“Alô, xin chào, có phải là Cố Trì không?”
“Đúng vậy.”
“Đây là Công an huyện Quan, vợ của anh Giang Thiến Hề đã mất tích hai mươi mốt năm rồi phải không?”
“Đúng vậy.”
“Chúng tôi vừa phát hiện một chiếc xe buýt bị rơi xuống vực khi thi công mở rộng hầm 321, trong đó có tất cả 20 người, bao gồm cả vợ anh.
Nếu anh có thời gian, hãy đến để nhận thi thể của cô ấy.”
“Được rồi.”
Tiếng “bíp… bíp… bíp” của máy theo dõi nhịp tim vang lên yếu ớt.
Cố Vũ Triết ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn người cha già yếu, gầy gò đang nằm trên giường, mắt anh đỏ hoe, lặng lẽ không nói gì.
Người trên giường bệnh gầy yếu, tóc bạc trắng, mắt nhắm chặt, trên cánh tay gầy guộc cắm đầy các ống dẫn từ các thiết bị y tế.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ bước vào và hỏi: “Hôm nay bố của cậu thế nào rồi?”
Cố Vũ Triết lắc đầu: “Vẫn như vậy.”
“Để tôi xem.”
Bác sĩ tiến đến giường bệnh, kiểm tra các thiết bị rồi nói: “Cơ thể ông ấy quá yếu, thực ra ở bệnh viện cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa.”
Cố Vũ Triết nhìn bác sĩ, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Bác sĩ vỗ vai anh: “Cậu nên chuẩn bị tâm lý đi.”
“Vâng.” Cố Vũ Triết gật đầu.
Sau khi bác sĩ rời đi, anh nhìn người cha trên giường bệnh, trái tim đau đớn như bị dao cứa.
Anh luôn biết rằng bố mình không hạnh phúc, thậm chí có phần u uất, sức khỏe cũng yếu đi do đã từng phẫu thuật não, nhưng tổng thể vẫn ổn.
Thế nhưng nhiều năm trước, bố nhận được một cuộc điện thoại, bảo ông đến nhận thi thể của mẹ.
Bố đã đi, và khi trở về, ông như mất hồn, ôm một chiếc hộp, trở về ngôi nhà cũ của họ, cũng là ngôi nhà mà bố mẹ đã ở khi kết hôn.
Lúc đó, anh còn nhỏ, không hiểu được nỗi đau của bố.
Mọi người đều nghĩ rằng sau hai mươi mốt năm, người phụ nữ tên Giang Thiến Hề không thể còn sống, và dù bố có buồn bã đến đâu, chắc chắn đã có sự chuẩn bị tâm lý.
Cố Vũ Triết cũng nghĩ vậy, nhưng không biết từ khi nào, anh nhận ra bố trở nên kỳ lạ.
Ông thường nói chuyện một mình với không khí, như thể có một người vô hình ở đó.
Sau này, tình trạng này ngày càng nghiêm trọng hơn.
Thậm chí anh Nam Hải cũng nói với anh rằng anh nên đưa bố đi khám.
Bố anh thậm chí còn nói với anh Nam Hải rằng hãy quan tâm nhiều đến Giang Thiến Hề.
Bố anh đột ngột gọi điện cho cô Hà Ngọc, cảnh cáo bà không được mơ tưởng hão huyền, không được làm phiền mẹ, rằng ông sẽ không bao giờ thích bà.
Bố mang theo hộp tro cốt của mẹ về nhà, rõ ràng ông đã chôn mẹ tại nghĩa trang mà ông đã mua sẵn, nhưng khi trở về, ông lại nói rằng mẹ sẽ đến sống cùng họ.
Bố rất nhẹ nhàng nói với anh rằng, dù có Giang Thiến Hề, ông cũng sẽ tốt với anh, mong rằng anh đừng phản đối việc họ ở bên nhau.
Lúc đó, anh mới nhận ra bố đã bệnh nặng, rất nặng và rất đáng sợ.
Bố thực sự không thể chấp nhận việc mẹ đã mất.
Trong tâm trí ông, mẹ đã trở lại, thậm chí vẫn giống như hai mươi mốt năm trước.
Bác sĩ tâm lý nói rằng vì bố quá yêu mẹ, ông không thể chịu đựng được việc mẹ già đi, không chịu nổi việc mẹ chịu khổ, nên trong tưởng tượng của ông, thời gian của mẹ dừng lại ở thời điểm bà mất tích.
Mẹ vẫn chỉ 25 tuổi, trẻ trung và xinh đẹp như ngày nào.
Bố thậm chí còn mâu thuẫn trong tưởng tượng của mình, rằng mình đã già, mẹ vẫn còn trẻ, liệu mẹ có còn yêu ông nữa không, liệu mẹ có chê bai ông không? Liệu ông có nên ở bên người vợ trẻ như vậy không?
Cố Vũ Triết nhìn bố, một mình giằng xé, mâu thuẫn, đau khổ, thậm chí lén lút khóc trong phòng.
Anh cảm thấy bố thật ngốc nghếch.
Bố tốt như vậy, sâu sắc và kiên định, nếu mẹ thực sự trở về, làm sao mẹ có thể không yêu ông cơ chứ?
Ngoài việc tưởng tượng rằng mẹ đã trở lại, mọi thứ khác của bố đều rất bình thường, công việc bình thường, giao tiếp với mọi người cũng bình thường, chỉ đôi khi ông sẽ nói chuyện với không khí, trông có vẻ kỳ quái.
Anh Nam Hải nói rằng nên để bố nghỉ việc và điều trị thật tốt.
Nhưng anh lại nghĩ rằng, đắm chìm trong ảo tưởng cũng tốt, vì bố trong ảo tưởng trở nên dịu dàng hơn, cười nhiều hơn, thậm chí trong mắt ông còn có niềm hạnh phúc.
Sau này, trong ảo tưởng của bố, ông và mẹ cuối cùng cũng bên nhau, mỗi ngày đều hạnh phúc và vui vẻ.
Ông thậm chí còn mua rất nhiều đồ dùng cho trẻ sơ sinh, ông nói với anh rằng mẹ đang mang thai, hỏi anh thích em trai hay em gái.
Cố Vũ Triết nghẹn ngào nói: “Thích em gái.”
Bố cũng mỉm cười hạnh phúc: “Bố cũng thích em gái.”
Rồi bố nhìn vào khoảng không, cười trìu mến nói: “Con trai cũng được, anh đều thích cả.”
Cố Vũ Triết ở nhà, anh cố gắng diễn kịch rằng mẹ vẫn còn sống.
Anh Nam Hải ở bên ngoài cũng cố gắng diễn kịch, anh ấy nói với bố rằng: “Giang Thiến Hề đang ở công ty của cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị ấy.”
Chỉ có như vậy, bố mới yên tâm đi làm.
Trong phòng thí nghiệm của bố, mặc dù cô Hà Ngọc rất tức giận vì bị bố từ chối không chút nể nang, nhưng bà vẫn thương xót ông.
Bà cũng cố gắng diễn kịch, xin lỗi ông rằng bà không nên phá hoại tình cảm của ông và mẹ, và rằng bà chúc phúc cho họ.
Ngay cả các đồng nghiệp của bố cũng cố gắng đóng vai, khi tụ họp cùng nhau, họ giả vờ như mẹ cũng ở đó, và họ vẫn là cặp đôi đẹp nhất, đáng ngưỡng mộ nhất.
Bố bị mọi người lừa dối và cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong những năm sau đó, ông luôn mỉm cười hạnh phúc.
Tất cả những người quen biết bố đều nghĩ rằng thôi cứ coi như mẹ đã thực sự trở về đi.
Chỉ cần bố hạnh phúc là được.
Chỉ là năm nay, không hiểu sao bố đột nhiên tỉnh mộng, mọi thứ đều biến mất.
Bố ngồi im lặng rất lâu trong ngôi nhà cũ, không nói cũng không khóc, cứ ngồi như vậy, như thể bệnh đã khỏi, tỉnh táo, mọi thứ như một giấc mộng dài.
Bố thậm chí còn dịu dàng an ủi anh: “Đừng lo lắng, không sao đâu, bố đã sớm nghĩ thông rồi.”
Cố Vũ Triết biết rằng câu nói này là nói dối, anh cảm nhận rõ ràng sự sống đang rời xa bố.
Chưa đến một năm sau, bố đã phải nhập viện phòng chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ nói rằng sau khi phẫu thuật não, tình trạng của bố không hồi phục tốt và bây giờ còn nghiêm trọng hơn.
Ông thường xuyên rơi vào giấc ngủ dài, như thể đang chìm vào một giấc ngủ đông không bao giờ tỉnh lại.
Cố Vũ Triết rất sợ rằng bố sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, đến mức không thể nói lời tạm biệt cuối cùng với ông.
Cố Vũ Triết buồn bã khóc, không biết đã khóc bao nhiêu lần.
Khi mệt mỏi, anh lại nằm cạnh giường bệnh của bố mà ngủ.
Có lẽ, khi trời sáng, bố sẽ tỉnh lại.
À, câu này, bố cũng thường nói: Có lẽ, khi trời sáng, cô ấy sẽ về.
Cố Vũ Triết ngủ thiếp đi.
Trên giường bệnh, Cố Trì chậm rãi mở mắt ra, trước mắt ông là một ánh sáng trắng mờ ảo.
Chỉ thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước tới, mái tóc đen óng ả buộc đuôi ngựa, phần tóc mái tự nhiên uốn cong đầy dễ thương.
Cô mặc chiếc áo khoác đỏ, chiếc áo mà ông đã mua cho cô.
Lúc đó, ông vẫn còn đang học cao học, thu nhập không cao, nên chiếc áo khoác đó rất rẻ, chỉ có 120 tệ, nhưng kiểu dáng rất đẹp.
Đó là chiếc áo khoác họ đã tìm thấy sau hai vòng dạo quanh chợ bán buôn quần áo ở thành phố B.
Chiếc áo khoác màu đỏ rực, eo bó lại, có một vòng lông thỏ trắng ở tay áo và cổ áo.
Khi mới mua về, Giang Thiến Hề rất thích nó, không chê nó rẻ tiền, mỗi ngày đều phối với đôi bốt da đen cao quá gối, trông rực rỡ, tự tin, thu hút ánh nhìn của nhiều người đàn ông trên đường.
Còn cô thì chỉ mỉm cười mãn nguyện, ôm chặt cánh tay của ông, cùng ông đi tàu điện ngầm, cùng nhau đi siêu thị, cùng ngồi trên sofa ở nhà xem TV.
Lông thỏ trắng trên chiếc áo khoác rẻ tiền đó luôn rơi vãi khắp nơi theo mỗi cử động của cô.
Có khi ông đi làm, vẫn có thể tìm thấy vài sợi lông trắng trên quần áo của mình.
Lúc đó, ông thường gọi điện trêu cô: “Xem này, lông trắng nhỏ của em lại rơi vào người anh rồi.”
Cô thường tức giận hét lên trong điện thoại: “Không phải lông của em đâu, là lông của áo đó, cái áo này chất lượng kém quá!”
Khi đó, Cố Trì nghĩ và nói: “Hay là đợi anh lĩnh lương rồi mua cho em cái mới nhé!”
Giang Thiến Hề lắc đầu: “Thôi, mấy hôm nữa em về quê rồi, đợi em về rồi hãy mua cho em, nhớ là anh nợ em một chiếc áo đấy nhé!”
“Được, đợi em về anh sẽ mua.”
Sau đó, cô mặc chiếc áo khoác đỏ đó về quê, còn Cố Trì nhớ suốt đời, cả đời ông đều nợ cô một chiếc áo đẹp.
Mắt Cố Trì đỏ hoe, ông giơ tay về phía cô gái.
Cô gái mỉm cười, cô nắm lấy tay ông và kéo ông dậy khỏi giường bệnh: “Cố Tiểu Trì, dậy nhanh lên, em đợi anh lâu rồi.”
Cố Trì già yếu bị cô kéo dậy, ngay lập tức biến thành Cố Trì 23 tuổi, khuôn mặt đẹp trai đầy nước mắt.
Anh nhin cô thật sâu lắng, giọng mang theo chút trách móc: “Em đi đâu vậy? Anh tìm mãi mà không thấy em.”
“Em không phải luôn ở bên anh sao?” Giang Thiến Hề mỉm cười vuốt v e má anh, dịu dàng lau những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt anh.
“Thật sao? Họ đều nói em là ảo tưởng của anh.” Cố Trì càng trở nên tủi thân.
“Em có phải không?”
“Không phải.”
Giang Thiến Hề tỏ vẻ không vui, cô kiễng chân, dùng trán chạm vào trán anh, mạnh mẽ an ủi: “Em không phải là ảo tưởng của anh, em thật sự đã trở về! Ông già xấu xa, em phải nói bao nhiêu lần nữa?”
Cố Trì trẻ trung cuối cùng cũng cười, trông vẫn đẹp như ngày xưa: “Xin lỗi, xin lỗi, Thiến Hề, em đừng giận, anh chỉ quá sợ hãi thôi.
Em biết đấy, anh già rồi, đầu óc không còn tốt nữa, luôn phân vân không rõ.”
“Anh lại nói mình già rồi.”
Giang Thiến Hề không vui, rời khỏi vòng tay anh, cô nói nhỏ nhẹ: “Dù anh có già em vẫn thích anh, rất thích!”
“Được, được, anh không nói nữa.” Cố Trì vội vàng ôm chặt Giang Thiến Hề.
“Em nói lại một lần nữa đi, nói lại rằng em đã về rồi.”
“Thật không chịu nổi anh, vẫn như ngày xưa cứ bám lấy em.”
Giang Thiến Hề tinh nghịch kéo tai anh, nói: “Cố Trì, em đã về rồi! Đã về rồi! Đã về rồi! Nói một ngàn lần có đủ không?”
“Không đủ, một ngàn lần cũng không đủ.”
“Vậy mười ngàn lần.”
“Vẫn không đủ.”
“Ôi anh phiền quá.” Giang Thiến Hề như không chịu nổi nữa, cô kiễng chân lên và hôn vào miệng Cố Trì vài lần, giống như một chú cún con, vừa hôn vừa hỏi: “Như vậy đủ chưa?”
“Phải luôn như vậy mới đủ.” Cố Trì nói.
Giang Thiến Hề lại hôn thêm vài cái: “Được rồi, để em thương yêu Cố Tiểu Trì của em nào.”
Cố Trì nhắm mắt lại, mạnh mẽ ôm ghì cô vào lòng: “Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, được không em?”
“Ừ, không xa nhau, mãi mãi không xa nhau!”
“Tít…”
HẾT PHẦN CHÍNH TRUYỆN..