Trời Lạnh Rồi Để Tổng Tài Đi Uống Thuốc Đi

Sa Tuân không nói chuyện, chỉ nâng mắt lên, không nóng không lạnh liếc Đường Đường một cái.

Tim của Đường Đường trong nháy mắt hẫng đi một nhịp, sau đó đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực cậu.

Đường Đường nghĩ thầm, Sa tổng thật sự là yêu nghiệt nhân gian a, lớn lên đẹp trai như vậy thì làm ơn ngồi xa xa ra dùm cái! Thắt dây an toàn ai mà không biết làm chứ, đừng có làm điều thừa thãi như vậy được không! Tui cũng không phải nữ chính trong ngôn tình tổng tài văn đâu!

Đường Đường đã quên, còn có một thể loại truyện khác cũng sẽ xuất hiện tình tiết tương tự như thế này.

Đam mỹ tổng tài văn.

Cậu cười gượng, chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, Sa tổng cũng không trêu cậu nữa, quay sang khởi động xe. Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt trông thấy Vương Tuệ một tay cầm thẻ ngân hàng một tay cầm danh thiếp, trợn mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt bất khả tư nghị.

Đường Đường: “Sa tổng… Cái kia, chúng ta đi đâu a?”

Sa Tuân khẽ cong khóe miệng, cố ý không quay sang, không chớp mắt chuyên tâm lái xe, sau đó anh đáp:

“Không phải nói là đi bán cậu trả nợ sao?”

“…”

Sa tổng, đây không phải là lúc để đùa!

Đường Đường trong lòng điên cuồng thóa mạ Sa tổng, giỡn cái kiểu gì mà kỳ cục!

Chẳng qua, Sa tổng thật sự mới vừa giúp cậu. Đường Đường run rẩy nghĩ thầm, 10 vạn lận! Nhiều tiền như vậy, mình đào đâu ra bây giờ? Cho dù nhịn ăn nhịn uống đưa hết toàn bộ tiền để dành ra, cùng lắm cũng chỉ được có 5 vạn! Chỉ có 5 vạn thôi! Còn không bằng xách mình vào siêu thị bỏ lên bàn cân bán theo ký.

Sa Tuân cảm giác được Đường Đường đang nôn nóng, rốt cục hảo tâm mở miệng.

Sa tổng: “Ra biển chơi, mang cậu đi giải sầu.”

…Sa tổng, cái này tuyệt đối không mắc cười, tổng tài dẫn nhân viên đi giải sầu, giỡn không có vui gì hết!!!

Đường Đường chỉ dám âm thầm chửi rủa, cuối cùng cũng không dám nói ra, chỉ cười gượng.

Đường Đường: “Haha, haha… Giải sầu, được a, quá được…”

Trên đường đi, Sa tổng đột nhiên ngừng xe, rời đi đâu đó tận 10 phút. Trong 10 phút này, Đường Đường vẫn luôn luôn cố gắng phỏng đoán dụng ý của Sa Tuân.

Sa tổng đi vệ sinh hả? Hay mình tranh thủ lúc này trốn đi? Nhưng mà chạy được hòa thượng không chạy được miếu a!

Đây là kinh nghiệm thảm thiết của Đường Đường, hơn nữa trong tình huống này, cậu đang là một con nợ chồng chất, càng không thể chạy được.

10 phút sau, Sa tổng quay trở lại, trong tay xách theo một cái túi giấy, mở cửa xe ném cho Đường Đường, sau đó ngồi vào ghế lái tiếp tục lái xe.

Đường Đường cúi đầu nhìn, vừa trông thấy mấy thứ ở trong cái túi đã tá hỏa. Mẹ ơi đây có thật là đi dạo bờ biển không vậy!

Túi giấy là túi của hãng bánh trứ danh, trong túi có sandwich, bánh ngọt, donut, bánh bích qui linh tinh, còn có mấy chai nước.

Đường Đường nhất thời lông mày đều dựng đứng, mí mắt cũng giật giật không ngừng, đây nhất định là điềm xấu!

Hai người rất nhanh đã đến bờ biển, gió đêm rất lớn, Đường Đường vừa mở cửa xe đã bị gió thổi đến mức tóc tai tán loạn. Sa Tuân thấy cậu chậm chạp không đi ra, anh nhướng mày ra lệnh: “Xuống xe.”

Đường Đường: “…”

Đường Đường nhận mệnh ôm túi bánh ngọt, chầm chậm từ trên xe bò xuống.

Sa Tuân nhìn bộ dáng của cậu, nhíu nhíu mày, đột nhiên cởi áo khoác tây trang, ném lên trên người Đường Đường.

Đường Đường nhìn Sa tổng chỉ mặc độc một chiếc áo sơmi, cảm giác chiếc áo ấm áp phủ trên người mình, hơn nữa còn mang theo mùi thơm trên người của Sa tổng. Cậu cũng không có cảm động gần chết, mà là ớn lạnh gần chết.

…Sa tổng bị tổng tài văn nhập rồi!!!

Sa Tuân đỗ xe ở ven đường, tìm một mỏm đá ngồi xuống, anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, cũng không quay đầu lại.

Đường Đường lập tức bị khí thế của Sa tổng áp đảo, đặc biệt chân chó ôm túi giấy lẽo đẽo chạy tới, thật cẩn thận ngồi xuống.

Đường Đường hỏi: “Sa tổng, anh muốn ăn cái nào?”

Nói xong, hai tay cầm túi dâng lên.

Sa Tuân lấy ra hai cái sandwich giống nhau, anh lấy một cái, cái còn lại đưa cho Đường Đường. Cậu đặc biệt chân chó nhận lấy, luôn mồm nói cám ơn.

Trên giấy gói sandwich vẫn còn tem giá, Đường Đường thuận tiện nhìn thoáng qua, nhất thời cảm thấy như bị sét đánh!

Một cái sandwich 90 đồng! Cái này là nhai tiền chứ nhai bánh cái nỗi gì?! Sandwich làm gì mà mắc vậy a, rõ ràng là anh ấy bị cái chỗ bán nó chém đẹp rồi, sandwich này nhân gan ngỗng hả, hay là nhân bạch kim?!

Đường Đường nhìn sandwich đang tản ra khí tràng màu vàng rực rỡ, có chút ăn không vô. Cậu đặc biệt nhã nhặn mà gặm từng chút một, sợ nuốt nhanh quá không nếm ra được vị gì.

Sa tổng nhìn Đường Đường, tưởng rằng cậu vẫn đang buồn phiền chuyện ban nãy. Gia cảnh của Đường Đường Sa tổng sớm đã rõ như lòng bàn tay, đặc trợ Ngô đã đi điều tra tận mấy lần, cho dù bây giờ không nhìn tư liệu anh cũng có thể đọc làu làu.

Ảnh chụp của người phụ nữ kia anh cũng xem qua, bà ta tên là Trương Tuệ, là họ hàng của Đường Đường, không đi làm mà ở nhà làm nội trợ. Chú của Đường Đường thật ra không tệ, lúc cha mẹ của Đường Đường không ai chịu chăm sóc cậu, ông đã chủ động muốn dẫn Đường Đường đi, chẳng qua Trương Tuệ lại không đồng ý.

Sa tổng sẽ không an ủi người, bảo anh đi an ủi chẳng thà bảo anh dùng tiền đập chết người ta còn hơn.

Sa tổng: “Chuyện vừa rồi…”

Đường Đường lập tức cả kinh nhảy dựng, sống lưng thẳng tắp, Sa Tuân nói còn chưa nói xong cậu đã hấp tấp cướp lời.

Đường Đường: “Sa tổng ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho ngài! Tôi có để dành được 5 vạn, tôi sẽ đưa hết cho ngài luôn! 5 vạn còn lại…Ngài cho tôi khất tạm với, tôi ghi giấy nợ rồi trả góp có được không, tới kỳ rồi mà chưa trả hết thì ngài trừ lương của tôi cũng được!”

Sa Tuân nhìn Đường Đường dùng đôi mắt trông mong nhìn mình. Trông cái bộ dáng kia, mắt to ngập nước lấp la lấp lánh khiến cho Sa Tuân chỉ muốn lập tức đẩy ngã cậu.

Làm ở bờ biển cũng không tồi.

Bất quá vì để không dọa đến Đường Đường, Sa tổng đành ho khan một tiếng, đáp: “Đưa hết cho tôi sao? Cậu còn phải trả tiền thuê nhà cơ mà. Đưa hết cho tôi rồi cậu ngủ ở đâu?”

“Cái đó… cái đó… Tôi tính sang nhà Tiểu Cao xin ngủ nhờ.”

Sa tổng sắc mặt lập tức không tốt, đen thui, thanh âm cũng lạnh lùng, “Cao Dương?”

Đường Đường còn đang tự ngợi khen ý tưởng của mình, Cao Dương trượng nghĩa như vậy, nhất định sẽ không để cậu phải ăn ngủ đầu đường đâu. Ở nhờ nhà ổng mình cũng sẽ tiết kiệm được chút tiền. Mình thật là thông minh quá đi!

Đường Đường lòng tràn đầy vui mừng gật đầu, căn bản không chú ý đến sắc mặt của Sa tổng.

Sa tổng càng lúc càng không vui, mặt mày khó chịu đen thui y như đáy nồi. Anh nói: “Không được.”

Đường Đường: “Không cho trả góp sao? Sa tổng… Cái đó… Hiện giờ tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, ngài cho tôi trả góp đi a…”

Sa tổng: “…” Đúng là ông nói gà bà nói vịt.

“Không cần đến nhà Cao Dương đâu, cậu trả phòng đi, nhà tôi còn nhiều chỗ trống lắm, qua ở với tôi.”

Đường Đường cả kinh, lập tức nói: “Sa tổng, tôi sẽ không bỏ trốn đâu! Ngài không cần theo dõi tôi, thật đó!”

“…”

Sa Tuân bắt đầu tự kiểm điểm bản thân mình, chẳng lẽ là anh bình thường nhìn rất nghiêm túc nên trông không giống người tốt sao? Thế cho nên Đường Đường mới coi anh thành chủ nợ cho vay nặng lãi? Hay là do anh đã muốn 30 mà cậu cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, cách biệt tuổi tác nên giao lưu không thông?

Sa Tuân không nghĩ nữa, lấy từ trong túi giấy ra hai cái chai thủy tinh. Anh đưa một chai cho Đường Đường, “Cứ quyết định vậy đi, ngày mai cậu về phòng trọ thu dọn một chút, tôi lái xe qua đón cậu. Nhà của tôi đủ đồ hết rồi, không cần mang nhiều, lấy mấy bộ quần áo là được.”

Đường Đường nhanh chóng đỡ lấy cái chai, nhìn nhìn. Trên thân chai viết toàn tiếng Anh, chất lỏng bên trong màu sắc rực rỡ, cậu còn tưởng đó là nước gì đó mắc tiền, mở ra, yên lặng uống.Vừa uống còn vừa oán thầm Sa tổng, tốt xấu gì anh cũng là tổng tài mà, sao lại nhỏ mọn như vậy, phải giữ con nợ ở bên cạnh mình mới yên tâm được sao?

Đồ uống mang vị ngọt lịm, là nước có ga, uống rất ngon. Sa Tuân nhìn cậu uống đến vui vẻ, anh dùng một loại ánh mắt sâu không lường được đánh giá Đường Đường, thiếu chút nữa làm cậu chết sặc.

Cậu nào biết, cái này căn bản không phải là nước giải khát, mà là bia trái cây…

Sa tổng là muốn thừa dịp Đường Đường say để xuống tay, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cho cậu tí cồn để thuận tiện siết chặt quan hệ. Tốt nhất là rượu say loạn x, x một hồi rồi cũng yêu nhau thôi…

Bất quá, Sa tổng đã quên mất một chuyện…

Đường Đường uống xong, đứng ở bờ biển gió thổi ầm ầm, cậu bò lên hàng rào cách ly hò hét, hơn nữa ngũ âm không được đầy đủ, cơ hồ là ma âm xuyên tai.

Đường Đường: “Sa tổng anh đúng là người tốt! Người tốt! Đã tốt lại còn giàu!!! Cả đời của tôi cũng chỉ mong được trở nên giàu có, ngứa mắt đứa nào thì dùng tiền đập chết đứa đó, hahahahahahaha!!!”

Sa tổng: “…” Có gì đáng cười sao?

Đường Đường: “Sa tổng, anh tuy rằng bị lậm tổng tài văn, nhưng là anh là một người tốt a! Nhưng mà… Hức… Nhưng mà anh lại là tra công, anh thế nhưng cùng Thời Minh Châu có một chân!!! Còn đi đào góc tường của chị mình! Tôi nói cho anh biết, tôi ghét nhất là mấy đứa đi ngoại tình, tụi nó là một đám bại hoại! Cặn bã! Phải hủy diệt chúng một cách nhân đạo! Phải đưa vào trong cung làm thái giám!!!”

“…”

Đường Đường: “Ai…Nhưng mà cho dù anh một thằng tra công mất nết, nhưng anh lại rất dịu dàng. Cho tới bây giờ chưa từng có ai đối xử dịu dàng với tôi như vậy hết, huhuhu tôi muốn khóc quá!”

Sa tổng: “… Cậu khóc luôn rồi còn đâu.”

Đường Đường mặc kệ anh, vẫn tiếp tục lải nhải: “Anh không biết đâu, gia đình tôi không ai thèm lo cho tôi! Bố mẹ tôi lúc chưa li dị ngày nào cũng cãi nhau, đánh nhau, còn ném đồ đạc trong nhà nữa…Tôi sợ, tôi sợ lắm… Lúc hai người chia tay nhau, tôi thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi thật đúng là đứa xấu xa, xấu xa mà! Sau khi li dị rồi thì hai người đó không quan tâm đến tôi… Anh không biết, anh không biết đâu…”

Đường Đường nói xong, bắt đầu gào khóc, so với vừa rồi chỉ im lặng chảy nước mắt, lúc này trông cậu rất đáng thương.

Sa Tuân nhìn cậu, thở dài, ôm người vào lòng. Đường Đường đặc biệt phối hợp, lập tức chui vào trong ngực của Sa Tuân, bấu lấy áo sơmi của anh bắt đầu chùi hết nước mắt nước mũi lên đó. Sa tổng lại đen mặt, nhưng anh nhìn Đường Đường khóc trông rất thương, hơn nữa còn vừa khóc vừa nhắc đi nhắc lại tuổi thơ đau khổ của mình. Cậu nháo một hồi, Sa Tuân đã không biết người anh ướt là do nước mắt hay nước mũi nữa…

Đường Đường khóc ròng rã một tiếng đồng hồ, may là trời đã tối nên cũng không có ai ra biển làm gì. Cậu khóc mệt liền dừng, lau mặt vào người Sa tổng, sau đó bày ra bộ dáng anh dũng hy sinh, áp sát thân thể vào người Sa Tuân.

Đường Đường: “Tuy rằng anh là tra công, tôi đây khinh bỉ tất cả mọi hành động của anh…”

Sa tổng: “…”

Sa tổng thật không rõ mình rốt cuộc đã làm chuyện gì để bị khinh bỉ, cậu ấy đang nói cái gì vậy. Cuộc hôn nhân của Thời Minh Châu và chị cả là liên hôn thương nghiệp, hai người không yêu nhau, cho nên cuối cùng cũng ly hôn. Nhưng mà hai người này lại rất thân thiết, dù sao vợ là hủ nữ thích đọc đam mỹ còn còn chồng là song tính luyến nam nữ đều chơi…

Đường Đường vẫn tiếp tục lải nhải, “Nhưng mà…Hức… Nhưng mà Sa tổng thật sự rất dịu dàng, còn làm tôi cảm thấy rất thoải mái nữa, nhưng mà… nhưng mà ngày hôm sau có chút đau… Ư…”

Sa Tuân lúc này mà còn nhịn được nữa thì anh không phải là đàn ông, Đường Đường rốt cục say quắc cần câu rồi, hai người có thể thuận lý thành chương làm.

Đường Đường bị anh hôn đến mức rên rỉ không ngừng, thừa dịp hai người tách ra thở, cậu lập tức giãy dụa kêu lên: “Anh nghe tôi nói cái đã, anh là tra công nhưng tôi không phải tiện thụ a… Đau!”

Sa Tuân cắn một nhát trên cổ Đường Đường, híp mắt, hỏi: “Ai là tra công?”

Đường Đường kêu ư ư trong cổ họng, cậu bị Sa Tuân cắn vừa đau lại vừa thích, cả người đều mềm nhũn, nhắm mắt lại, lặng lẽ thở dốc.

Sa Tuân ôm thốc cậu lên, mở cửa xe ném người vào ghế sau, sau đó cả người đều đè xuống. Đường Đường uống say quá, cả người bắt đầu rã rời, lại bị Sa Tuân sờ đến thoải mái, cả cơ thể đều đặc biệt thành thật, thuận theo để cho Sa Tuân hôn. Môi cũng đều bị nhay cắn đến mức hơi đau đớn.

Sức kiên nhẫn của Sa Tuân có hạn, vừa định đi vào chuyện chính, di động lại đột nhiên vang lên, đầu anh nhất thời tê rần! Anh móc điện thoại lên, màn hình hiển thị cuộc gọi của đặc trợ Ngô.

Đặc trợ Ngô: “Sa tổng ơi!”

Sa tổng: “Cậu tốt nhất nên nói là cậu có chuyện rất quan trọng cần thông báo, nếu không tôi đóng gói cậu gửi cho Thời Minh Châu.”

Đặc trợ Ngô: “…”

Đặc trợ Ngô lập tức hiểu mình đã gọi điện không đúng lúc, can trở chuyện tốt của Sa tổng…

“Sa tổng, hợp đồng với bên XX có chút vấn đề. Chuyện này rất quan trọng nên công ty muốn xin ý kiến của ngài, ngài xem…”

Sa Tuân nhìn Đường Đường nằm dưới thân mình, bộ dáng rất thành thật. Anh xoa xoa thái dương, ngữ khí khó chịu nói, “Số XX đường ven bờ biển, cậu lái xe tới đón tôi đi, tôi vừa uống rượu.”

Đặc trợ Ngô: “Vâng thưa Sa tổng, tôi đến ngay!”

Đặc trợ Ngô rất nhanh đã đến nơi, Sa Tuân nhìn Đường Đường còn đang ngủ say, săn sóc đem áo khoác đắp lên cho cậu. Sa Tuân hé cửa sổ ra một chút để cậu không bị lạnh quá, sau đó, anh nhét chìa khóa xe vào tay của Đường Đường, để lại một tờ giấy nhớ cho cậu, sau đó bước lên xe của đặc trợ Ngô. Đặc trợ Ngô có thâm ý nhìn thoáng qua dấu hôn trên cổ Đường Đường, trong lòng run rẩy, xem ra mình thật sự là quấy rầy Sa tổng làm việc…

Đường Đường ngày hôm sau tỉnh lại, cũng không cảm thấy khó chịu sau khi say. Ghế xe Bentley ngủ rất thoải mái, so với giường nhà cậu còn êm hơn. Cậu vừa ngồi dậy, đã trông thấy giấy nhắn của Sa Tuân.

“Tôi có chút việc phải đi xử lí. Cho cậu mượn chìa khóa xe về nhà, ngày mai tôi lại sang đón cậu.”

Xe Bentley!!! Bán cả mình đi cũng mua không nổi một cái bánh xe!!!

Đường Đường nhìn chìa khóa xe trong tay mình, cái xe này làm sao sánh bằng 10 vạn chứ, Sa tổng lại yên tâm mà giao thứ quí trọng như vậy cho mình. Không thể không cảm động!

Đường Đường còn đang xúc động dâng trào, nhưng sau đó, cậu lại nhớ ra một vấn đề.

Cậu không biết lái xe a, chẳng lẽ phải đẩy xe về nhà sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui