10
Sau đó, cô gái kia đã sống ở trong căn biệt thự này.
Lại còn luôn ở cùng với Thẩm Diên Tri như hình với bóng.
Có đôi lúc, tôi nghĩ về cuộc trò chuyện tôi đã nghe được trong văn phòng của Thẩm Diên Tri ngày hôm đó.
Họ nói, tôi là người thay thế cho mối tình đầu của Thẩm Diên Tri.
Nhưng Thẩm Diên Tri vẫn không từ bỏ dự định cưới tôi.
Chỉ là, trước đây trong bữa tối, tôi và Thẩm Diên Tri, mỗi người ngồi một đầu của bàn ăn, nhưng bây giờ giữa chúng tôi có nhiều thêm một Tạ Y Liễu.
Tạ Y Liễu ngay cả khi đi làm cũng phải đi theo Thẩm Diên Tri, cô ấy là kiểu con gái thích nói nhiều.
Tôi không hiểu, người tình trong lòng của Thẩm Diên Tri đã quay trở lại rồi.
Nếu như tôi thật sự vừa hay trở thành người thay thế cho người mà anh ta thích, bây giờ chính chủ cũng đã quay trở lại rồi, tại sao anh ta vẫn không chịu thả tôi đi?
Hay là, anh ta muốn giữ tôi lại bên mình, tiếp tục hành hạ tôi như nhiều năm về trước?
...
Mấy ngày nay, Thẩm Diên Tri về nhà rất muộn.
Hôm nay, hình như anh ta còn hơi có men say.
Tôi không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Y Liễu đâu cả, nhưng quần áo của Thẩm Diên Tri thì lại có hơi lộn xộn.
Cà vạt tán loạn, sợi tóc lòa xòa trên trán bị anh tiện tay vén lên, ánh đèn mờ ảo trong phòng khách khiến làn da anh lạnh mà tái nhợt.
Đôi mắt đỏ hoe dưới hàng lông mày.
Vừa nhìn thấy tôi, anh đã cười nhẹ một tiếng.
"Khanh Khanh, em càng ngày càng không nghe lời anh rồi."
Tôi bị anh đẩy lên ghế sô pha, đã vào lúc này rồi, mà anh còn đỡ lấy eo tôi, để tôi không bị đập vào tay ghế.
Đôi mắt của người đàn ông đỏ sẫm, tựa như biển trước bão cuộn trào.
"Thẩm Diên Tri, Tạ Y Liễu của anh đâu rồi?"
Tôi ngẩng đầu lên hỏi anh, nhưng anh chỉ cười khẩy một tiếng.
"Bị anh làm mất rồi."
"Hôm nay cô ấy vẫn ra khỏi cửa với anh cơ mà."
"Cô ấy đã bị anh đánh mất từ lâu rồi."
"..."
Một cảm xúc khó tả bỗng dâng lên trong người, tôi quay mặt đi không muốn nhìn anh.
Trán của người đàn ông áp nhẹ vào trán của tôi, trong chớp mắt, thế mà tôi lại cảm thấy trong đôi mắt đen nháy ấy của anh có hơi ươn ướt.
"Khanh Khanh, hôm nay em cũng không uống sữa, có đúng không?"
"Đợi anh đi rồi, em lại đổ sữa đi à?"
"..."
Phải, tôi đã không uống sữa trong mấy ngày nay rồi.
Đại khái là tôi khá giống với Thẩm Diên Tri, là một kiểu người rất kỳ cục, một khi tôi không muốn làm, thì dù là ai nói cũng vô dụng.
Nhưng Thẩm Diên Tri sẽ không bận tâm đến việc tôi có thích hay là không.
Ly sữa mới được anh nhanh chóng hâm nóng.
Anh ngồi trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm, "Uống đi."
Tôi nghĩ, một ly sữa này căn bản không quan trọng.
Điều anh ta quan tâm là tôi có nghe lời anh ta hay không.
Tôi mím môi không chịu nhìn anh, thực ra trong mấy chục ngày qua, tôi cũng có chống đối lại rồi, nhưng kết quả luôn không được như ý muốn.
Hôm nay, có lẽ cũng vậy.
Nếu tôi không uống, Thẩm Diên Tri sẽ bóp cằm tôi rồi đổ xuống.
Không hiểu tại sao, hôm nay tôi lại cảm thấy hình như anh ta giận rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2.
Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
3.
Hoa Trong Gương, Trăng Dưới Nước
4.
Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi
=====================================
Tôi nghiến răng nghiến lợi không nghe, cuối cùng anh ta đành thở dài một hơi.
Vừa nhìn tôi, vừa ngẩng đầu uống một ngụm sữa.
Sau đó bóp lấy cằm tôi, hôn tôi.
Quai hàm bị anh cạy mở, chất lỏng cuối cùng cũng tràn vào trong khoang miệng.
Hương thơm ngọt ngào của sữa, còn có người làm những điều điên rồ mà chẳng thèm kiêng nể gì khi say rượu.
Tôi cảm thấy khó chịu, trái tim tôi như bị thắt chặt không thể nói nên lời, cuối cùng tôi thút thít khóc, đến lúc này anh ta mới dừng lại.
Màn đêm lúc nào cũng tĩnh lặng mà tàn nhẫn, tôi nhìn bình hoa khô trước hiên nhà.
Phải mất một lúc lâu, tôi mới nghe thấy giọng nói của anh ta.
Khàn nhỏ, và vỡ vụn.
Anh ôm tôi vào lòng, nhiệt độ cơ thể người đàn ông lúc nào cũng nóng hổi và cuồng nhiệt.
Anh nói bên tai tôi, xin lỗi hết lần này đến lần khác.
"Đừng khóc nữa, anh sai rồi Khanh Khanh, là do anh không tốt..."
"Đừng khóc nữa có được không, Khanh Khanh..."
...
Bộ dạng đó, khiến tôi sinh ra ảo tưởng.
Hình như tôi vẫn luôn như thế.
Luôn là người mà anh ta coi như là báu vật..