Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Hắn biết, hắn đã bắt giác gọi tên một ai, kèm theo là từ nhớ vào lúc nàng đang hôn hắn, trước lúc nàng hôn hắn dường như nàng đã nói gì đó, hắn không rõ vì tinh thần, tâm trí đều chìm đắm trong kí ức ùa về, nhưng hắn biết rõ ràng hắn làm nàng buồn lòng rồi.

Hắn nên và phải xóa đi sự buồn lòng hắn đã đem tới cho nàng.

Chờ lúc Hình Hoa Hoa lau xong vết máu, Hành Liên Uyên liền nói: "Ta đưa nàng tới một nơi." Tay ấm áp của hắn đưa tới gần nàng, ngụ ý hỏi ý nàng, nàng hơi nhìn hắn, nàng đưa tay nhỏ ra đặt lên tay hắn, nét mặt nàng chỉ đối là không còn mím môi và mắt đã không còn phủ nước, mà dưới khóe mặt lại có chút ướt do nước mắt đọng lại.

Hành Liên Uyên chậm rãi nắm lấy tay Hình Hoa Hoa một cách nhẹ nhàng, tay hắn cứ thế bao bọc cả bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn ấy và rồi dẫn dắt đi.

Hình Hoa Hoa bước từng bước theo sau bước chân Hành Liên Uyên, nàng vừa đi vừa nghĩ.

Hừ, Oải Phi, ta nhớ nàng? Xí! Rõ là bên nàng mà gọi ai khác còn ngay lúc hôn! Cắn cho chàng hỏng môi! Xí xí xí!

Mà hắn chắc không nghe thấy ba chữ kia đâu, không Tiểu xinh đẹp ta sẽ quê quê quê CMNL!

Hình Hoa Hoa nghĩ tới là xấu hổ, đừng tưởng nàng bình thường sắc nữ mặt dày mà không ngượng, chỉ là ít thôi, bây giờ thì quê một cục, ngượng một đống, đã thế thêm buồn lòng chứ.

Mà cái tên Oải Phi nàng từng nghe qua rồi thì phải? À không, là trong trí nhớ chưa trọn vẹn trong đầu nàng chứ nàng chưa nghe.

Để lúc nào cố nhớ, không nhớ được thì hỏi.

Hình Hoa Hoa ngẩng đầu liền đơ, trước mặt là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, xung quanh nó là những nụ hoa lan nhỏ xinh như liền nhau.

"Nàng thích không?" Giọng ôn nhu của Hành Liên Uyên truyền vào tai Hình Hoa Hoa.

Hình Hoa Hoa gật gật, Hành Liên Uyên tiếp tục dẫn bước.

Một năm trước ngôi nhà này được xây lên, mỗi khi hắn cần ở một mình đều tới đây.

Trông hoa, đàn, làm mọi thứ hắn thích. Hắn nghĩ nàng sẽ thích nơi này nên đưa nàng tới.

...

[Đoạn Nhỏ Ngoại Truyện Oải Phi]

Hoa Rơi Không Phải Vì Người

Đến lúc nên rơi thì rơi thôi

Cũng chẳng phải vì gió thổi

Chỉ là hoa không mãi tồn tại

Vậy nên héo khô rồi tàn phai

Hoa không hối hận khi đã bên người

Hoa mãn nguyện lúc tan biến có người ở cạnh.

Ta và hắn bên nhau say đắm cỡ nào, thời gian ấy trôi mãi cho đến lúc ta tới tuổi cập kê, tưởng chừng ta sẽ là Uyên vương phi, thê tử hắn...

Mọi thứ vỡ tan khi ta bị mất đi trong sạch. Không phải vì hắn ghét bỏ ta, là ta thấy bản thân mình không xứng với hắn...

Nữ nhân như ta mất trong sạch thì tất sẽ không còn gì, huống chi ta là người trọng hình thức, quy củ trên hết.

Ta nghĩ, ta sẽ rời khỏi hắn, tự mình vứt bỏ ngọt ngào trao nhau, quên đi câu thề hẹn giữa ta và hân.

...

Đã bao giờ nàng chịu vì ta, vì tình chúng ta để buông bỏ hai từ hình thức? Đã bao giờ nàng nghe ta một lần? Giữ chặt lấy nhau đâu có khó?

Bỏ ta, muốn ta quên đi nàng? Oải Phi, nàng như vậy ta càng khó quên...

...

Y phục đỏ thắm

Bước chân chầm chậm

Kiệu Hoa Hiện Hữu

Song hỷ trong mắt

Bóng người trước mặt

Ta về với chàng

Phu thê giao bái

Đêm đến giao bôi

Trọn kiếp phu thê

Trọn kiếp nghĩa tình

Nàng là một cô gái hiện đại, xuyên qua và theo đuổi hắn, Hành Liên Uyên.... Uyên vương gia.

Cho đến khi biết lòng hắn khắc ghi dáng hình ai khác, nàng hơi chút nhói tim và muốn khóc, hét lên rằng: CMN! Tiểu xinh đẹp ta cũng có ngày thành tự mình đa tình?!

Bà đây muốn tự đá chết mình!

Đó là lúc nàng chưa quyết tâm làm lòng hắn quên đi cái dáng hình xinh đẹp hơn nàng kia.

[Hành trình ngược sắp bắt đầu rồi. Đề cử + Cmt +Theo dõi truyện để ta có thêm động lực, nhớ để lại dấu vết bằng cmt để ta biết nhé! Nhớ soi lỗi chính tả cho ta!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui