Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột


Sáng sớm, Mộ Thi Hàm vừa mở mắt ra đã thấy xung quanh thật xa lạ, cô ngẩn ra, phải một lúc sau mới nhận ra mình đã dọn đến nhà họ Lãnh, nghĩ đến giấc ngủ ngon lành đêm qua, cô không khỏi ngạc nhiên, trước kia cô hay bị lạ giường, không ngờ đêm đầu tiên đến nhà họ Lãnh cô lại ngủ ngon như vậy.

Vừa ra khỏi phòng, cô đã thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, Trần Húc phụ trách chăm sóc Lãnh Tử Sâm đang đẩy anh ra khỏi phòng.

Trông thấy Mộ Thi Hàm, Lãnh Tử Sâm chào buổi sáng với Mộ Thi Hàm rồi hỏi: “Đêm qua em ngủ có ngon không?”
Mộ Thi Hàm gật đầu: “Ngon lắm.


Lãnh Tử Sâm hài lòng cong môi cười: “Hôm nay là thứ hai, em có phải đến công ty không? Anh bảo Trần Đức đưa em đi.


“Vâng.

” Mộ Thi Hàm đi tới, tiếp quản công việc của Trần Húc, đẩy Lãnh Tử Sâm về phía trước, vì Lãnh Tử Sâm ngồi xe lăn bất tiện, Mộ Thi Hàm đẩy anh vào thang máy dự phòng.

Dưới lầu, Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn đã dậy, hai người họ chưa bao giờ sống một cuộc sống an nhàn, may là dù bận rộn đến đâu, hai vợ chồng cũng hiếm khi xa nhau, dù là trời nam đất bắc cũng là hai vợ chồng đi cùng nhau.

Điều khiến Mộ Thi Hàm khó hiểu là năm nay Lãnh Tử Sâm đã hai mươi sáu tuổi, vẫn chưa đi làm ở công ty, thế nhưng dường như Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn cũng không vội, bất kể Lãnh Tử Sâm chơi bời thế nào, họ cũng không quản lý anh.

Diêu Mộng Phạn hơi bất ngờ khi thấy Mộ Thi Hàm đẩy Lãnh Tử Sâm vào: “Ái chà, hôm nay thằng nhóc này dậy sớm thế?”
Bình thường Lãnh Tử Sâm ở nhà, chưa đến chín giờ thì còn lâu anh mới dậy, nhưng bây giờ còn chưa đến tám giờ, anh đã dậy rồi, sao có thể không khiến Diêu Mộng Phạn ngạc nhiên chứ?
Lãnh Tử Sâm nhỏ giọng đáp: “Con muốn ăn sáng với cô ấy.



Mộ Thi Hàm có thể nghe ra cô ấy mà anh nói là chỉ mình, trái tim bỗng trở nên mềm mại, rõ ràng chỉ là chuyện rất đơn giản thôi nhưng nó đã sưởi ấm trái tim cô.

Diêu Mộng Phạn cười rạng rỡ, rất hài lòng với hành động của con trai, bà cho Lãnh Tử Sâm một cái nhìn tán thưởng, sau đó đứng dậy kéo Mộ Thi Hàm ngồi bên cạnh, cười híp mắt: “Thi Hàm, không biết cháu thích ăn gì, dì đã bảo mọi người làm mỗi món một ít, sau này có cần gì cứ nói với vú Trương.


“Cháu cảm ơn bác.


Diêu Mộng Phạn xua tay: “Bây giờ bảo cháu gọi dì là mẹ thì có vẻ hơi quá, nhưng cháu gọi dì như thế thì xa lạ lắm, không thì cháu gọi dì là dì Phạn, thế sẽ thân thiết hơn.


Mộ Thi Hàm gật đầu: “Vâng thưa dì Phạn.


Mặc dù Mộ Thi Hàm không nói nhiều, vẻ ngoài cũng lạnh lùng, nhưng Diêu Mộng Phạn lại thấy cô ngoan ngoãn đáng yêu quá chừng, bà vô cùng hài lòng với cô con dâu tương lai này.

Trong bữa sáng, Diêu Mộng Phạn nói với Mộ Thi Hàm là bà và Lãnh Trọng Quân lại phải đi công tác, khoảng thời gian này họ không ở trong nước, bảo cô có chuyện gì thì gọi điện thoại cho họ.

Mộ Thi Hàm đồng ý, ăn sáng xong, cô đến công ty, bắt đầu một ngày bận rộn, lúc về Phạn Viên thì trời đã tối rồi.

Khi vú Trương thấy Mộ Thi Hàm đi vào, tuy rằng bước đi rất vững vàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút mệt mỏi trong đôi mắt kiên định kia, không khỏi thương cho cô gái này, cô mới hai mươi hai tuổi, so với cậu chủ cả ngày ăn uống chơi bời, cô thật là vất vả.

Giấu đi cảm xúc, vú Trương đi tới, cười nói: “Mợ chủ về rồi, bữa tối đã nấu xong, tôi đi mời cậu chủ xuống ngay đây.


“Vú Trương, để tôi đi cho, cậu chủ có trong phòng không?”
“Chắc lúc này cậu chủ đang trong phòng sách, phòng sách ở ngay đối diện phòng cậu chủ.


Mộ Thi Hàm gật đầu: “Được, tôi biết rồi.


Đúng như lời vú Trương nói, lúc này Lãnh Tử Sâm đang ở trong phòng sách, cửa phòng sách khép hờ, Mộ Thi Hàm đứng ở cửa là có thể nhìn thấy Lãnh Tử Sâm đang ngồi trước bàn làm việc, anh đang nhìn chằm chằm vào máy tính, tay phải cầm chuột, trông rất bận rộn.

Đây là lần đầu tiên Mộ Thi Hàm nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lãnh Tử Sâm, trước đây mỗi lần nhìn thấy anh thì lúc nào anh cũng tùy tiện hoặc cà lơ phất phơ, cô cho rằng anh sinh ra vốn đã là như vậy.

Mộ Thi Hàm do dự một hồi, cuối cùng vẫn gõ cửa, Lãnh Tử Sâm thấy Mộ Thi Hàm liền nở nụ cười: “Em về rồi.



Anh nói về như một lẽ đương nhiên, như thể Mộ Thi Hàm là chủ nhân trong gia đình này, trái tim của Mộ Thi Hàm khẽ rung rinh, một thứ gọi là ấm áp chầm chậm tràn vào trong tim.

Căn nhà này rất lớn, chủ thì ít, người được đi vào nhà chính cũng không có mấy ai, nhưng Mộ Thi Hàm cảm thấy ở đây rất ấm áp, cô khẽ đáp lại, bước tới đẩy Lãnh Tử Sâm ra ngoài: “Vú Trương nói bữa tối đã nấu xong rồi, chúng ta xuống ăn tối thôi.


“Ừ.


Lãnh Tử Sâm cúi đầu, chớp mắt thật mạnh để giảm bớt mỏi mắt do hoạt động quá mức.

Dưới lầu, vú Trương đã xếp xong bát đũa, nhà họ Lãnh có thói quen ăn canh trước khi ăn cơm, món ăn thiên về món nhạt, tất cả đồ ăn đều được nấu bởi đầu bếp trứ danh, hương vị cũng ngon hơn đầu bếp nhà họ Mộ.

Vì công việc bận rộn nên lượng ăn của Mộ Thi Hàm cũng nhiều hơn những cô con gái nhà giàu bình thường, vì thức ăn của nhà họ Lãnh rất hợp khẩu vị nên cô không thể không ăn thêm mấy miếng.

Lãnh Tử Sâm thấy cô ăn vui vẻ, bất giác anh cũng ăn nhiều hơn, sau khi hai người ăn no, Mộ Thi Hàm hỏi Lãnh Tử Sâm: “Anh có muốn đi dạo trong sân không?”
“Có chứ.


Mộ Thi Hàm gật đầu, đẩy anh ra ngoài.

Phong cảnh của Phạn Viên đẹp vô cùng, mặc dù Mộ Thi Hàm không phải là người chưa thấy cảnh đẹp bao giờ, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một trang viên đẹp như Phạn Viên.

“Người thiết kế trang viên này hẳn là một người rất tài giỏi.

” Mộ Thi Hàm không khỏi cảm thán khi nhìn phong cảnh khắp trang viên.

Nghe Mộ Thi Hàm nói thế, Lãnh Tử Sâm cong cong khóe môi: “Ừ, chắc vậy.



“Em nhớ trước đây gia đình anh không sống ở đây, đây là trang viên mới xây đúng không?” Thật hiếm khi Mộ Thi Hàm chủ động tìm đề tài tán gẫu với Lãnh Tử Sâm.

“Ừ, trang viên này mới xây cách đây năm năm, ba anh chiều chuộng mẹ anh lắm nên đặt tên nó theo tên bà ấy.

” Nhắc đến ba mẹ, vẻ mặt Lãnh Tử Sâm trở nên hiền hòa.

Anh thấy nhà mình hiện tại rất tốt, ít nhân khẩu, vui vẻ hòa thuận, nếu có thể, anh hy vọng có thể sống thế này cả đời.

“Dì Phạn thật hạnh phúc.

” Mộ Thi Hàm cảm thán.

Nhắc đến Diêu Mộng Phạn, cô không khỏi nghĩ đến ba mẹ đã qua đời của mình, cô nhớ lúc ba mẹ cô còn sống cũng là một cặp vợ chồng thương yêu nhau, kết hôn hơn mười năm mà cứ như mới yêu vậy, đáng tiếc!
Giờ phút này, trong lòng Mộ Thi Hàm dâng lên sự tự trách, nếu không phải vì cứu cô, ba mẹ cô đã không chết.

Trông Lãnh Tử Sâm luôn cà lơ phất phơ vậy thôi, thật ra anh rất nhạy cảm, lúc Mộ Thi Hàm cúi đầu anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, liền ôm đầu cô, quay đầu nhìn cô: “Cô bé, có gì chuyện không vui à?”
Đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là bỗng dưng em nhớ tới ba mẹ mình thôi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận