Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

"Hình Hoa Hoa! Ta là chủ! Là tổ mẫu ngươi! Người dám phản bác? Nói một cãi mười?" Hình lão phu nhân đập mạnh lên bàn, mắt trửng lớn.

"Hoa Hoa không dám. Hoa Hoa đang tự cứu mình, đó là lẽ thường tình của mỗi người, mỗi vật. Tổ mẫu, mong người suy xét chút." Hình Hoa Hoa trầm tĩnh nhìn Hình lão phu nhân.

Mỗi người đều có quyền tự cứu mình mà chẳng cần hỏi ý ai hết. Nàng mới không ngu không tự cứu.

Cơ mà Hình lão phu nhân này... rõ đang phát tiết chuyện rương vàng đây. Tức tối đến run người luôn rồi.

"Ngươi! Được!" Hình lão phu nhân nghẹn họng, thốt ra được hai từ thì cũng ngã ngồi xuốn ghế. Ma ma bên cạnh thấy thế vội xoa lưng, ngực cho Hình lão phu nhân.

Hình Hoa Hoa khẽ cười, "Tổ mẫu, mong người đừng vì bận tâm Hoa Hoa quá mà hao tâm, lao lực. Hoa Hoa chờ giấy mực của tổ mẫu."

Nàng nói xong rơi đi, bỏ mặc ánh mắt ghét bỏ của tất cả.

Phạt cứ phạt, nhưng đánh nàng? Mơ đi!

...

Ma ma xoa lưng cho lão phu nhân không nhịn được nói: "Nhị tiểu thư đúng là, lão phu nhân tuổi đã cao, lẽ ra không nên đôi co như vậy."

"Nhị tiểu thư là người nào? Ngươi là phận hầu hạ có quyền trách cứ?" Vị vừa nói là Tam phu nhân, một người tính tình chuẩn nữ phái sáng nắng chiều mưa tối khó ưa.

Hình lão phu nhân quát lên: "Đủ! Ngươi chuẩn bị giấy mực cho Nhị tiểu thư chép ngàn chữ quy củ." Câu sau nói với Ma ma.

Ma ma gật đầu rồi đi làm.

"Con thấy bắt Nhị tiểu thư chép là được, nếu không theo tính tình Nhị tiểu thư... ắt sẽ nói chúng ta hành hạ con bé cho người nghe, lỡ lọt tai bề trên sẽ không hay." Nhị phu nhân góp ý.

Hình lão phu nhân hừ lạnh, "Mặt mũi còn đâu với nó? Theo đuổi kĩ nam, thanh danh mất hết."

Nhị phu nhân lại nói: "Thì bắt con bé chép thôi, dù sao con bé cũng vớt vát lại rồi. Ngươi xem mấy bức tranh này đi, chính con bé vẽ, tài như này gả cho Uyên vương gia nữa, sau Nhị tiểu thư được sủng ái thì chúng ta cũng nở mặt mày." Sau không khéo còn có thể nhờ cậy.

Hình lão phu nhân không nói. Bà ta nhất định không nuốt cục tức này!

...

"Kẹo hồ lô đây..." Tiếng rao bán đan xen, trên đoạn đường đông người, trong sự náo nhiệt ấy có hai bóng dáng đang vui vẻ trêu nhau. Tay cầm kẹo hồ lô, vừa ăn vừa chơi vừa cười vừa đùa.

"Yến Yến, chúng ta đi vào kia ăn đi?" Hình Hoa Hoa nhai kẹo hồ lô nhồm nhoàm.

"Khoan đã, tỉ ơi, bà lão kia..." Yến Yến níu tay Hình Hoa Hoa, tay khác chỉ về phía xa một bà lão quần áo rách rưới, người lấm lem đất bẩn đang ngã ra nhưng không ai đỡ.

Hình Hoa Hoa nhìn bà lão ấy rồi nhìn Yến Yến, một tay vỗ trán. Cả đoạn đường cho tiền người khổ, chỉ cần Yến Yến thấy là sẽ tỉ ơi.

A hu hu... tiền mang đi gần hết rồi!

Hình Hoa Hoa vẫn là theo ý Yến Yến.

Nàng bước tới gần bà lão, không ngần ngại cúi người đỡ bà lão dậy nhưng có vẻ khó khăn.

Bỗng một đôi tay vươn ra giúp nàng đỡ bà lão. Chờ khi đỡ bà lão dậy, Hình Hoa Hoa mới ngẩng đầu, nói lời cảm tạ.

Đập vào mắt nàng là khuôn mặt quen lại lạ cùng giọng nói ấm: "Hoa Hoa, lâu không gặp muội."

Hình Hoa Hoa: "..." Lâu không gặp? Mấy ngày thôi mà lâu? Tương tư Tiểu Xinh Đẹp ta à? Khoan! Gia Minh? What? What! What?!

Hình như nàng bị say nắng thì phải? Ừ! Ừ hãy tỉnh táo lại đi nào!

Hình Hoa Hoa vỗ mặt nhưng gương mặt trước mắt chỉ thay đổi thành ngơ ngơ chứ không biến mất.

Gia Minh khó hiểu nhìn Hình Hoa Hoa há mồm nhìn mình, Gia Minh ngu ngơ hỏi: "Mặt ta dính gì sao?"

Hình Hoa Hoa cười trừ, "Hả há... không có." Chỉ là gặp lại tình cũ à nhầm, người từng quen thôi mà.

[Đề Cử + Cmt +Theo dõi truyện để ta có thêm động lực, nhớ để lại dấu vết bằng cmt để ta biết nhé! Nhớ soi lỗi chính tả cho ta nhé!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui