta xoay người đè cô, trong mắt hơi say là ánh sáng dục niệm đáng sợ. 
 
“Tiểu Vũ, em thật đẹp, theo anh đi, anh thích em đã lâu. Em hẳn là cũng đoán được mà, làm người tình của anh được được không?” Mùi hương mê người luồn vào mũi, cho dù trong nhà đã chọn cho anh ta một vị hôn thê ưu tú nhưng cũng không thể ngăn cản anh ta nhớ nhung cô.
 
Xoẹt một cái, cúc áo sơmi trước ngực bị anh ta giật phăng ra. Lạc Vũ vội vàng bảo vệ ngực, gấp giọng quát lớn: “Bác sĩ Thiệu, anh uống nhiều rồi, mau đứng lên!” Cô không muốn cạch mặt với anh ta, dù sao mẹ cô vẫn còn ở lại bệnh viện này mà.
 
“Tiểu Vũ, anh không uống nhiều, em thật sự quá đẹp. Em có biết không, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em rồi. Cho anh, được không?” Thiệu Phong chỉ cảm thấy bụng dưới trướng sưng đến phát đau, anh ta tinh mắt phát hiện vệt đỏ nhàn nhạt trước ngực Lạc Vũ. Vị trí riêng tư như vậy, rốt cuộc là ai làm?
 
“Em cho ai rồi? Hả, tiện nhân, anh ta cho bao nhiêu tiền, anh ra gấp đôi!”

 
Chát một tiếng, tay Lạc Vũ hung hăng đánh lên mặt người đàn ông: “Bác sĩ Thiệu, xin tự trọng!”
 
Người đàn ông bị cồn không chế thì làm sao nhịn được sự phản kháng của phụ nữ. Thiệu Phong vừa muốn giơ tay tát lại một cái, cửa lập tức bị người đá văng. Nhiếp Huyễn bước nhanh xông lên vung một quyền thật mạnh về phía sườn mặt người đàn ông, đánh đến Thiệu Phong lập tức hôn mê bất tỉnh.
 
Lạc Vũ sửa sửa đầu tóc hỗn độn, miễn cưỡng cài nút áo sơmi lại xong, cũng không quay đầu mả lao ra khỏi bệnh viện.
 
“Tiểu Vũ, chờ anh!” Nhiếp Huyễn theo sát sau đó, rốt cuộc cũng bắt được cánh tay của Lạc Vũ.
 
“Buông tôi ra, buông tôi ra!” Lạc Vũ dùng sức giãy giụa.

 
“Bình tĩnh một chút, đừng sợ, đừng sợ!” Nhiếp Huyễn một tay ôm Lạc Vũ vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ phía sau lưng của cô: “Đừng sợ, không có việc gì, thật sự không có việc gì.”
 
Áo sơmi trước ngực dần dần ướt át, sức tay chống cự dần trở nên vô lực. Nhiếp Huyễn đau lòng muốn chết, càng thêm hối hận vì hành vi xúc động lúc trước của mình.
 
“Nhiếp Huyễn, tôi không có việc gì. Anh buông tôi ra, anh sắp làm tôi ngạt chết rồi.” Nhiếp Huyễn vừa nghe, lúc này mới yên tâm, đây mới là Lạc Vũ mà anh ta biết.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận