Lạc Vũ cực kỳ bực mình, ngồi ở vị trí ghế phụ không hé răng. Cô lấy ra hộp khăn giấy bắt đầu kéo giấy, tiếng vang xoẹt xoẹt xoẹt ở bãi đỗ xe ngầm yên tĩnh có vẻ vô cùng quỷ dị. Đến khi cộp một tiếng, vị trí ghế lái bị mở ra.
Tùy Biện mới vừa ngồi vào, Lạc Vũ liền đẩy cửa ra. Bàn tay to đột nhiên túm lại, cả người đã bị anh kéo vào lồng ngực nóng bỏng gợi cảm kia.
“Làm sao vậy, còn đang tức giận sao?”
“Anh buông em ra!” Mùi nước hoa gay mũi hoàn toàn chọc giận Lạc Vũ!
Vừa rồi buổi tiệc tối kia, giáo sư của cô thật đúng là được hoan nghênh! Cô đếm thử, hầu hết các quý cô gia đình gia giáo đều quây quần bên anh. Cô chỉ là một trợ lý nhỏ, chỉ có thể yên lặng nhìn anh bị người phụ nữ khác ngắm nghía. Tuy nói toàn bộ quá trình anh không hề phản ứng gì nhưng cô vẫn rất ghen.
Lần đầu tiên Lạc Vũ cảm nhận được vị chua xót, nhưng cô biết, cách biệt giữa bọn họ có thể vòng mấy vòng trái đất mà? Trong bất tri bất giác, cô lại hãm sâu vào trong đó. Cô uống một giọt rượu cuối cùng trong ly rượu vang đỏ, chuồn êm ra ngoài, hít thở bầu không khí ban đêm ướt nóng, rồi đi vào bãi đỗ xe ngầm. Mở xe của giáo sư, chờ anh ở bên trong.
“Giáo sư, anh muốn làm ngộp chết em sao?” Lạc Vũ lay đầu, cọ Tùy Biện ngứa ngáy, lúc này anh mới thả lỏng sức lực, Lạc Vũ đẩy ra kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Váy dài cúp ngực màu đỏ phác hoạ nơi đẫy đà của cô khiến người ta phải rũ mắt, bởi vì tức giận mà như sóng biển phập phồng lên xuống. Cô gợi cảm đến chọc người phạm tội. Vừa rồi anh không để ý một cái thôi mà cô đá lặng lẽ trốn đi rồi! Có trời mới biết vừa rồi anh lo lắng bao nhiêu, không còn cách nào khác, người nhìn trộm bảo bối của anh thật sự quá nhiều!
“Anh bỏ ra được chưa?” Lạc Vũ chu cái miệng nhỏ, ngọ nguậy đầu.
Tùy Biện xem như nghe hiểu, thì ra là cô ghen tị. Trong lòng vui vẻ muốn chết, biểu tình trên mặt vẫn như đúng rồi.
“Hừm, mấy người phụ nữ đó quấn lấy làm anh đi không được, cứ đòi số di động của anh. Mèo con, em nói xem anh có nên cho hay không?” Tùy Biện xoay mặt Lạc Vũ, liền thấy đôi mắt tức giận đỏ lên kia lại còn ngấn một chút nước mắt, yếu đuối đáng thương muốn chết. Anh vừa muốn dỗ cô, đã nghe thấy cái miệng nhỏ phấn hồng kia hộc ra lời nói to gan lớn mật.
“Anh cho đi, giáo sư, anh là đồ xe buýt!” Lạc Vũ đẩy Tùy Biện, dùng sức đẩy cửa ghế phụ, nhưng làm như thế nào cũng mở không ra. Mèo con oán khí sâu thẳm đã quên cửa xe sớm đã bị giáo sư xấu xa khóa lại!
“Xe buýt? Anh là siêu xe 10 ngựa, chỉ chở một mình em!” Tùy Biện bắt lấy cổ tay mảnh khảnh kia, Lạc Vũ theo quán tính quay đầu lại, lập tức bị nụ hôn che trời lấp đất của anh bao phủ. Cái lưỡi phiền phức quấn lấy cô không bỏ, sắp nuốt cả đầu lưỡi cô vào trong bụng. Tay nhỏ phản kháng dần dần mềm xuống, ôm lấy cổ người đàn ông cùng anh hôn sâu.
Trong xe chật chội, bầu không khí lửa nóng ái muội dâng lên, Tùy Biện hôn đến dưới bụng cũng khô nóng. Anh buông lưỡi Lạc Vũ ra, đôi tay nâng đôi má nhiễm rặng mây đỏ của cô, “Mèo con, phía dưới cứng rồi!”
Lạc Vũ đã sớm quẹt phải chỗ quần tây dần dần nhô lên, một tay cô cởi bỏ khăn lụa màu đỏ trên gáy. Một tay cởi bỏ khóa kéo quần anh, tay nhỏ linh hoạt mà từ trong quần móc ra thứ nóng bỏng mạnh mẽ của anh.
Cô quấn từng vòng khăn lụa quanh gậy thịt ngăm đen trướng to kia, vừa quấn vừa lẩm bẩm nói, “Giáo sư, hôm nay em thật sự rất tức giận, phải trừng phạt anh một chút!”
Thấy dục vọng đỏ đến sưng lên kia sắp làm rách tấm khăn lụa hơi mỏng. Trên quy đầu bị thắt một cái nơ con bướm, lỗ nhỏ dữ tợn không thể phun ra, thấm ướt khăn lụa.
Lòng bàn tay để trên đầu Lạc Vũ, để mặc cô đùa bỡn thằng em của mình.
“Giáo sư, nơi này của anh thật sự quá lớn!”