Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Đại phu khám xong ra về, chỉ nói rằng Mạc tri phủ nhất thời bị kích động quá mức, tạm thời hôn mê, không có gì đáng ngại. Chân Duyên và Mạc phu
nhân đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nàng đứng ngó nghiêng bên cạnh, cố tìm hiểu tại sao Thuỷ Linh lại yếu ớt như lá khô mùa thu đến thế này.

Mạc phu nhân nhìn nữ nhân điêu ngoa đi qua đi lại trong phòng thì thấy
chướng mắt lắm. Tính lớn tiếng đuổi nàng đi, nhưng nghĩ nếu thật sự nàng đã có cốt nhục nhà họ Mạc, thì không thể để cháu mình lưu lạc bên ngoài được.

- Này, ngươi mau nói cho ta. Rốt cuộc là có thật sự mang thai không? - Bà nghiêm giọng hỏi.

- Không mang thai, ta ngàn dặm xa xôi đến đây làm gì? - Chân Duyên trợn
mắt trả lời. Phóng lao thì phải theo lao, nàng không muốn mình chưa điều tra được gì lại bị bắt lôi ra khỏi phủ.

- Bao lâu rồi?

- Ờ, đại khái là một tháng đi. - Nàng lẩm bẩm tính toán. Thân mình như vậy, sợ nói bốn năm tháng thì khó mà ai tin.

- Cái gì? Mới một tháng thì làm sao biết được?

- Là mới một tháng trước đại phu bắt mạch ra.Mạc phu nhân
lại thở dài, đêm nay thật quá mệt mỏi rồi. Vừa nghe có trộm đột nhập vào nha môn, vừa nghe được con trai giấu nữ nhân bên ngoài. Bây giờ lại
nghe có người mang bụng tới đòi công đạo. Bà thật sự là choáng váng với
tin tức này. Còn một tháng nữa là con dâu mới sẽ bước vào nhà, làm sao
có thể sắp xếp cho ổn thoả mọi chuyện đây.

- Thôi, ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi đi. Có gì sáng ra chúng ta ba mặt một lời nói cho xong chuyện.

- Nhưng ta vẫn còn vài chuyện ... - Chân Duyên tính lớn giọng nói tiếp,
nhưng đại lão gia của phủ này đã bất tỉnh rồi, nên đành phủi tay như

không. - Thôi bỏ đi, dù sao bà cũng không xử lý được.

- Cái con bé này, sao lại ăn nói ngông nghênh đến thế. - Mạc phu nhân giận dữ hét lên.

- Thì bà ngay từ đầu cũng có ăn nói lịch sự gì đâu. Vừa nói người khác
là đĩa vắt, vừa gọi ngươi ta là đãng phụ ... - Chân Duyên nguýt dài, sau đó quay lưng, tự tiện bỏ đi.

- Ngươi ... ngươi ... - Mạc phu nhân lắp bắp mãi nhưng cụng tức cứ nghẹn ở họng khiến bà không thể nói tiếp.Đột nhập không thành, Chân Duyên đã chuyển sang kế hoạch xâm nhập luôn.
Nàng đi thẳng đến căn phòng trước kia mà Nhã Muội từng ở, đường đường
chính chính dọn vào. Cuộc cải vã của Mạc phu nhân và Chân Duyên lúc nãy
đã vang động khắp Mạc phủ, thành ra đám người hầu đã biết rõ thân phận
của nữ nhân mới vào ở này. Đại nhân ngất xỉu chỉ vì mẫu thân đòi đuổi
tình nhân, cũng cho thấy nàng ta có cân lượng trong lòng tri phủ lắm.
Nên dù căn phòng đó là hiện trường bị niêm phong, ai cũng không dám bước ra ngăn cản nàng một tiếng. Dù sao điều tra cũng đã làm qua rồi, có thu được manh mối gì từ trong phòng đó đâu mà giữ. Chân Duyên lại châm đèn
cả đêm tiếp tục lục xét căn phòng.

^_^

Bích Tuyền ngồi tù chưa đến sáng đã được tự do tiêu dao đi ra ngoài. Dù
bổ khoái Lương Anh Tân có lợi hại đến cỡ nào cũng không thể phân thân ra khắp nơi để vừa lục xét nha môn, vừa canh chừng tội phạm được. Cao thủ
dùng độc lại mang trong người rất nhiều mê hương. Hoài Niệm chỉ cần giở
chút công phu, hai tỷ muội bọn họ đã có thể thẳng đường đi về nhà trọ.

- Nhị tỷ bị bắt rồi. - Bích Tuyền lo lắng nhìn căn phòng trống không thấy người. Hoài Niệm lắc đầu.

- Không bị bắt. - Trò chơi đoán ý lại bắt đầu.Nàng gật đầu.


- Vậy là vẫn còn trong phủ.Gật đầu.

- Hay thế, lính canh ồn ào truy xét nhưng không bắt được.Lắc đầu.

- Thế là bị bắt rồi sao?Lắc đầu.

- Đại tỷ. Năn nỉ tỷ, làm ơn nói cho muội biết một chút thông tin đi. Người ta đang lo sôi ruột nè.

- Nằm vùng. - Hoài Niệm vẫn vô cùng tiết kiệm chữ nghĩa.

- Vậy tức là nhị tỷ đã bị bắt, sau đó không bị nhốt, lại tiếp tục trà
trộn bên trong nha phủ. - Bích Tuyền dịch lại lời của đại tỷ.Gật đầu.

- Vậy thì không cần lo lắng nữa. Trước mắt chúng ta nghỉ ngơi cái đã, sáng hôm sau sẽ bàn đối sách mới.Gật đầu.

Chính vì vậy, hai người bọn họ cùng chia nhau về phòng ngủ. Kết thúc một ngày đầy sóng gió ồn ào. Ngày đầu tiên ở Tiết Châu, không điều tra ra
gì hết, chỉ thành công cài được một người vào làm thám tử hiện trường.

^_^

Sáng sớm tinh mơ, Lương bổ khoái kéo người đi truy xét gian tặc. Tất cả
quán lớn hẻm nhỏ đều bị lục xét, truy quét qua. Chỉ có đến tầng hai của
nhà trọ Phúc Lai là không thể tiến vào được nữa, mùi mê hương ngòn ngọt
vẫn còn lãng vãng xung quanh dãy lầu này.

- Đây đích thị là chỗ tội phạm đang lẫn trốn.Hắn dẫn người lui xuống, bao vây xung quanh lầu. Khi mê hương vẫn còn ở chỗ đó, không có ai tiến lên mà không ngủ gục trực tiếp ngay tại bậc cầu

thang. Kết quả là cho đến khi nắng lên cao trên đỉnh đầu. Bổ khoái liền
ngay lập tức xông vào bắt người khẩn cấp.

Hai cha con người bán thuốc dạo đang thu dọn quần áo. Một lão bà câm
điếc nghễnh ngãng ngồi uống trà sáng, một tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần
vẫn còn bị ảnh hưởng của mê hương ôm gối ngủ say. Một người thương gia
lỡ đường chuẩn bị chở hàng về phía nam. Một công tử thế gia không rõ
danh tính. Trong số những người này, Anh Tân không thể phân biệt ra đâu
là kẻ mình mới để sảy ngày hôm qua.

Theo lý mà nói, cô nương cùng lão bà có thể cho qua được. Người đột nhập vào nha môn là một nam nhân có võ công rất cao. Nhưng cha con người bán thuốc, thương gia và vị công tử kia đều không ai có nội lực. Rốt cuộc
là kẻ gian ở chỗ nào? Rõ ràng là mùi mê dược của gã đang ở đây.

Bích Tuyền thật bực bội khi chưa tới giữa trưa lại bị làm phiền sớm.
Nàng hoảng hốt khi nhận ra một đám nam nhân đã áp sát vào phòng mình
rồi. Bích Tuyền cáu gắt nhảy tung ra khỏi chăn, tính cho mấy tên kia
biết thế nào là cao thấp. Nhưng nàng lại quên mất mình có thói quen hay
cởi hết đồ trước khi ngủ. Thế nên khi nàng vừa mở cửa ra, bổ khoái kia
nhìn nàng đến đứng tròng, sau đó đóng sầm cửa lại, hết dám truy xét với
bắt bớ luôn.

Nàng lúc này mới tỉnh hồn lại một chút, tiếng hét cao chói lói vang lên
lanh lảnh trong phòng. Ai da, thân thể mười tám năm giữ trong sạch, chỉ
để cho nữ nhân thấy qua, bây giờ bị tên bổ khoái kia nhìn trọn rồi. Nàng tức tốc mặc y phục vào, chuẩn bị nhảy ra móc mắt kẻ kia.

“Nhưng khoan đã, kẻ địch đã đến tận hang ổ, mình chẳng lẽ lại ngu ngốc
đưa tay chịu trói.” Nàng sực nhớ lại bản thân mình và Anh Tân võ công
ngang ngửa nhau, làm sao có thể ra tay hạ sát hắn bây giờ.

Bên ngoài vẫn còn có người đầu óc bấn loạn bây giờ mới tỉnh táo lại
được. Nhìn thấy một màn xuân quang kia, đã làm hắn bốc hoả lên đầu, xém

nữa ngay cả máu mũi cũng chảy ra. Xem ra cơ thể hắn quá nhiệt rồi, cần
phải uống nước mát để điều hoà lại.

Anh Tân hắn giọng, lấy vẻ nghiêm túc gõ cửa phòng thêm lần nữa.

- Cô nương, bổ khoái truy bắt người. Xin nàng làm ơn y phục chỉnh tề, để giúp đỡ chúng ta hoàn thành công tác.Hừ, trên đời có vụ bắt bớ nào kêu người ta hãy chỉnh đốn trang phục rồi mới đi vào bắt không. Từ cổ chí kim, chắc chỉ có vụ án này là thuộc hàng
kinh điển nhất. Bích Tuyền hậm hực lấy nữ phục trong đống đồ tỷ muội bọn họ mua hôm trước ra. Nếu không phải vì che dấu danh tính, nàng sao phải tới mức này. Ngay cả lão cha Hoàng tướng quân, nuôi nàng mười mấy năm
còn chưa được nhìn thấy con mình mặc nữ phục, vậy mà bây giờ lại phải
cho tên người ngoài này thấy. Nàng thật lấy làm ấm ức mà.

Bích Tuyền mở cửa một lần nữa, Anh Tân giật mình. Sau khi nhìn ngắm kỹ
càng, xác định nàng thật sự y phục chỉnh tề, hắn mới ngoắc tay cho đám
lính canh đứng chờ phiá sau đi vào phòng lục xét. Kết quả là thu được
mấy bộ y phục của nam nhi, hắn liền quắc mắt nhìn nàng đầy đe doạ.

- Là của phu quân tiện thiếp. - Nàng dùng ánh mắt sợ sệt nhìn hắn.

- Tướng công nàng hiện đang ở đâu?

- Đi cả đêm không về.

- À ...Vậy là tội danh đã định, Hoàng phu nhân liền được
mời vào trong danh sách những người bị tình nghi, phải đem về nha môn
thẩm vấn.

Trong khi Bích Tuyền rộn ràng với chuyện trang phục buổi sáng, Hoài Niệm đã hoàn thành lốt hoá trang của mình. Niệm bà bà hoàn toàn không bị ai
chú ý tới, quan binh kéo đi hết rồi, ông chủ quán mới giật mình nhìn bà
già đứng trong góc. Lão thái bà này, lần nào cũng khiến ông một phen
hoảng hốt.

Hai vị muội muội của mình đều lần lượt trà trộn vào nha môn. Xem ra đại tỷ đây cũng phải giúp các nàng ấy một tay mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận