Trói buộc

Lạc Vũ lau nước mắt, nghẹn nước mũi, xoay người vòng qua Nhiếp Huyễn, duỗi tay bắt xe.
 
“Đừng phí sức lực, đã trễ thế này nào còn có xe, anh đưa em về nhà.” Nhiếp Huyễn quơ quơ chìa khóa xe trong tay, không cho Lạc Vũ cự tuyệt, kéo cô đến chiếc xe thể thao màu xanh ngọc kia.
 
Anh ta lấy khăn giấy bên cạnh, đưa tới gần mũi Lạc Vũ: “Dùng sức!”
 
Lạc Vũ cực kỳ xấu hổ, cho dù là cùng giáo sư thì cũng chưa từng có hành động thân mật như vậy. Cô đoạt qua khăn giấy, nhanh chóng lau xong.
 
Nhiếp Huyễn cười sủng nịch, giúp cô thắt dây an toàn. Lại cố ý dùng cánh tay chạm vào ngọn núi cao ngất kia, sau đó chậm rãi thắt xong.
 
Lạc Vũ bảo vệ ngực, trừng mắt nhìn vẻ mặt Nhiếp Huyễn thực hiện được. “Mau lái xe!”
 
“Tuân lệnh!” Xe thể thao màu xanh ngọc cực nhanh ở dưới bóng đêm hắc ám, thực mau liền chạy đến nơi. Lạc Vũ lập tức cởi bỏ đai an toàn, đẩy cửa liền phải xuống xe. Lại phát hiện, cửa xe bị khóa.
 
“Tiểu Vũ, ở bên cạnh anh một lát, một lát thôi, được không?” Nhiếp Huyễn dựa vào trên tòa xe, nhắm mắt dưỡng thần.
 

Lạc Vũ bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể dựa về phía sau.
 
“Tiểu Vũ, em thích điểm nào của anh ta?”
 
“Vậy anh thích tôi chỗ nào?”
 
Tim Nhiếp Huyễn trầm xuống, anh chỉ là thử hỏi, lại không nghĩ rằng đáp án của cô lại rõ ràng như thế.
 
“Anh sẽ không từ bỏ.”
 
Trong xe yên lặng một trận, chỉ có chút ánh sáng lập loè chiếu rọi xung quanh.
 
“Đã khuya, tôi phải đi về.” Lạc Vũ thật sự vừa buồn ngủ vừa mệt.
 
“Được, anh thấy em lên tới lầu rồi sẽ đi.”

 
“Được!” Lạc Vũ đẩy cửa xe, nhanh chóng đi vào. Nhiếp Huyễn dựa vào ghế ngồi, thẳng đến xác nhận căn phòng trên tầng cao nhất kia có ánh sáng.
 
Một trận ánh sáng chói mắt chiếu đến, Nhiếp Huyễn tránh cũng không thể tránh. Mẹ nó, có bệnh à! Liền thấy Tùy Biện ăn mặc chỉnh trang từ trong xe ra tới.
 
Nhiếp Huyễn vén tay áo, chuẩn bị khai chiến, lại thấy ánh mắt của Tùy Biện gắt gao nhìn chằm chằm căn phòng sáng đèn kia. Tùy Biện thật sự sắp tức giận đến nổ tung, trước tiên thay đổi chuyến bay, giữa trưa đã đến nhà. Chờ mong cho cô một cái bất ngờ, lại phát hiện không có bóng dáng cô đâu hết! 
 
Anh lập tức lái xe đến trường học, lại bị báo Lạc Vũ đã xin nghỉ. Anh một đường theo tới bệnh viện, vừa muốn vọt vào xử lý tên bác sĩ không biết sống chết kia, lại bị cái tên chưa đủ lông đủ cánh trước mắt này giành trước!
 
Tùy Biện vươn tay, nhắm ngay cổ Nhiếp Huyễn rồi nhấc lên. Cũng may, Nhiếp Huyễn phản ứng nhanh, tránh thoát. Mẹ nó, thằng già đáng chết này sao lại biết đánh người như vậy đấy!
 
“Anh đêm nay đừng quấy rầy cô ấy, hôm nay tâm tình của cô ấy rất không tốt.”
 
Tùy Biện quét mắt nhìn Nhiếp Huyễn, nhìn về căn phòng kia, ánh đèn đã tắt ngúm. Anh xoay người đi vào chung cư cũ nát. Ném Nhiếp Huyễn đang đứng ở tại chỗ, trong miệng không ngừng lải nhải ra thật xa.
 
Anh bước nhanh đi hướng đỉnh tầng, móc chìa khóa, mở cửa. Liền thấy cô đáng thương mà nằm ở trên sô pha, mắt sưng đỏ, ngủ rồi. Tùy Biện nhẹ nhàng bế Lạc Vũ lên, ra khỏi phòng, đóng cửa cho kỹ.
 
Mèo con lạc đường, chủ nhân nên mang cô về nhà, không phải sao? Nhưng mèo con phạm sai, vẫn là phải có trừng phạt. Tùy Biện đặt Lạc Vũ ở hàng ghế sau, hôn sợi tóc cô, lúc này mới trở lại vị trí điều khiển. Dùng tốc độ chậm rãi vững vàng nhất đi về hướng biệt thự.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận