Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột


Lam Minh Viễn nhìn hai vợ chồng họ, ánh mắt khẽ tối lại, sau đó anh ấy nhìn về phía em gái của mình, yên lặng thở dài một hơi.
Lam Sơ Nguyệt vẫn chú ý đến Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm, thấy hành vi của họ, cô ấy siết chặt bàn tay đang đặt dưới bàn, móng tay cắm sâu vào da thịt, tia máu rỉ ra từ lòng bàn tay nhưng cô ấy vẫn không biết gì.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ liên tục bưng thức ăn vào, sau nửa tiếng, trên bàn được đặt bốn món ăn và một món canh.

Lãnh Tử Sâm múc một bát canh cho Mộ Thi Hàm, sau đó nhìn sang mấy người khác: "Các cậu muốn ăn thêm không?"
Giang Cửu Lương lắc đầu: "Không ăn, em không đói, tại sao đến giờ mà bọn anh vẫn chưa ăn cơm?"
Lãnh Tử Sâm liếc anh ta: "Vợ tôi là ai? Vợ tôi là một nhân vật có cấp bậc tổng giám đốc, nào có thời gian rảnh để ăn cơm sớm thế?"
"Em nói này tên kia, giọng điệu của anh đừng có đắc ý như vậy được không? Chẳng phải lúc này anh chỉ đau lòng cho vợ của anh thôi sao?" Giang Cửu Lương hết chỗ nói.
"Thì đau lòng đó, nên không phải tôi đang phục vụ cô ấy ăn uống no say à? Bằng không lần sau cô ấy không cho tôi tiền tiêu nữa thì sao?"
"Ngừng lại, cậu đừng hành hạ mấy người độc thân nữa, cậu có tin tôi ném cậu ra ngoài không." Tần Quân Kỳ tỏ vẻ không thể chịu nổi.

Tân Nhật Minh thì giơ nắm đấm lên với anh: "Em cảnh cáo anh, anh còn dám khoe khoang trước mặt em, coi chừng em đánh anh đấy."
Lãnh Tử Sâm cười nhạo: "Một đám chanh chua."

Mộ Thi Hàm khẽ nhếch miệng, gắp một đũa thức ăn cho anh và nói nhỏ: "Anh mau ăn đi."
Cô không ngờ anh lại kể chuyện cô cho anh tiền tiêu với những người này, quá đủ rồi đó.
Lãnh Tử Sâm sung sướng ăn thức ăn do Mộ Thi Hàm gắp cho anh, ở đây chỉ có mình anh có vợ, nên anh cảm giác tràn đầy thành tựu.

Sau khi ăn lửng bụng, anh mới hỏi một câu rất gợi đòn: "Haiz, có phải mấy người các cậu nên suy nghĩ đến việc kết hôn rồi không? Mỗi lần thấy các cậu cô đơn lẻ bóng, lòng tôi vẫn cứ không yên tâm."
Tân Nhật Minh trợn mắt nhìn anh: "Lãnh Tử Sâm, anh không nói gì thì cũng không ai coi anh là người câm đâu."
Lãnh Tử Sâm nhún vai: "Vậy các cậu gọi tôi đến làm gì?"
"Thế bây giờ cậu cút được rồi." Tần Quân Kỳ tức giận nói.
"Đừng gấp mà, vợ tôi còn chưa ăn xong nữa kìa." Lãnh Tử Sâm vừa nói vừa gắp thức ăn cho Mộ Thi Hàm: "Này, vợ, em ăn nhiều một chút, dù sao người tính tiền là Tân Nhật Minh, không cần chúng ta thanh toán."
Tân Nhật Minh giận: "Em nói em muốn tính tiền bao giờ? Anh lại chơi xấu."
Lãnh Tử Sâm nhìn anh ta: "Nhật Minh, tôi nhớ trước đó cậu đã nói đợi một ngày Lam Minh Viễn quay về, cậu phải mời cậu ấy ăn uống no say một bữa, bây giờ Lam Minh Viễn đã về, tất nhiên cậu phải mời cậu ấy."
"Em mời cậu ấy thì là mời cậu ấy, nhưng thanh toán tiền cơm cho anh là sao?"
"Tất nhiên là vì tôi là người duy nhất dẫn theo vợ ra ngoài tụ họp chứ sao, người đặc biệt như tôi, sao cậu nỡ để tôi tự trả tiền được chứ?"
"Cái đệt nhà anh…"
"Này, cậu nói chuyện chú ý một chút, vợ tôi vẫn còn ngồi đây, cậu mất văn hóa như vậy sẽ làm vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của vợ tôi mất." Lãnh Tử Sâm ngắt lời Tân Nhật Minh, khiến anh ta giận đến mức suýt nữa đã ra tay với anh.
Mộ Thi Hàm nhìn nụ cười đắc chí trên mặt Lãnh Tử Sâm thì không khỏi buồn cười, cô không ngờ anh lại nói thế, hơn nữa những gì anh nói thật sự khiến người ta muốn đấm anh.
"Tử Sâm." Lam Sơ Nguyệt bỗng ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tử Sâm và nhỏ giọng gọi anh một tiếng.
Lãnh Tử Sâm nhìn cô ấy: "Lam Sơ Nguyệt, mấy năm không gặp, em đã xinh đẹp hơn rất nhiều."
Lam Sơ Nguyệt được anh khen ngợi như vậy khiến tâm trạng của cô ấy tốt lên đôi chút, cô ấy nhìn Lãnh Tử Sâm và nói nhỏ: "Tử Sâm, mấy năm qua ở nước ngoài, em vẫn luôn nhớ đến anh."
Lãnh Tử Sâm nhìn cô ấy với vẻ khó tin: "Lam Sơ Nguyệt, em ra nước ngoài mấy năm mà chỉ học được những thứ này thôi ư?"
"Sao ạ?" Vẻ mặt của Lam Sơ Nguyệt mờ mịt.
"Vợ của anh vẫn còn ở đây mà em lại nói với anh như vậy, em cởi mở quá rồi? Em học thứ này từ những cô gái phương Tây sao?"
Gương mặt Lam Sơ Nguyệt thoắt xanh thoắt đỏ, không hẳn là xấu hổ cũng không hẳn là tức giận.

Lam Minh Viễn thấy em gái mình thành ra như vậy thì vội vàng đến giải vây: "Tử Sâm, chúng ta là bạn tốt chơi vừa nhau từ nhỏ đến lớn, con bé nhớ anh cũng là bình thường.

Không chỉ mình con bé, ngay cả em cũng nhớ anh, còn cả Cửu Lương, Quân Kỳ và Nhật Minh, em đều nhớ hết."
Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Tôi biết rồi, có điều sau này đừng tùy tiện nói những lời như vậy, may thay vợ tôi rộng lượng, nhỡ đâu cô ấy hiểu lầm thì sao? Khó khăn lắm tôi mới cưới về một cô vợ, chuyện của tôi không thể bị rối tung lên bởi những lời vô nghĩa của các người."
Tân Nhật Minh nghe Lãnh Tử Sâm nói thế thì ước gì có thể che lỗ tai lại: "Minh Viễn, tôi đã nói với cậu rồi, kể từ khi tên kia kết hôn, bọn tôi vẫn không muốn gặp lại anh ấy, nói chuyện một tiếng hai tiếng đều nhắc đến vợ, thật sự làm người ta phiền muốn chết."
Lam Minh Viễn mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, ai không biết còn tưởng Tử Sâm là nô lệ của vợ nữa kìa."
Tần Quân Kỳ gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đúng vậy, dáng vẻ bây giờ của cậu ấy giống hệt nô lệ của vợ."
Lãnh Tử Sâm trợn mắt: "Này, rốt cuộc các người biết nói chuyện hay không?"
"Em nói sai sao?" Lam Minh Viễn tỏ vẻ vô tội.
Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Tất nhiên sai rồi, cái gì gọi là giống hệt nô lệ của vợ? Tôi vốn chính là nô lệ của vợ mà."
Mọi người: …
Mộ Thi Hàm nhìn Lãnh Tử Sâm, cực kỳ cạn lời: "Anh không cảm thấy nhục mặt à, còn coi là vinh dự nữa chứ?"
Lãnh Tử Sâm không thèm để ý, nói: "Chuyện này có gì phải xấu hổ, vài người muốn làm nô lệ của vợ mà không có tư cách kìa."
Cả đám Tân Nhật Minh: …
Sao bỗng nhiên muốn ném anh ra ngoài thế này?
Sau khi Lãnh Tử Sâm chọc mấy người anh em của mình giận dữ thì bữa cơm cũng đã gần xong, họ bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn thừa xuống dưới, Tân Nhật Minh mới để nhân viên phục vụ khui rượu vang.
Lam Sơ Nguyệt thừa dịp mấy người đàn ông uống rượu với nhau, đi đến trước mặt Mộ Thi Hàm và khẽ hỏi: "Cô Mộ, tôi có thể trò chuyện cùng cô được không?"

Theo lý mà nói, cô và Lãnh Tử Sâm đã kết hôn, anh lại là bạn tốt của họ, vì thế Lam Sơ Nguyệt không nên xưng hô với cô như vậy mới đúng, nhưng cô ấy lại cố tình gọi như thế.
Chỉ từ cách xưng hô này mà Mộ Thi Hàm đã biết Lam Sơ Nguyệt không thích cô, dĩ nhiên cô không sợ cô ấy, vì vậy cô gật đầu: "Tất nhiên là được."
"Chúng ta qua đó ngồi và uống một ly trà nhé." Lam Sơ Nguyệt chỉ vào ban công.
Ở ban công có đặt một cái bàn tròn nhỏ và hai cái ghế, để phục vụ cho khách dễ dàng ngắm cảnh và trò chuyện.
Mộ Thi Hàm gật đầu và đi về phía ban công cùng Lam Sơ Nguyệt.
Khi đi đến ban công, Mộ Thi Hàm ngồi xuống trước, Lam Sơ Nguyệt đứng ở trên cao nhìn xuống, đánh giá cô từ đâu tới đuôi một lần.
Mộ Thi Hàm biết cô ấy đang quan sát mình, cô mặc kệ, chỉ lười biếng ngồi đó, để cô ấy tùy tiện đánh giá.
Lam Sơ Nguyệt quan sát rất lâu nhưng không thấy rốt cuộc Mộ Thi Hàm hấp dẫn ở chỗ nào.

Mặc dù người phụ nữ này rất xinh đẹp nhưng quá lạnh lùng, cô ấy nghĩ mãi không thông, tại sao người nhiệt tình như lửa giống Lãnh Tử Sâm lại thích một người phụ nữ lạnh lùng giống Mộ Thi Hàm chứ.
"Cô Mộ, tại sao cô và Tử Sâm quen nhau?" Lam Sơ Nguyệt chủ động lên tiếng.
"Chúng tôi đã có hôn ước với nhau từ khi còn nhỏ." Mộ Thi Hàm trả lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận