Trời Sinh Cốt Phú Quý

Edit A Quýt dntltk

Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm.

Mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng khôngmở miệng nói chuyện.

Ổn định, chỉ cần bỏ qua, chuyện này coi như quên đi

Mà, hẳn là y cũng không phải ý tứ kia.

Lạc Bạch ho khan vài tiếng, liếm môi, trịnh trọng đáp: " Này,

cho dù có quen thân cỡ nào, cũng không thể đùa cợt ngớ ngẩn như vậy."

Lệ Diễm: "Người quen thuộc đến đâu, cũng không đùa kiểu như này đi."

Lạc Bạch: "Chứng tỏ cậu có quá ít bạn bè, đi ra ngoài đừng nói lung tung. Sẽ rất dễ ghét."

Lệ Diễm: "Em đang đổi chủ đề à?"

Lạc Bạch lắc tay vặn vẹo eo, nhìn trái nhìn phải không nhìn Lệ Diễm đang đứng trước mặt, lẩm bẩm: "Không phải tôi không có như vậy đâu? Tôi không phải loại người như vậy... Yêu sớm không tốt... Thật không phải cố ý nói sang chuyện khác, tôi nói đều là lời nói thật..."

Lệ Diễm cười nhìn cậu: "Yêu sớm không tốt?"

Lạc Bạch: "..." Ngài thật là biết bắt trọng điểm.

Lạc Bạch đau đầu.

Người ta không chơi trò mập mờ, chơi thẳng tay xem nhặt được không, vấn đề là không nhặt được, chỉ cần có lương tâm thì phải từ chối.

Lệ Diễm nhìn Lạc Bạch chằm chằm một hồi, sau đó xoay người đi về phía phòng khách ngồi xuống, vẫy tay với Lạc Bạch: "Lại đây, chúng ta cùng tâm sự."

Tôi không muốn nói chuyện, tôi chỉ muốn chạy trốn.

Lạc Bạch đứng ngồi không yên: "Tôi phải làm bài."

Lệ Diễm: "Tiện thể nói chuyện đầu tư."

Lạc Bạch: "Chúng ta nói sau đi”

Dù sao, việc đầu tư vào hậu cần chuỗi lạnh đã được giải quyết, dính dáng đến dược sinh học, nông nghiệp công nghệ cao có thể bàn sau.

Lệ Diễm: "Nếu Thần Tinh Tư Bản tiến hành ước định dự án kho vận thông minh tự động,hiện tại có cần nói chuyện không?"

Lạc Bạch dừng lại, do dự một chút, ngồi xuống đối diện Lệ Diễm"

“Ý của cậu là? Mà cậu cùng Thần Tinh Tư Bản có quan hệ gì?"

Câu nói vừa rồi giống như Lệ Diễm có thể đại diện cho Thần Tinh Tư Bản.

Lệ Diễm: "Tôi là ông chủ phía sau hậu trường.”

Lạc Bạch tiểu tâm dực dực nắm tay Lệ Diễm: " Ba ba quả nhiên là ba ba. Ngài có thiếu con trai không.”

Lệ Diễm: "Dù có con trai thì cũng không được thừa kế, sau khi qua đời thì quyên tặng hết tài sản. Nhưng tôi sẵn sàng chia tài sản cho vợ mình, em có muốn không?"

Cái này không có ý nghĩa, huynh đệ.

Lạc Bạch: "Không, cám ơn."

Lệ Diễm: "Tại sao lại từ chối?"

Bởi vì chúng ta có một khoảng cách tuổi tác mà dù thế nào cũng không thể ghép lại được!

Lạc Bạch chua xót nghĩ.

"Bảo ca không ham tiền, xem tiền tài như cặn bã." Lạc Bạch mặt không biểu tình nói, “Nếu cậu chịu đầu tư, hay đánh giá trao đổi dự án kho vận, hậu cần, tôi biểu thị hoan nghênh, thế nhưng tình cảm không nên, vẫn là thôi cứ như vậy được rồi.”

Lệ Diễm: " em không thích tôi.”

Lạc Bạch: " Thích nhưng không phải dạng kia.”

Lệ Diễm từ tốn: " em tán tỉnh tôii

Lạc Bạch: " miệng lanh nói không đàng hoàng thôi.”

Lệ Diễm bình tĩnh: " em chỉ tán tỉnh tôi.”

Lạc Bạch: "Lần sau sẽ tán tỉnh người khác."

Lệ Diễm: " Em dám “

Lạc Bạch: "Tôi dám.”

Trầm mặc hồi lâu, Lệ Diễm nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Nếu emkhông phải vị thành niên......"

Lạc Bạch sững sờ, giây sau suýt chút nữa đã từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên như con mèo đang xù lông.

——Fuck! Nếu không phải vị thành niên thì mi muốn làm gì?

Lệ Diễm gõ bàn: "Tôi vừa rồi nói lung tung, hiện tại nói chuyện nghiêm túc."

Lạc Bạch: “ Ngộ rất nghiêm túc cự tuyệt."

Lệ Diễm yên lặng nhìn chằm chằm Lạc Bạch, đôi mắt thâm thúy, giống như hồ nước rải đầy ánh trăng, xen lẫn ôn nhu cùng lạnh buốt không thấy đáy, đẹp đến nao lòng.

Lạc Bạch dần dần thất thanh, rũ mắt xuống không nhìn nhau, khó chịu gãi gãi sót

Này - cậu ấy thực sự không thể từ chối người đẹp.

Hơn nữa, Lệ Diễm không phải là một người đẹp bình thường chỉ nhìn từ xa mà không cần phải ở gần.

So với vẻ bề ngoài, Lạc Bạch thực sự yêu thiếu niên trước mặt yêu tính nết của y, yêu linh hồn của y còn vẻ bề ngoài chỉ là dệt gấm thêm hoa mà thôi.

Điều này thực sự rất khó xử.

Lạc Bạch: “Em vẫn còn nhỏ.” Sau khi suy nghĩ, cậu nói thêm: “Hai chúng ta vẫn còn là trẻ con, chưa đủ tuổi, cùng giới tính, nói đến thích thì yêu, v.v., vẫn chưa đến lúc.. "

Lệ Diễm gật đầu, đồng ý với lời nói của Lạc Bạch: "Làm người lớn thì tốt rồi, đợi thêm ba năm nữa."

Lạc Bạch: "Không liên quan gì đến tuổi trưởng thành."

Lệ Diễm: "Em có chắc là không thích tôi không? Anh có thể chấp nhận việc tôi yêu người khác không? Em nguyện ý nhìn tôi đối xử tốt với người khác, sống chung với họ, dùng bữa với họ, không thể tách rời với người đó? Chúng ta bây giờ ở chung, trừ hôn nhau trên giường thì là vợ chồng cũng không khác nhau nhiều lắm đi."

Hôn nhau trên giường?

Lạc Bạch xém chút nữa sặc nước miếng của chính mình..

Lệ Diễm đối với cậu rất tốt, rất dung túng và sẽ âm thầm đi cùng sánh vai với cậu.

Chung quanh Lạc Bạch cậu đều là người đáng tin cậy nhất, ngay cả cha mẹ cậu thì Lê Diễm lại càng mang đến cảm giác an toàn hơn, cái này không thể nghi ngờ.

Lạc Bạch đã quen với việc đóng một vai mạnh mẽ và đáng tin cậy, luôn là chỗ dựa cho người khác.

Về sau, Lệ Diễm đến bên cạnh, trầm mặc mà cường đại, bất tri bất giác đã trở thành chỗ dựa của Lạc Bạch.

Lạc Bạch sẽ tìm Lệ Diễm giúp đỡ, sẽ hỏi nên làm gì khi bối rối, và Lệ Diễm sẽ luôn giúp cậu giải quyết vấn đề của mình.

Vậy nên, một khi Lệ Diễm rút lui, không còn đồng hành cùng và có hình bóng khác ở bên, cậu có chấp nhận được không?

Câu trả lời là không.

Lạc Bạch giật giật tóc, có chút bối rối: "... Tôi lớn hơn cậu"

Lệ Diễm: " Ừ, lớn hơn một tuổi."

Lạc Bạch: "Vị thành niên."

Lệ Diễm: "Hiện tại cũng chưa đến lúc lên giường.”

Lạc Bạch: "... Tôi có thể có thời gian suy nghĩ một chút được không?"

Lệ Diễm: "Muốn bao lâu?"

Lạc Bạch cám dỗ: "Ba năm?"

Lạc Bạch thăm dò: "Ba năm?"

Lệ Diễm: "A. Ba phút."

Lạc Bạch: "Thật là nhanh."

Lệ Diễm: "Yên tâm, sẽ bền bỉ cho em hài lòng. Tương phản, thể lực của em quá yếu đi.”

Lạc Bạch tự tát vào miệng mình thật mạnh miệng của mình, phải ngậm miệng lại, ý dâm bay lên đầy đầu luôn rồi.

Suy nghĩ miên man suy nghĩ một hồi, Lạc Bạch chợt lóe lên một tia sáng lên: " không thể hôn lên giường, kia cùng hiện tại cũng không có khác biệt nha. Tại sao phải phát triển thành một đôi? Thành niên mới có thể làm chút sự tính, vậy thì đợi 3 năm sau cân nhắc đi.”

Thật là một thiên tài

Bảo ca tự thổi phòng

Lệ Diễm tức giận đến bật cười.

"Em đang ám chỉ rằng anh nên làm em càng sớm càng tốt?"

Bảo ca ôm lấy chính mình, run rẩy: “ ăn nói thật lỗ mãng."

Lệ Diễm thực sự muốn đánh mông cậu.

Lạc Bạch ngồi thẳng người, bỏ đi nụ cười bịt miệng, nghiêm túc hỏi: " Cậu có chắc là thật sự thích, không phải vì cô đơn? ở tuổi này cũng không tin, còn muốn chơi đùa giỡn thì không được."

Lệ Diễm rũ mắt xuống: "Tôi chắc chắn."

Quá khứ và hiện tại, hơn một trăm năm, chỉ có một Lạc Bạch có thể đi vào lòng hắn.

"Chỉ có em, không cần biết gặp ai và gặp bao nhiêu người trong tương lai, sẽ luôn chỉ có em. Cho dù hiện tại em không đáp ứng tôi, sau này cũng không định đáp ứng tôi, cũng vẫn là chỉ có một mình em. Vừa rồi nói bên cạnh người khác, đều là giả, vĩnh viễn cũng sẽ không."

Cái tuổi này thiếu niên nhiệt tình mà chân thành, bọn hắn yêu cùng ưa thích cũng rất nhiệt liệt thuần túy, như cuồng phong, như liệt hỏa.

Với một ông già cục mịch như y, dẫu biết niềm nỗi này mãnh liệt nhưng ra đi nhanh chóng, không có cách nào chống cự lực hấp dẫn.

Lạc Bạch cảm động, thừa nhận xác thực tâm động không thôi.

Nhưng cậu là một người trưởng thành, nhạy cảm, tỉnh táo và không nên làm đồng phạm khi biết mình sai, đang dụ dỗ một thiếu

niên thiếu hiểu biết.

"Tôi nghĩ chúng ta nên... tập trung vào bài tập ở trường..."

Lệ Diễm lạnh lùng nhìn cậu

Chà, lời bào chữa này không hợp lệ cho cả hai ngưoi.

Lạc Bạch than thở: "Ta chỉ là vị thành niên, tại sao phải nghĩ đến chuyện của người lớn.”

Lệ Diễm: "Người lớn còn việc khác nên chúng ta hãy nhanh lên nhanh chóng để cùng nhau vun đắp tình cảm, khi trưởng thành chúng ta có thể trực tiếp làm những việc của người lớn. Tiết kiệm rất nhiều công đoạn và thời gian phải không nào.? "

Có quá nhiều sự thật đối với nó.

Lệ Diễm: "Lãng phí thời gian cho những việc theo đuổi, hẹn hò và hẹn hò, công việc và học tập thì sao?"

Có lý - nhưng chẳng phải tốt hơn là không yêu sao?

Lệ Diễm: "Đã ba phút trôi qua, trả lời tôi bây giờ."

Chờ một chút —— vừa rồi căn bản không hề cho cậu thời gian suy nghĩ tốt a?!

Lạc Bạch khiếp sợ không thôi, kinh hoảng mà khẩn trương, chân tay luống cuống: “Nhân tiện cho tôi thêm thời gian, chờ đã - Tâm lý của tôi cũng đã năm mươi tuổi rồi, dựa theo tuổi tác thì cậu quá non không phải gu lý tưởng của tôi a.”

Lệ Diễm: " tôi tâm lý tuổi tác cũng hơn 80, liền thích em non như vậy." Hắn nhìn lên đồng hồ trên tường: "Còn ba phút đồng hồ, em không trả lời được, tôi thay em quyết định."

Lệ Diễm đứng lên, nhìn xuống Lạc Bạch: " cho em một đêm chậm rãi tiếp thu thay đổi thân phận."

Lạc Bạch: "Hả?"

Lệ Diễm: "Chúng ta chính thức trở thành một cặp từ lúc nãy - 8:35:06. Vì cả hai đều chưa đủ tuổi nên chúng tôi sẽ giao tiếp thể chất sâu hơn cho đến khi trưởng thành."

Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Coi như em thích người già... khẩu vị rất đặc biệt, còn thích người năm mươi tuổi... Tôi miễn cưỡng khống chế làm trưởng lão, chẳng hạn như thúc đẩy mỗi ngày tập thể dục, cái này cũng là nghĩ cho tương lai.”

Lạc Bạch: Đừng dựa vào chuyện tôi thích cậu, để cậu tự nói tự quyết định ở bên nhau, nha Lệ Bảo Bảo!

"Tôi vẫn chưa..."

"Nếu không trả lời trong thời hạn, quyết định của em sẽ bị hủy bỏ."

Lạc Bạch nhìn chằm chằm Lệ Diễm, che mặt một hồi lâu mới thở dài: " Cậu đừng hối hận."

Quên đi, dù sao cũng sẽ không có hành động thân mật nào khác, chỉ là xưng hô thay đổi mà thôi.

Lại nói, có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú, đoán chừng chống đỡ không được ba năm đi.

Nếu là qua ba năm vẫn không thay đổi, vậy liền... Chính là vận may của cậu a.

Giờ phút này, trong lòng Lạc Bạch tràn ngập vui sướng, dịu dàng khó có thể từ chối.

Nếu tâm vẫn không thay đổi ý định sau ba năm, thì có thể một trâu già ăn cỏ non cũng không sao a.

Xưng hô phải làm sao đây. Nếu đọc chương này xin góp ý xưng hô với mình ik 😥.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui