Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Ánh dương quang của ngày mới đang lấp ló nơi chân trời. Đêm đen cuối cùng
cũng phải kết thúc. Mạt Hối ngồi thẩn thờ bên mép vực của sơn trang. Hắn là kẻ duy nhất còn lại của gia tộc họ Lưu, người mang trên vai trọng
trách kết thúc tất cả. Hắn cầm lấy lưỡi gươm sáng bóng ngắm nghía. Từng
cơn gió lạnh thổi qua làm hắn cảm thấy tê buốt cả tâm hồn. “Chỉ còn một
bước sau cùng.”

- Phá Thanh ... của ... của ... đại ca.Tiếng nói từ phía sau lưng Mạt Hối vang tới. Hắn quay lại, kinh ngạc nhìn gương mặt lo lắng của Hoài Niệm.

- Vì sao nàng lại đến đây?Nhưng Hoài Niệm không trả lời, chỉ xăm xăm đi đến giật lấy thanh kiếm trong tay Mạt Hối. Hắn
chỉ cần nhìn vào mắt Hoài Niệm, đã biết ngay nàng muốn hỏi gì.

- Đại ca của nàng đã đến trước, xông vào phòng phụ thân của
ta. Hoài Việt đã làm được việc mà trước giờ chưa kẻ nào thành công. -
Hắn cười chua chát. - Từ nay trên đời đã không còn ai là thái tử của nhà Lưu.Mắt Hoài Niệm mở ra kinh khiếp.

- Bích Tuyền trả được thù và cũng đã ra đi. Nhưng đại ca của nàng vẫn còn hơi thở, ta mong rằng sẽ kịp đem huynh ấy xuống núi. Hắn trả lời nhẹ nhàng như đang đọc một đoạn báo cáo vô hồn. Hoài Niệm nắm cổ áo Mạt Hối kéo lên, hai mắt long lên sòng sọc.

- Ta đã dặn nàng chờ đợi, nhưng nàng vẫn không tin ta đúng
không? - Hắn mỉm cười kéo tay nàng ra. - Dù sao ta cũng đã làm xong việc của mình. Những người muốn sống đã có con đường sống. Những kẻ ngoan cố muốn chết thì sẽ được chôn cùng Lưu Gia.

- Đi với muội.Hoài Niệm kiên quyết kéo Mạt Hối đứng dậy.
Hắn choàng tay qua vai nàng mượn lực để đứng lên. Mạt Hối thiết tha ôm
lấy thân thể kiều diễm đó, thèm khát hít lấy từng mùi hương toát ra từ
cơ thể nàng, trân trọng nhớ nhung. Hắn đã từng có một lời hứa với nàng
rằng sẽ trở lại. Khi hắn muốn ra đi, nàng lại đích thân đến đón thế này. Hoài Niệm hạnh phúc được ở trong vòng tay của Mạt Hối. Đã có quá nhiều
chuyện đau lòng xảy ra, nàng không muốn đánh mất luôn hạnh phúc cuối
cùng này.

Đột nhiên Hoài Niệm cảm thấy cả người mềm ra, vô lực ngã xuống. Hắn đỡ lấy nàng, bế Hoài Niệm trên tay, nâng niu giữ gìn.

- Huynh ... huynh ...


- ... điểm huyệt muội. - Mạt Hối nói giúp nàng. Hắn nhoẻn miệng nở nụ
cười ngây thơ vô tội nhất. - Ta chỉ lừa muội lần cuối cùng này thôi.Hắn chậm rãi đi từng bước với người yêu bé nhỏ trên tay. Mỗi lần nhấc chân
đều là nỗ lực khủng khiếp nhất trong đời Mạt Hối. Hoài Niệm úp mặt vào
ngực hắn khóc nức nở. Nàng hiểu được dự tính của Mạt Hối, đã muốn ngăn
cản nhưng lại không thể thắng trong cuộc rượt đuổi này. Hắn luôn ở cách
xa nàng.

Hoài Niệm được đặt vào chiếc giỏ tre treo lủng lẳng bên vách vực thẳm.
Trong đó đã có sẵn đại ca của nàng nằm. Hoài Niệm quay đầu nhìn cơ thể
đẫm máu của Hoài Việt lo lắng. Nàng chỉ nghe được hơi thở hư nhược,
tưởng như có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.

- Xuống núi rồi nhất định phải ngăn đại quân lại. Ngọn núi
này sắp sập, mọi người tấn công lên thì chỉ có con đường chết mà thôi.Hoài Niệm cố sức lắc đầu.

- Ta không chết, cuộc chiến sẽ không kết thúc. - Hắn mỉm
cười dịu dàng như đang dụ dỗ trẻ lên ba. - Chiếc giỏ này nếu không có
người thả guồng quay thì muội và đại ca không thể xuống núi.Nước mắt nàng lại chảy ra dữ dội. Mạt Hối chua xót cúi xuống ôm nàng lần
cuối. Dòng lệ ấm nóng trào ra, hoà lẫn với nước mắt cuả nàng, xuôi về
một hướng. Mạt Hối nhẹ buông Hoài Niệm ra. Hắn dùng Phá Thanh cắt đi mái tóc dài của mình.

“Mười mấy năm trời một chữ tình

Duyên tơ này đã sẵn đâu đành

Mái mây cắt nửa nguyền phu phát

Giọt máu đầy hai chén tử sinh


Một kiếp đã tể cùng dạ thắm

Trăm năm đừng phụ với đầu xanh ...”(trích “Thệ viết hữu cảm” - Hồ Xuân Hương)

Mạt Hối đặt lọn tóc vào tay nàng.

- Khi xa cách, lúc nhớ tới nàng, ta chỉ có thể tự đắm mình
trong hồi ức. Đôi khi chỉ muốn giữ lại một vật kỷ niệm để bớt đi trống
vắng trong lòng. - Hắn bật cười, nhưng lệ vẫn không ngăn lại được. - Mạt Hối ta đến bước cuối cùng cũng chẳng có gì đáng giá để lại cho nàng ...Hoài Niệm cố gắng mấp máy môi nói “Đi cùng đi”. Nhưng hắn đã lắc đầu từ chối.

- Thời gian sẽ làm nàng dần lãng quên hết tất cả. Ta mong
nàng có thể tiếp tục vui vẻ sống. - Hắn trao cho nàng một nụ hôn. - ...
lại ích kỷ không muốn nàng quên mình.Giây phút đó tưởng
chừng như thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không thể kết thúc. Nhưng trên đời này, hai chữ ‘vĩnh viễn’ vốn chưa tồn tại bao giờ.

Tỏ xong hết nỗi lòng, hắn kiên quyết bỏ đi không quay đầu lại. Hoài Niệm muốn thét to gọi tên Mạt Hối, nhưng âm thanh chẳng thể nào thoát ra
khỏi cổ họng. Sai lầm nhất trong cuộc đời nàng chính là yêu một người
đàn ông quá thông minh và trách nhiệm. Nàng chỉ mong hắn ích kỷ một
chút, vứt bỏ đại nghĩa để cùng mình chạy trốn. Nhưng Mạt Hối lại chọn
con đường kết thúc tất cả để giữ cho thiên hạ thái bình.

“Kẻ cuối cùng của dòng họ Lưu, vì sao người đó lại phải là huynh?”

Chiếc giỏ tre từ từ được dây treo đưa xuống. Nàng nhìn thấy bầu trời
đang ngày một xa ra, cảm nhận sự đau đớn đang ngày càng chất chồng cao
hơn. Tên lừa gạt, từ ngày đầu gặp gỡ đã không ngừng nói dối. Đồ ích kỷ,
muốn bỏ đi nhưng lại không cho nàng quên mình. Tại sao lại muốn làm anh
hùng vì đại nghĩa diệt thân? Tại sao đến cuối cùng lại để cho nàng ấn

tượng đậm sâu không cách gì xoá bỏ được?

Nàng hận hắn vì đã đẩy mình đi lúc này, nàng căm thù Mạt Hối vì không
cho mình ở bên cạnh. “Cái chết có gì đáng sợ đâu nếu cả hai được ở bên
cạnh nhau.” Hoài Niệm siết chặt lọn tóc trong tay, khóc đến cạn khô dòng nước mắt. Lẽ sống của nàng, tình yêu cuả đời nàng cũng ra đi cùng với
Mạt Hối rồi.

Bên dưới chân núi là vùng hoang sơ không dấu chân người qua lại. Sau khi giỏ tre chạm đất, dây treo vẫn không ngừng tuôn xuống, cắt đứt sự liên
hệ cuối cùng giữa hai bên.

Hoài Niệm gồng sức, cố công phá huyệt đạo đã bị phong bế. Lần này Mạt
Hối ra tay rất nhẹ, chỉ nửa canh giờ, Hoài Niệm đã có thể tự do cử động
tay chân. Nàng ngơ ngác nhìn bốn bề rừng sâu thăm thẳm, sau đó lại ngửa
đầu nhìn đỉnh núi đã bị mây mù che kín.

Nàng quẹt nước mắt, cố kiên cường sống tiếp. Hoài Niệm lật tung túi lớn
túi nhỏ trên người để tìm Hoàn Hồn đơn tiếp sức cho đại ca. Những người
luyện Phượng Hoàng Cầu công đều có sinh mạng rất kiên cường, không dễ
chết được. Phụ thân cuả nàng cũng từng dùng qua Đan Phượng Triều Dương,
bị hôn mê mất mười lăm năm vẫn tỉnh lại sống tốt đến bây giờ.

“Người cần sống thì nhất định sẽ có con đường sống. Ai muốn chết thì để họ đi tìm con đường chết đi.”

May nhờ bản lĩnh của thần y đến đời Hoài Niệm vẫn chưa bị thui chột.
Nàng truyền công suốt hai canh giờ, cuối cùng mạch tượng của Hoài Việt
cũng đã ổn định hơn. Còn mấy chục loại thuốc bổ, kim đơn cầm máu, định
khí ... nàng đều cho Hoài Việt dùng hết. Một mặt lại dùng Thấu Cốt trâm
kích thích sức mạnh bộc phát, cõng Hoài Việt trở về.

Nàng ngất xỉu ngay khi nhìn thấy có người đến ứng cứu. Khi tỉnh lại sau cơn hôn mê đã là chuyện cuả hai ngày sau đó.

Đoàn quân của triều đình đã lui xa khỏi Cấm sơn ba mươi dặm. Từ phiá
này, nàng vẫn có thể nhìn thấy đỉnh núi biến mất. Những dòng dung nham
rực lửa tuôn trào có thể nhìn rõ suốt ngày đêm. Mọi người vẫn tiếp tục
di chuyển thật xa vùng nguy hiểm. Chẳng ai biết được thảm hoạ thiên

nhiên lại đến bất ngờ ngay lúc này. Kết cục, không cần triều đình, Lưu
Gia phái cũng đã tự động bị tiêu diệt. May nhờ Hoài Niệm cảnh báo nên
bọn họ không mất đi một binh một tướng nào.

Bầu trời phủ đầy tro khói suốt cả tháng sau mới trong lành lại. Cấm sơn
lại có hình dạng mới, chẳng còn ai nhìn ra khu rừng bao xung quanh từng
có hình dạng gì. Mọi dấu tích của cuộc chiến hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Sức mạnh cuả con người chỉ là bọt bèo trước sự cuồng nộ của thiên nhiên. Cuộc khủng hoảng do sự nổi dậy của Lưu Gia phái kết thúc trong
tình huống bất ngờ nhất. Các quân đoàn trở về vị trí cuả mình, hoà bình
vẫn tiếp diễn như chưa từng có việc gì xảy ra.

Lương Anh Tân cùng đồng đội được thả về nhờ sự nhân từ của kẻ địch. Mạt
Hối ra lệnh cho thuộc hạ không được giết họ mà chỉ khống chế đem nhốt
đi. Điều kiện cuối cùng khi Mạt Hối thả Thuỷ Linh là phải mang theo nhóm người này xuống núi. Bọn họ trở về Đại đô lặng lẽ đúng như tôn chỉ của
tổ chức, một cái bóng. Cuộc chiến lần này chỉ có nhà họ Hoàng là tổn
thất nặng nề khi mất đi hai người quan trọng nhất trong gia đình.

Hoàng tướng quân được phong quốc phụ, đời đời thờ trong hoàng lăng để
hậu nhân Hàn gia các đời cúng tế. Bích Tuyền cũng được truy tặng danh
hiệu Nam Tinh, huân chương dành trao cho những người có công lớn nhất
đất nước. Đại Tứ Hỷ nay đã bị thiếu một mảnh nên không ai còn có thể vui cười.

Vụ án Tiết Châu - Thất sơn bắt đầu khi Lâm Nhã Muội bị mất tích. Lúc
nàng trở về, mọi chuyện chính thức được khép màn. Nhã Muội không khai ra một chút nào về tung tích của sư ca cùng nghĩa tỷ. Nàng chỉ khóc lóc
van xin mọi người hãy buông tha cho bọn đi. Thuỷ Linh biến mất như chưa
từng tồn tại, cả Mạc phu nhân cũng được đón đi, để toàn bộ gia đình họ
được đoàn viên.

Hoàng đế tức giận bắt Nhã Muội vào đại lao tra khảo. Sau đó nàng lại
biến mất khỏi hình bộ vốn nghiêm ngặt, được coi như bất khả xâm phạm.
Một bí mật mới được sinh ra, ai cũng biết nhưng không dám nhắc đến. Nhà
họ Thành vốn mấy chục năm yên ổn lại tuyên chiến với triều đình. Dĩ
nhiên hai thế lực lớn nhất Việt quốc không thể công khai đối đầu, mà
kiên quyết giàn xếp cho ổn thoả. Nhã Muội được thả đi dưới danh nghĩa
con dâu của họ Thành, sau này sống trong sự bảo hộ của Kim gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận