Edit: iwky + Sausugar
Mua áo tắm chậm trễ không ít thời gian, ăn cơm trưa cũng thật đơn giản.
Khi đến bể bơi, huấn luyện viên đã điểm danh, Trình Nhạc cười tinh nghịch rồi chạy xa mà không hề nhắc đến việc Dư Trừ đi học cùng cô.
Dư Trừ có điểm mờ mịt: "Lớp học bơi này có nhiều người như vậy? Em vào học cũng không ổn lắm đâu."
Trình Khuynh cũng ngoài ý muốn, từ lâu cô đã không thể hiểu được suy nghĩ quái đản của cô em gái tuổi teen, cô lắc đầu: "Quên đi, mặc kệ nó. Có tôi ở đây, em có thể xuống nước chơi một chút."
Dư Trừ: “Em hơi sợ nước.”
Trình Khuynh: “Không sao, tôi dạy em.”
Dư Trừ sợ nước, nhưng cô vẫn luôn muốn học bơi, nghe Trình Khuynh nói như vậy, cô cảm động: "Vậy em đi thay đồ bơi."
Trình Khuynh ừ một tiếng: "Lại đây, thay ở bên này."
Cô ấy thường xuyên đến đây bơi lội, có thẻ VIP và phòng thay đồ riêng.
Dư Trừ theo cô ấy vào phòng thay đồ, vô cớ có chút hồi hộp.
Nhưng dù gì thứ nên xem không nên xem đều đã xem cả rồi, cho nên cũng không có gì to tát.
Trình Khuynh chuẩn bị thay quần áo, cô xoay người, cũng bắt đầu thay quần áo.
Vừa cởi áo khoác ra, cô sững sờ một lúc.
Trong phòng có một chiếc gương cao từ trần đến sàn, vừa lúc có thể nhìn thấy khung cảnh phía sau...
Đường cong rõ ràng cùng với làn da tuyết trắng.
Dư Trừ không dám nhìn xa hơn, chớp mắt hai lần, nhanh chóng thay quần áo.
Có thể là do cô quá sốt ruột, nhất thời không chú ý khi cởi quần áo, rất nhanh liền phát sinh một chuyện xấu hổ... Hình như tóc cô bị mắc vào cúc áo lót và không thể lấy ra được.
Trình Khuynh không xoay người, đã thay xong quần áo: "Em thay xong chưa?"
"Chưa ạ... E-Em có một chút vấn đề."
"Sao thế?"
Trình Khuynh xoay người, liếc mắt liền có thể thấy được cô ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Đừng cử động, để tôi giúp em."
"Vâng…"
Dư Trừ vô thức nín thở, không dám nói nữa.
Nhưng càng im lặng, cảm giác chạm vào lưng càng rõ ràng, đầu ngón tay có chút vết chai chạm nhẹ, vừa ấm áp vừa dịu dàng, khiến người ta rùng mình một cái, thân thể không thể khống chế được mà trở nên cứng đờ.
Không khí như đang ngưng kết thành hổ phách khiến cô không thở nổi.
Trình Khuynh kiên nhẫn gỡ tóc ra khỏi cúc áo.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng cử động, đôi mắt thỉnh thoảng lại cụp xuống, rơi lên tấm lưng gầy gò trắng như tuyết rồi lại thu hồi.
Cũng không phải không nhận ra sự căng thẳng của cô, Trình Khuynh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chiếc cổ trắng nõn thon gọn ẩn trong mái tóc đen, hơi ngửa về phía sau, phác họa một vòng cung xinh đẹp mong manh.
"Được rồi."
"Vâng... Em cảm ơn."
Đưa lưng về phía cô ấy với một tay che trước ngực, tay kia cởi áo lót xuống, sau đó nhặt bộ đồ bơi lên mặc vào, ngay cả tóc cũng rối bù.
"Quay lại đây."
"Dạ?"
Trình Khuynh không nói gì, chỉ lấy sợi tóc bị ép vào xương quai xanh của cô ra: “Được rồi, đi thôi.”
Dư Trừ hít sâu hai hơi: “Vâng, em tới ngay.”
Cuối cùng cũng ra khỏi không gian nhỏ hẹp, Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm, đứng tắm dưới vòi hoa sen một lúc để tạm thời thích ứng với nhiệt độ nước.
Trình Khuynh lao thẳng xuống nước, ngoi lên gọi cô từ trong nước: “Xuống đi, đừng sợ, tôi sẽ bắt được em.”
Vẻ mặt Dư Trừ có chút xấu hổ: “Chị bơi trước đi, em ngồi trên bờ một lát cho quen.”
Thấy cô sợ nước như vậy, Trình Khuynh cũng không ép buộc cô: “Vậy tôi bơi cho ấm người trước.”
Khi Trình Khuynh bơi đi, Dư Trừ nắm lấy lan can trên bờ, đi xuống từng bước một. Cô không dám đi xa nên bám chặt vào lan can không buông.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra mình đã quên kính bơi.
Vừa rồi xấu hổ quá, cô không nghĩ tới, ngay cả Trình Khuynh cũng không để ý tới.
Dư Trừ lại lên bờ, ôm cánh tay, quay lại phòng thay đồ để lấy kính bơi.
Khi quay lại bể bơi, cô đã không thấy bóng dáng Trình Khuynh đâu.
Có người đi tới hỏi cô: "Xin chào? Cho hỏi em có biết nơi này đóng cửa lúc mấy giờ không?"
Dư Trừ nói xin lỗi: "Ngại quá, em không biết ạ. Bây giờ vẫn còn sớm, có lẽ chưa đóng cửa đâu."
"Tôi có một..."
“Sao em lại lên bờ?” Trình Khuynh lấy khăn tắm quấn chặt cô như con gấu, chỉ để lộ ra cái đầu, “Cẩn thận bị cảm lạnh sinh bệnh.”
Dưới tấm khăn lớn, áo tắm của cô gái ướt đẫm, bám chặt vào người, giọt nước từ đùi trượt xuống mắt cá chân xinh xắn, cũng không biết đã thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn.
Vừa dứt lời, Dư Trừ liền hắt hơi một cái: “À, vừa nãy em quên mang kính bơi.”
Nói chưa lâu, người hỏi chuyện vừa rồi đã miễn cưỡng bỏ đi.
Trình Khuynh lại lau cho cô, tiện tay đặt khăn lông sang bên cạnh: “Cùng nhau xuống nước đi, lần này tôi dạy cho em.”
Dư Trừ lấy hết can đảm: “Được rồi, học không xong thì không được mắng em đâu đấy.”
Trình Khuynh bật cười.
Vẫn còn nhớ chuyện lần trước mình phê bình em ấy, cái cô bé thù dai này.
Học bơi bắt đầu bằng việc làm quen với nước, vượt qua nỗi sợ nước, sau đó là tập nín thở và tập thở khi bơi.
Dư Trừ đã dành rất nhiều thời gian để vượt qua nỗi sợ hãi của mình, khi cô thực sự nín thở dưới nước và cố gắng mở mắt ra, cô lập tức cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được, giãy giụa muốn lên.
"Dư Trừ, Dư Trừ, hai tay quạt nước!"
Trình Khuynh nhìn thấy cô ấy bồng bềnh trong nước, tựa hồ không nghe thấy lời nhắc nhở của cô, chỉ có thể tiến lên nắm lấy cánh tay cô ấy: "Có tôi ở đây, em sẽ không chìm!"
Nhưng cô nghĩ sai rồi, vì để tránh người mà mang cô ấy tới khu vực 1 mét 8, nước vẫn còn quá sâu đối với người mới bắt đầu học.
"Khụ khụ..." Đang giãy giụa như vậy, Dư Trừ sặc hai ngụm nước, ôm chặt lấy bả vai Trình Khuynh, một lúc sau mới ổn định thân thể, nổi lên mặt nước.
“Xin lỗi,” Trình Khuynh nhìn cô tháo kính bơi ra, “Để tôi đưa em đến khu vực nước nông 1 mét 5.”
Dư Trừ không nói chuyện, gật gật đầu.
Cô vừa bị sặc nước mấy lần, cổ họng còn đau rát, không nói được.
Trình Khuynh vỗ nhẹ lưng cô để trấn an.
Cơ thể trước sau bị sóng nước đẩy chạm nhau chặt chẽ, càng ngày càng sát.
Dư Trừ hơi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, lại cúi đầu. . Truyện Quan Trường
Lông mi ướt nhẹp run rẩy, một giọt nước nhỏ xuống chóp mũi, rơi xuống giữa môi.
Trình Khuynh giơ tay lên, chuẩn bị lau đi giọt nước.
Mà Dư Trừ theo bản năng liếm môi, đầu lưỡi hồng hồng nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cô ấy.
Trình Khuynh không rút tay lại, đầu ngón tay vẫn ở trên môi cô, ánh mắt kích động.
°° vote đi bé °°
Giữ em bé kỹ quá, lôi ra 1m8 cho học bơi đồ đó 🙄🙄🙄.