Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột


Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một thanh niên xách theo giỏ hoa quả bước vào cùng với Phù Quán Lâm đang ôm một bó hoa tươi.

Phù Quán Lâm nhìn Mộ Thi Hàm nằm trên giường bệnh, cái chân ngắn cũn vội vàng chạy về phía cô: "Chị ơi, em tặng chị cái này, chúc chị mau chóng khỏi bệnh ạ."
Mộ Thi Hàm giơ tay nhận hoa rồi xoa đầu cậu bé: "Cảm ơn em."
"Quên nói cho chị biết, em tên là Phù Quán Lâm, chị tên là gì thế ạ?"
"Mộ Thi Hàm." Cho dù đối phương chỉ là một đứa trẻ con, Mộ Thi Hàm vẫn nói chuyện ngắn gọn như mọi khi.
Ánh mắt Phù Quán Lâm sáng lên: "Chị, tên chị hay quá đi mất."
Phù Mính đứng sau cậu bé không khỏi giật giật khóe miệng, thằng nhóc này còn biết nịnh hót cơ đấy, chẳng giống người nhà họ Phù chút nào cả, cái tên này rõ ràng là rất bình thường mà? Hay chỗ nào hả?
Mộ Thi Hàm tự dưng được một đứa trẻ khen ngợi thì không biết nên đáp lại thế nào.

Bản thân cô không giỏi nói chuyện, cho dù đối phương chỉ là trẻ con cũng không thể giúp cô nói được nhiều thêm.

Cô chỉ có thể giơ tay lên xoa đầu cậu bé một lần nữa.
Lúc này, Phù Mính đang cầm giỏ trái cây mới mở lời: "Tổng giám đốc Mộ, chuyện lần này thật sự rất biết ơn cô, nếu không nhờ cô thì tôi đã xong đời rồi."
Phù Quán Lâm là con trai cưng của anh trai anh ta, lại còn là cháu đích tôn bảo bối của bố anh ta.

Nếu thằng bé mà xảy ra chuyện gì, chưa nói đến chuyện gia đình sẽ đối xử với anh ta thế nào, ngay chính bản thân anh ta cũng khó mà vượt qua được rào cản trong lòng.


Anh ta không tự giới thiệu, Mộ Thi Hàm cũng không hỏi, chỉ thấp giọng nói: "Quán Lâm là cậu bé rất đáng yêu, ai nhìn thấy chuyện như vậy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."
"Tổng giám đốc Mộ, quên chưa tự giới thiệu, tôi tên là Phù Mính." Anh ta nói rồi đưa cho Mộ Thi Hàm một tấm danh thiếp: "Về sau nếu tổng giám đốc Mộ có yêu cầu gì, chỉ cần gọi tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp cô."
"Anh Phù khách sáo quá." Mộ Thi Hàm nhận tấm danh thiếp, thuận tay để sang một bên.
"Chị, có phải chị đau lắm không?" Phù Quán Lâm nhìn bàn chân bị quấn một lớp băng gạc của Mộ Thi Hàm, nhỏ giọng hỏi.
"Không đau."
"Chị, chắc chắn chị đau lắm, lúc đó chân chị chảy rất nhiều máu, xong chị còn ôm em chạy xa như vậy nữa." Phù Quán Lâm lấy một que kẹo ra từ trong túi: "Chị ơi, em cho chị cái này nè, ăn đồ ngọt là sẽ không đau nữa đâu ạ."
Mộ Thi Hàm nhận que kẹo: "Cảm ơn em."
"Anh là cậu sáu nhà họ Lãnh đúng không?" Phù Mính nhìn Lãnh Tử Sâm đang ngồi bên cạnh, hỏi.
Tuy Lãnh Tử Sâm không thường xuyên về thủ đô, nhưng độ ăn chơi của anh lại nổi danh khắp chốn.

Bởi mỗi lần anh về đều sẽ cùng bạn bè đi chơi khắp nơi, dần dà, mọi người đều biết nhà họ Lãnh còn một cậu chủ thích ăn chơi.
Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Đúng vậy."
Phù Mính kinh ngạc: "Không ngờ anh Lãnh lại quen biết cô Mộ."
"Tôi với cô ấy không đơn giản là chỉ quen biết nhau." Lãnh Tử Sâm hơi dừng lại: "Cô ấy là vợ tôi."
Phù Mính nghe vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Vợ?"
Nhìn Mộ Thi Hàm cùng lắm mới hơn hai mươi, vậy mà đã kết hôn sớm như vậy rồi? Gấp gáp đến thế sao?
"Đúng, có vấn đề gì sao?" Lãnh Tử Sâm nhướng mày.
"Không có." Phù Mính cười: "Anh Lãnh đúng là có phúc."
"Cũng tạm."
Phù Mính:...
Nhìn dáng vẻ khoe khoang của Lãnh Tử Sâm, anh ta chẳng biết nên nói gì.
"Anh Phù, người thì anh cũng đã gặp rồi, anh nên về đi, vợ tôi còn phải nghỉ ngơi nữa." Không đợi Phù Mính xin phép ra về, Lãnh Tử Sâm đã mở miệng đuổi người.
Phù Mính thấy Lãnh Tử Sâm coi thường mình như vậy, cũng không chắc liệu anh có biết mình là người nhà họ Phù ở thủ đô hay không.

Nhưng đúng là người bệnh cần được nghỉ ngơi, dĩ nhiên anh ta không thể ở lại lâu, chỉ đành nhìn về phía Mộ Thi Hàm vẫn đang nói chuyện với Phù Quán Lâm rồi lên tiếng: "Quán Lâm, chúng ta về thôi nào, phải để chị Thi Hàm của em nghỉ ngơi nữa chứ."
Phù Quán Lâm không nỡ, nhỏ giọng hỏi: "Chị, lần sau em có thể đến thăm chị không ạ?"
"Đương nhiên là được rồi."
"Vậy chị nghỉ ngơi thật tốt nhé, lần sau em lại đến thăm chị."
Phù Mính dẫn Phù Quán Lâm còn đang lưu luyến rời đi, phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

"Tử Sâm, em muốn xuất viện." Mộ Thi Hàm cảm thấy vết thương trên người mình chẳng qua chỉ là thương tích ngoài da, không đến mức phải nằm viện thế này.
Lãnh Tử Sâm lắc đầu: "Không được, miệng vết thương ở lòng bàn chân của em hơi sâu, bác sĩ nói để tránh bị nhiễm trùng, tốt nhất là nên ở bệnh viện hai ngày, còn phải tiêm kháng viêm nữa."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả, lúc trước thể hiện sao em không nghĩ đến hậu quả đi? Bây giờ bắt em nằm viện, em lại thấy phiền à?" Lãnh Tử Sâm nghĩ đến tình huống lúc đó nhìn thấy Mộ Thi Hàm ngất trên mặt đất, cả người đều bực bội.
Mộ Thi Hàm thấy anh lại định lôi chuyện cũ ra nói thì sợ tới mức rụt cổ, cô nhỏ giọng nói: "Em không xuất viện là được rồi chứ gì."
Lãnh Tử Sâm hừ một tiếng, vẫn cảm thấy không hài lòng, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô thì lại không đành lòng.

Cô nhóc này ngày thường toàn lạnh nhạt với người khác, dáng vẻ yếu đuối như thế này cũng chỉ có thể thể hiện trước mặt anh.

Nghĩ như vậy, trong lòng anh mới thoải mái hơn một chút.
Anh thở dài, đột nhiên nắm tay cô, trịnh trọng nói: "Cô bé, hứa với anh một điều."
"Điều gi cơ?"
"Từ giờ trở đi, bất kể lúc nào cũng phải đặt mạng sống của mình lên hàng đầu.

Mạng của người khác cũng quý giá, nhưng đó không phải là em, mà người anh muốn chỉ có mình em, em hiểu không?"
Mộ Thi Hàm nhìn biểu cảm nghiêm túc của Lãnh Tử Sâm, trong lòng ấm áp, cô không kiềm chế được ôm lấy cổ anh, khẽ nói: "Dạ, từ nay về sau chuyện gì em cũng nghe anh hết."
"Thật không?"
"Hơn cả thật."
"Giờ mới ngoan."
Mộ Thi Hàm:...
Phải đến khi Mộ Thi Hàm xuất viện thì Diêu Mộng Phạn mới biết chuyện cô bị thương, bà lại phải vừa đi công tác, đến khi về nhà thì nghe nói Mộ Thi Hàm bị thương nằm viện, trái tim bà bị kích thích không chịu nổi.

"Thi Hàm à, sao con lại bị thương thế, xem ra tài vận dạo này của con không được tốt, để mai mẹ đưa con lên núi Phúc Hương thắp hai nén hương, xua đuổi vận đen." Diêu Mộng Phạn nhìn Mộ Thi Hàm còn lành lặn không thương tích gì mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng không khỏi lo lắng.
Ngẫm lại bà cũng đủ khó, vất vả lắm mới cưới được con dâu về, vậy mà cứ ba ngày con dâu lại bị thương.

Một cô gái yếu đuối sao có thể chịu những vất vả này? Nếu thắp hương bái Phật hữu dụng, vậy bà cứ đi bái lạy vậy.
"Mẹ, con không sao đâu ạ." Ý là không cần phải phóng đại lên đi thắp hương như vậy.
"Không sao thì cũng nên đi, nghe nói núi Nam Hải kia rất linh, đi thắp cho Phật Tổ mấy nén hương, nguyện ý sẽ thành..."
"Mẹ, vậy ngày mai trước khi đi để con mua mấy tờ vé số, sau khi thắp hương xong chỉ cần chờ đợi lấy thưởng là được rồi, là như vậy ạ?" Lãnh Tử Sâm ngắt lời Diêu Mộng Phạn.
Diêu Mộng Phạn lập tức nghẹn lời, hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Tử Sâm: "Thằng nhóc thối nhà con, cái suy nghĩ không muốn làm mà vẫn muốn ăn sao Phật Tổ có thể cho con được?"
"Không phải linh lắm hay sao ạ?" Lãnh Tử Sâm nhướng mày.
"Đấy là..."
Diêu Mộng Phạn đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt, chỉ muốn tóm thằng con trai này lại đánh cho một trận tơi bời.
"Mẹ nói cho con biết, Thi Hàm bị thương, phải trách con đầu tiên." Diêu Mộng Phạn hừ giọng nói.
"Sao lại trách con chứ?"
"Ai bảo con không bảo vệ con bé, lúc nào cũng khiến con bé bị thương?"
Lãnh Tử Sâm:...
Đột nhiên cảm thấy mẹ mình rất là vô lý thì phải làm sao bây giờ? Có thể đổi mẹ được không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận