Sau khi xác nhận thân phận của Lạc Bạch, La Lão đích thân tiếp điện thoại.
Ông ta không nói rằng sẽ đến Trường Kinh để gặp mặt Lạc Bạch mà chỉ nói rằng hai ngày nữa sẽ có người đến.
Lạc Bạch cười nói: “Trước khi khai giảng hai ngày này, tôi sẽ sắp xếp tất cả bản thảo trước đó, sắp xếp hoàn chỉnh, sau đó trực tiếp giao chúng đi."
Nghe thấy từ “khai giảng”, La Lão.
Vẫn bị sốc đến kích thích.
Ông dừng lại và nói thẳng vào vấn đề: "Một khi đã phát triển được 'lý tưởng khuẩn cấy', thì vinh dự này thuộc về cậu nhưng hiện tại nó không thể trao cho cậu.
Mong anh thông cảm".
Lạc Bạch còn quá nhỏ.
Gỗ đẹp trong rừng, gió sẽ tàn.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, La lão quyết định đợi đến thời điểm thích hợp mới tiết lộ danh tính của người phát triển thực sự của 'lý tưởng khuẩn cấy.
Nhưng ông lo lắng rằng Lạc Bạch muốn làm sai, sẽ làm ảnh hưởng thiên phú của đứa trẻ.
Lạc Bạch: “ Cháu hiểu được, minh bạch được nỗi khổ tâm của người.”
Dù sao kiếp trước cậu cũng là viện sĩ mấy năm, cho nên đương nhiên hiểu được đạo lý.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lạc Bạch búng tay, rất tự tin: "Hơn nữa, với tài năng của 'Đại Bảo ca' nếu muốn danh dự, danh vọng, tài lộc đều có thể dễ dàng có được trong phút chốc."
Có tin hay không, cậu ấy sẽ là trạng nguyên của tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh?
Vào thời điểm đó, các phóng viên từ toàn tỉnh Nam Việt sẽ đến phỏng vấn, và đó sẽ được gọi là quang tông tổ diệu ( rạng rỡ công danh).
Lão La nghe vậy cười vui vẻ, tiếp tục cùng cậu tán gẫu một hồi mới cúp điện thoại.
Quay lại, ông nói với các học sinh, "Đứa trẻ này vui tính và có tấm lòng lớn"
Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp.
Đường Trấn và Lạc Tồng bị quấy rối và trả thù, họ rất bức xúc.
Đường Thư Ngọc và Hồ Ngọc Dung an phận không ít không gây rắc rối nữa.
Tin tức ở Bắc Kinh diễn ra theo đúng kế hoạch, Quách Thông Đạt đã giải quyết xong con đường bán đường ăn và đang quay trở lại.
Lạc Kim và Chu Hạo Hải học tập chăm chỉ dưới sự giám sát của Lạc Ngân và Lạc Bạch.
- Quá êm ái, quá bình yên, quá thuận lợi!
Lạc Bạch nhìn tờ lịch cũ màu vàng lắc đầu: “ Sóng yên biển lặng, sắp tới nhất định có mưa rềnh gió dữ.”
Cuối cùng, cậu đưa ra kết luận: “Rắc rối.”
Khi anh và Lạc Lai Bảo ngồi xem hoàn thành tập mới nhất của "Black Cat Sheriff", h ọ tìm thấy phụ đề Khi nó nói kết thúc vở kịch, nó giống như một tiếng sét từ mây xanh.
Lạc Lai Bảo lẩm bẩm: “Anh Bảo, em sai rồi.
Em nên bám chặt lấy trái tim mình và đừng để bị dụ—” Bé nhào vào vòng tay của Lạc Bạch và rú lên, “Ít nhất em có thể đuổi theo nửa tháng nữa!”
Lạc Bạch thở dài.: “Tất cả đều là số phận.”
Thiên tài như Anh Bảo cũng sẽ vấp ngã khi đối mặt với số phận.
Cứ tưởng là chạy bộ đường dài nhưng không ngờ bắt đầu lại là kết thúc.
Nếu tôi biết sớm hơn rằng tôi không xem trộm DVD, tôi vẫn có thể đuổi theo nó ít nhất nửa tháng!
“Vầng trăng khuyết, vạn vật không thích hợp.” Lạc Bạch đẩy Lạc Lai Bảo ra, từ dưới bàn lấy ra tờ lịch cũ màu vàng, mở ra xem: “Tuy nhiên, *bỉ cực thái lai.
Vẫn là điềm lành, không tệ.
( *Ý nói vận tới chỗ cùng cực thì vận thông đến)
Lạc Lai Bảo khịt mũi:" Cảnh sát trưởng Mèo Đen còn nữa không? "
Lạc Bạch:" Không."
Lạc Lai Bảo bĩu môi, đau lòng.
Lạc Bạch: “Phim hoạt hình tuần tới sẽ phát sóng là Đại náo thiên cung."
Lạc Lai Bảo vui mừng: “Phát lại?"
Lạc Bạch: “ Ân”
Nói mới nhớ, “Cảnh sát trưởng Mèo Đen ” là phim hoạt hình đầu tiên cậu xem.
*Kinh vi thiên nhân.
(* Phi thường kinh ngạc, như thấy tiên trên trời.)
Vì vậy, cho dù là một " Đại náo thiên cung" rất kinh điển, nhưng Lạc Bạch cũng không quá hứng thú.
Suy cho cùng, thì bạch nguyệt quang trong lòng cậu chỉ có chàng mèo đen anh hùng.
Nhưng nếu hoàng lịch ngày viết ' bỉ lai thái cực', thì cứ xem thử đi....
Lạc Bạch đuổi Lạc Lai Bảo đi: " Đi làm bài tập đi."
Lúc này, Chu Hạo Hải hét vào cửa: “ Đại Bảo ca....., bạn anh nói mang đến bất ngờ cho anh, vậy hôm nay anh xin nghỉ phép không học bài được không?"
(Xưng anh là chính CHH)
Lạc Bạch rụt lỗ tai, kéo dép lê bước tới cửa, nhìn về phía Chu Hạo Hải: “Tối hôm qua, anh đã làm xong mười tờ đề chưa?”
Chu Hạo Hải nhanh chóng lấy ra mười tờ từ trong cặp sách, hai tay cầm chúng và đưa cho Lạc Bạch một cách kính cẩn.
Sau đó hắn hơi hoảng nhìn cậu ngóng trông “Như thế nào, như thế nào?"
Lạc Bạch gật gật đầu.
Chu Hạo Hải thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong lòng lặng lẽ hiện lên một chút kinh ngạc.
Anh Đại Bảo gật đầu, không phải có nghĩa là hắn đã làm tốt bài kiểm tra sao? Khà khà, điều bất ngờ đến quá nhanh, suýt không kìm được thái độ dè dặt của mình.
Lạc Bạch: “Đại khái mỗi tờ giấy đều có thể được khoảng mười điểm.”
Chu Hạo Hải ngu người: “Hả?”
Lập tức lo lắng Lạc Bạch tức giận đánh hắn.
Lạc Bạch nâng mắt liếc Chu Hạo Hải một cái, thái độ bình tĩnh: "Nền tảng kiến thức của anh quá kém, gần như mất căn bản, cho nên cần phải bắt đầu từ kiến thức cấp hai.
Chỉ sau vài ngày học, anh đã tốt hơn rồi.
Các câu hỏi đều là câu trước đây, điều này chứng tỏ anh nhớ những gì đã học.
Rất tốt, câu hỏi luyện tập hôm nay sẽ giảm đi một phần ba.”
Nghe vậy, Chu Hạo Hải vô cùng phấn chấn, xoa tay và hỏi, “Vậy thì...!Anh có thể theo kịp tiến độ của Lạc Kim không?"
Vì Lạc Ngân mà hắn đã hứa sẽ học.
Mặc quần áo xong, cao hứng đi tới cửa Lạc gia, suýt chút nữa gọi anh rể khi nhìn thấy Lạc Bạch, Lạc Bạch lấy ra một tờ giấy thi Hoàng Cương tại chỗ cho anh ta điền.
Chỉ sau khi vượt qua bài kiểm tra, người ta mới có thể gặp Lạc Ngân và được chỉ dạy.
Chu Hạo Hải viết tên anh trong nước mắt, sau đó không còn nữa.
Khi bắt đầu tình yêu ngây thơ và hoàn mỹ của mình, anh đã bị một tờ giấy thử nghiệm của Hoàng Cương đập vỡ tan tành.
Lạc Bạch nở nụ cười: "Tiến được một phần trăm, đi."
Lạc Kim học không giỏi nhưng dù sao dưới đòn roi của cậu và Lạc Ngân, vẫn ở mức trung bình.
Chu Hạo Hải vẫn phải cố gắng lắm mới có thể bắt kịp tiến độ học tập của Lạc Kim.
Lạc Bạch cất hết giấy tờ đi, Chu Hạo Hải mời cậu đi gặp bạn bè của hắn.
Chu Hạo Hải: "Bọn họ đều học ở trường trung học số 1.
Tuy học kém nhưng đều rất chính trực.
Lạc Bạch trầm tư một lúc: "Được rồi, chúng ta đi xem một chút."
Lạc Kim và Lạc Ngân đều đang học ở trường trung học số, ở đấy về nhà hai tuần một lần.
Nếu có thêm người bảo vệ họ, cậu có thể yên tâm.
Khi Đường Thư Ngọc hay tin Anh Đào đến làng Tây Lĩnh để giúp ả dạy bảo Lạc Bạch một bài học, đã nhảy cẫng lên vì vui mừng: "Anh Đào, cảm ơn anh.
Em thật sự không theo nhầm người."
Anh Đào: " Em là bạn của của Ôn Văn, thì chính là em gái của anh.
Người không có mắt dám bắt nạt, anh sẽ chặt tay chân hắn! "
Đào ca này thật ra hẹn hò một cô học sinh mà Đường Thư Ngọc nhận cô ta là đại tỷ.
Cứ thế dẫn ra mối quan hệ này.
Đào ca là một tên cặn bã trong xã hội đen, gã tàn nhẫn và nhẫn tâm, chắc chắn sẽ không mềm lòng khi dạy dỗ một học sinh trung học cƠ SỞ.
Vì vậy, Đường Thư Ngọc, ả vốn ghét Lạc Bạch, lập tức nghĩ tới Đào ca này.
Vốn dĩ muốn dạy cho Lạc Bạch một bài học khi lần sau cậu đến trung tâm thành phố, nhưng không ngờ gã lại đích thân đến Làng Tây Lĩnh.
Khi Đường Thư Ngọc đặt điện thoại xuống, tâm trạng của ả rất vu i và ngân nga một bài hát.
Thấy vậy, Hồ Thục Dung hỏi: “A Ngọc, cháu không về sao?”
Đường Thư Ngọc cười: “Không, cháu sẽ ở lại thêm vài ngày nữa."
Ả muốn xem chân của Lạc Bạch sẽ gãy như thế nào a.
Bạn bè của Chu Hạo Hải đang tụ tập tại quầy bán đồ ăn duy nhất trong làng, một người tên Vương Tắc Mẫn chạy ra tìm, vừa thấy có người liền đấm anh một cái: "Sao lại chậm như vậy?."
Chu Hạo Hải cười đi trở lại, "Ai đang đợi?"
Tất cả đều là Hồ Bằng Cẩu Hữu nên đợi thêm vài tiếng nữa là được.
Ai biết Vương Tắc Mẫn vẻ mặt nghiêm túc: "Đại nhân tới đây."
Anh ta giơ ngón tay cái ra hiệu hai lần, sau đó vỗ vỗ vai Chu Hạo Hải: "Đừng nói bạn thân là không đoan chính, bây giờ có cơ hội lớn ở phía trước, nhớ nắm bắt lấy."
Chu Hạo Hải bối rối: "Cơ hội lớn gì?"
Lạc Bạch bước tới, liếc nhìn Vương Tắc Mẫn, bảo đảm mình không nhìn lầm.
Trong quỹ đạo kiếp trước, Vương Tắc Mẫn là một trong những đại gia chuỗi siêu thị Hoa Quốc trong tương lai.
Dưới sự tác động mạnh mẽ của các chuỗi siêu thị nước ngoài như Wal-Mart, Metro và các thương hiệu lớn khác, vẫn mở chuỗi siêu thị đầu tiên thuộc khu dân dụng và thương mại Hoa Quốc, sau đó lan rộng ra cả nước và phát triển ra nước ngoài.
Người sáng lập ra nó là cha của Vương Tắc Mẫn, nhưng người quyết định thực sự phát triển siêu thị ra nước ngoài và chuyển đổi thành công sang Internet là Vương Tắc Mẫn.
Nói như vậy, hóa ra các đại gia trong lĩnh vực đời sau đều đã cận kề như vậy.
Ví như vua đường Quách Thông Đạt, đại gia chuỗi siêu thị Vương Tắc Mẫn.
Mà Lạc gia nguyên bản quỹ đạo, không có người cùng bọn họ tiếp xúc sâu.
Lạc Bạch than thở: Phúc khí của Bảo ca đến hôm nay vẫn tỏa ánh sáng vàng chói loá(ʘᴗʘ✿)
Vương Tắc Mẫn: "Còn giả ngu làm gì - tại sao lại làm phiền học sinh cấp hai?"
Hắn quay đầu nói với Lạc Bạch: “Em trai, mau về nhà làm bài tập đi, theo chúng ta không vui đâu.” Anh lấy trong túi ra mười tệ đưa cho cậu: “Cầm lấy đi mua kẹo đi.
"
Chu Hạo Hải nhìn Vương Tắc Mẫn thương cảm, đầu tiên là đối với hắn sắc mặt đau đầu.
Lạc Bạch cầm lấy mười tệ cười chỉ vào quầy đồ ăn phía sau: "Những người đó là bạn của Chu ca?"
Nghe thấy hai chữ 'Chu ca', Chu Hạo Hải cảm thấy trán đau nhói khi sức mạnh tri thức xuyên thấu qua đó, vượt qua Vương Tắc Mẫn, nhìn về phía đoàn người ở quầy thức ăn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết rằng là người không dễ chọc.
Kinh ngạc, vội vàng kéo Vương Tắc Mẫn: " Mày gọi ai tới vậy?"
Vương Tắc Mẫn: "Mã Đào một đại ca xã hội đen, nghe nói từng tiến vào Hồng Bàng."
Chu Hạo Hải: " Á Đù! Tao hoàn lương rồi, không muốn gia nhấp mấy cái đó nữa - mọi chuyện phức tạp, tao sẽ giải thích sau, tiễn những người đó đi trước đi."
Vương Tắc Mẫn sắc mặt suy sụp, hắn chắc chắn Chu Hạo Hải thật sự không muốn lại ở trong hắc đạo nữa trong lòng lập tức đau khổ.
Thành thật mà nói, Vương Tắc Mẫn cũng là một trong những tên đần bị phim xã hội đen tiêm nhiễm.
Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình phức tạp, hắn thực sự đi gia nhập bang phái hành tẩu giang hồ.
Không được là chính mình, liền kỳ thác vào Chu Hạo Hải giao cho hắn giấc mộng của thanh niên phù phiếm, phóng đãng khinh cuồng.
Chu Hạo Hải bây giờ lại ngoài ý muốn, tuy rằng thất vọng nhưng cũng sẽ không ép buộc, dù sao anh em quan trọng hơn.
Vương Tắc Mẫn: "Có ít tiền thì dễ, bọn họ đến Tây Lĩnh thôn dạy cho ai một bài học, hình như là...!Lạc Bạch? Nghe nói là xúc phạm em gái của Đào ca, Đào ca tới đây để tính sổ hắn.
Nghe nói đã dẫn theo một số người, những người đã phạm tội trước đây, có thể phải nhìn thấy máu.
"
Tình hình thực tế còn nghiêm trọng hơn nhiều, bởi vì em gái của Đào ca đã yêu cầu lấy chân của người đàn ông tên Lạc Bạch.
Vương Tắc Mẫn khá thông cảm Lạc Bạch, đắc tội ai lại đi đặc tooik loại nữ nhân như vậy.
Chu Hạo Hải lập tức trừng lớn mắt nhìn Lạc Bạch, muốn cậu chạy đi.
Nhưng nhìn thấy Lạc Bạch sắc mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
—— này mê mang quá rất thật, phảng phất như không tìm được người này.
Vương Tắc Mẫn nhíu mày, do dự: " Cậu tên là gì?"
Lạc Bạch: "Lữ đại bảo, giang hồ gọi là Bảo ca."
Vương Tắc Mẫn: "..." Bất kính Bảo ca.
Ba người bọn họ chậm trễ thời gian quá nhiều, Đào ca trong quán sai người gọi bọn họ, Chu Hạo Hải muốn Lạc Bạch chạy trốn liền quá muộn, đành phải chắn trước, cố gắng chặn Lạc Bạch trước mặt., hi vọng bọn họ chưa từng gặp qua Lạc Bạch bộ dáng.
Đến gần quầy đồ ăn, Lạc Bạch sững sờ khi nhìn thấy 'Đào ca' đang ngồi ở chính giữa.
Ngay lập tức-
"Yo, người quen!".