Trời Sinh Lạnh Bạc

“Tướng công?” Lúc này Long Liên mới thực sự cảm thấy tuyệt vọng. Cảnh tượng đã từng liên tục xảy ra trong mộng những năm gần đây rốt cục đã biến thành sự thật.

Lạc Hoài Lễ cũng không có động tĩnh gì, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, tựa hồ cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Mạc Nhược nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, rời đi.

Có vài người, có vài việc, một khi cho qua là thật sự khuất mặt.

Lạc Hoài Lễ đứng yên thật lâu, cho tới khi một bàn tay to rộng xoa lên vai hắn.

Bàn tay kia rất nặng, nhưng ấm áp.

Lạc Hoài Lễ mờ mịt ngẩng đầu, “Phụ thân!”

Lạc Anh nhìn hắn, ánh mắt mang theo thấu hiểu cùng đau lòng, “Mạc Nhược đã nói cho ta cả rồi. Đi thôi, chúng ta về nhà!”

Lạc Hoài Lễ gật gật đầu, đi theo Lạc Anh đến xe ngựa.

Long Liên kêu gì ở phía sau, giờ phút này Lạc Hoài Lễ đã không còn nghe thấy. Bên tai hắn giờ chỉ vang vọng từng lời của nàng, mỗi một câu đều đập vào trái tim hắn, lạnh lẽo đau đớn.

Nàng nói, “Lạc Hoài Lễ ngươi cũng câm miệng. Ngươi là tên hỗn đản cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phân biệt được, có tư cách gì mà mở miệng?”

Nàng nói, “Nam nhân mắt mù tai điếc đó ta cũng không cần.”

Nàng nói, “Bổn cô nương lại từng chia sẻ nam nhân với ngươi, nghĩ đến thật thấy xấu hổ.”

Nàng nói nhiều như vậy, hắn đã không còn sức để nghe.

Lạc Anh giúp hắn lên xe ngựa. Long Liên theo phía sau, Lạc Anh cũng không ngăn cản.

Giờ phút này, cái hắn quan tâm chỉ là nhi tử.

Hoài Lễ là con trai độc nhất trong nhà, lại là thư đồng của thái tử, niên thiểu hữu vi, từ sau mười tuổi đã ít khi dựa vào lòng hắn. Nhưng lúc này, sự yếu ớt của hắn, Lạc Anh có thể cảm thấy rõ ràng.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, đã sớm biết sẽ có ngày như vậy, chỉ là không ngờ sẽ nặng nề thế này.

Dọc đường đi, ai cũng không nói chuyện, chỉ nghe được tiếng nức nở của Long Liên.

Lạc Hoài Lễ tựa vào lòng phụ thân, nhắm mắt lại.

“Lãng nhi không sao chứ? Hoài Lễ làm sao vậy?” Kim Vân đang đợi ngoài cửa phủ, gấp đến độ luống cuống, vừa thấy hai người đã lập tức chạy tới đón.

Lạc Hoài Lễ hơi lách người tránh nàng, chỉ thấp giọng nói, “Phụ thân, con muốn trở về phòng.”

Lạc Anh liếc Kim Vân một cái rồi đỡ hắn đi.

Kim Vân sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn Long Liên, “Hoài Lễ bị sao vậy? Liên nhi, sao sắc mặt của ngươi cũng kém như thế?”

Nước mắt Long Liên vẫn tuôn chảy, mặt mũi tái nhợt, nàng lắc lắc đầu, đưa tay dựa vào Phương Phỉ.

“Tiểu thư?”

Long Liên sụt sịt, run rẩy dựa vào Phương Phỉ, giờ phút này một câu cũng không nói nên lời.

Lạc Hoài Lễ trở về phòng liền ngủ, ngủ thật lâu, lâu đến mức Kim Vân bắt đầu hoảng hốt.

“Tại sao ngủ đã một ngày một đêm còn chưa tỉnh? Lão gia, chúng ta thật sự không cần mời đại phu đến xem sao?”

Lạc Anh nhìn lên giường, lắc đầu, “Không cần, hắn chỉ là quá mệt mỏi.”

“Long Liên?” Lạc Anh kéo Kim Vân ra ngoài, nhìn người đã đứng trong viện một đêm.

Long Liên hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt sưng đỏ, “Phụ thân!”

Lạc Anh nhếch miệng, “Ngươi đi đi!”

Long Liên hụt hơi, “Bịch” một tiếng quỳ xuống, khóc thút thít, “Phụ thân, lần này không phải Liên nhi, thật sự không phải, Liên nhi bị oan!”

Kim Vân cũng kỳ lạ nhìn Lạc Anh, “Lão gia, ngươi sao vậy?”

Lạc Anh không trả lời, chỉ tiếp tục nói, “Oan uổng a, vậy rất tốt. Ngươi đi đi, giống như tiểu Thất năm đó!”

“Phụ thân, không phải, không phải Liên nhi…” Long Liên cuồng loạn lắc đầu.

Lạc Anh ngẩng đầu nhìn trời, trước mắt tựa hồ còn hình ảnh lúc trước tiểu Thất rời đi, rõ ràng cực kỳ bình tĩnh, lại mang theo ưu thương không thể che giấu.

Lúc đó nàng đã có thai, nếu như năm đó hắn biết, làm sao có thể theo ý nàng để nàng rời đi?

Lạc Anh không nhìn Long Liên, cũng không nhìn Kim Vân, hắn nhìn bàn tay mình đang run rẩy, chậm rãi nắm chặt lại. Hắn thở dài, “Tiểu Thất là cao đồ của Hồ thái y, một tay châm cứu là được hắn chân truyền, nếu nàng muốn ngươi sảy thai, có thể thần không biết quỷ không hay mà làm, cơ bản không cần gây ra động tĩnh lớn như vậy.”

Kim Vân há miệng, trong mắt có kinh nghi.

Long Liên ngẩng đầu, Lạc Anh đã sớm biết tiểu Thất giỏi y thuật? “Vậy ngươi, vì sao…?” Vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nói, dung túng nàng nhiều năm như vậy?

Khóe miệng Lạc Anh khẽ động, “Ngươi rất lạ là vì sao ta không vạch trần ngươi?”

Long Liên nhìn hắn, Lạc Anh nở nụ cười, “Vì sao ta phải làm vậy? Lúc đó ta đã không giữ được tiểu Thất, ta vạch trần ngươi làm gì? Ngươi thiếu nợ tiểu Thất, tất nhiên phải đợi tiểu Thất đến tính với ngươi. Thái tử không thể thay nàng tác chủ, cho nên ta cũng không thể.”

Lạc Anh nghiêm chỉnh nét mặt, “Nhưng mà Long Liên, ngươi không nên động đến Lãng nhi. Hắn là cháu ruột của Lạc gia, ngươi cũng dám xuống tay với hắn?”

Long Liên cuống quít lắc đầu, “Liên nhi không có, tiểu thiếu gia thật sự là tự mình không cẩn thận.”

“Hừ!” Lạc Anh cười lạnh, “Lãng nhi tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng đã sớm tập võ luyện bắn tên, vốn đã không giống những đứa trẻ bình thường khác, chỉ có trượt chân rơi xuống nước ư? Há có thể có chuyện này? Ngươi cho rằng ta không có ở  hiện trường thì không thể nhìn ra sao?”

Tiếng cửa kẹt lên, Lạc Hoài Lễ một thân áo đơn đi ra.

“Hoài Lễ!”

“Tướng công!”

Kim Vân và Long Liên cùng kêu lên.

Phảng phất sau một đêm yên lặng, vẻ uể oải trên người Lạc Hoài Lễ đã biến mất không thấy, ngay cả sắc trắng bệch dọa người cũng dịu đi. Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn, “Phương Phỉ!”

Phương Phỉ vội vàng quỳ xuống, trong lòng sợ hãi, “Cô gia?”

Lạc Hoài Lễ tránh khỏi bàn tay đón đỡ của Kim Vân, đi đến bên người Lạc Anh, “Một chưởng trên người tiểu thư nhà ngươi năm đó, là do ngươi đúng không?”

Ngoại trừ Lạc Anh, những người khác đều ngây ngẩn cả người.

Lạc Hoài Lễ bình tĩnh nhìn nàng ta, “Thuốc gần đây ta dùng, cũng là ngươi giúp đỡ tiểu thư nhà ngươi thu xếp?”

“Cô gia!” Phương Phỉ ngẩng đầu định nói.

Lạc Hoài Lễ bình tĩnh ngắt lời nàng, “Lãng nhi trượt chân ngã xuống nước, nửa ngày không lên được, công của ngươi không thể không tính đi?”

“Cô gia, Phương Phỉ làm sao dám? Tiểu thư, người nhất định phải làm chủ cho Phương Phỉ a!”

“Tướng công, ngươi đang nói gì?” Long Liên lê gối lên hai bước, nước mắt liên liên, lê hoa mang vũ, vừa thấy là thương.

Lạc Hoài Lễ ngăn khóe miệng nở nụ cười, vẫn tao nhã ôn hòa như trước, chỉ thêm vào chút tự giễu, “Ta vẫn nghĩ rằng, người ta khóc là do thật sự thương tâm, cho nên ta lựa chọn tin tưởng. Giờ mới biết, có lúc tươi cười chính là vì muốn che đi nỗi lòng đau đớn.”

“Gần đây ta thường nghĩ, lúc tiểu Thất xoay người bước đi, cười mỹ lệ như vậy, động lòng người như vậy, thực ra trong lòng đang rơi lệ đến thế nào? Mỗi lần nhớ tới đều khiến lòng ta đau như dao đâm.”

“Long Liên, thật uổng ta tự nhận thông minh tuyệt đỉnh lại chưa từng nghĩ tới ngươi có thể bỏ hài tử của mình để tranh thủ tình cảm, một chiêu ngoan độc này của ngươi ta thật không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng ta chỉ có tiểu Thất, vì hoàng mệnh mà cười ngươi nên ta đối với ngươi luôn thấy áy náy, lại trách cứ tiểu Thất, mới có thể xúc động phẫn nộ như vậy.”

Tay lặng lẽ nắm chặt, mặt lại càng cười vui vẻ, “Ta vẫn còn nghi vấn nhưng lại không dám suy nghĩ, ta cho rằng nếu không biết gì, không hiểu gì thì sẽ không hối hận, không đau đớn thế này! Là ta tự mình bức bách nữ tử ta yêu phải bỏ đi. Làm sao ta có dũng khí đối mặt chuyện đó?”

Mắt hơi khép lại, thanh âm Lạc Hoài Lễ lại ôn nhu lạ thường, “Nhưng Liên nhi, cho dù có ngụy trang giả dối thế nào, ngươi cũng không thể ác độc như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết rằng ngươi đối xử với hài nhi chưa ra đời của chúng ta, đối xử với ta như thế là quá tàn nhẫn sao?”

Long Liên cảm thấy cả thân mềm nhũn, hoảng hốt quỳ rạp trên mặt đất, “Tướng công, quá khứ là ta sai, nhưng lần này, thực sự không phải ta!”

Lạc Hoài Lễ gật gật đầu, “Ta biết không phải là ngươi, ngươi sao có thể ngốc như vậy? Lãng nhi mà xảy ra chuyện, làm sao ngươi có thể thoát được can hệ?”

Đi vài bước đến trước mặt Phương Phỉ, bàn tay giơ lên, sắc mặt Phương Phỉ trắng bệch, không dám nhúc nhích, đơn giản vì nơi Lạc Hoài Lễ đặt tay chính là tử huyệt của nàng.

“Phương Phỉ, những năm gần đây thật vất vả cho ngươi, ban ngày ban đêm hai nơi bôn ba. Nói đến, cũng may nhờ ngươi đem tin tức đến vị chủ tử kia của ngươi đúng lúc mà chúng ta đỡ tốn rất nhiều công sức.”

“Vốn muốn giữ ngươi lại, ai ngờ ngươi lại dám động đến Lãng nhi. Lãng nhi mà xảy ra chuyện gì, Tiêu gia và ta liền trở thành thế nước lửa, thái tử dù có làm thế nào cũng đều đại thương nguyên khí đi?”

Mặt Phương Phỉ một mảnh tĩnh mịch, chăm chú cắn môi không kêu một tiếng.

Long Liên phảng phất hiểu ra cái gì, kinh ngạc nhìn Phương Phỉ.

Lạc Hoài Lễ cười, tay chậm rãi dụng lực, “Sớm biết sẽ chết, nên một câu cũng không muốn giải thích sao? Ngươi đối với chủ tử đúng là trung thành!”

Máu tươi tràn ra từ khóe miệng, Phương Phỉ mềm oặt ngã xuống đất. Lạc Hoài Lễ thu tay lại, “Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy. Người đâu, đưa nàng ta tới chỗ Đại Lý tự khanh đại nhân.”  Hắn sẽ “chăm sóc” cho Phương Phỉ thật tốt, nhất là sau vài năm để nàng ta sống nhởn nhơ như vậy.

Phương Phỉ rốt cục bị dẫn đi, Long Liên mới phản ứng lại, ôm chân Lạc Hoài Lễ, thút thít khóc “Tướng công, ngươi sớm đã biết việc đó là do Phương Phỉ làm đúng không? Không liên quan đến ta, ta không hề biết, không biết gì hết.”

Lạc Hoài Lễ không giãy thoát ra, chỉ nhìn nàng, “Đúng là ta đã biết nàng ta là người của nhị hoàng tử, vừa vặn tương kế tựu kế, cho nên không động tới nàng ta. Nhưng chuyện nàng ta làm với tiểu Thất lúc trước, ta thật sự không ngờ tới, hai ngày nay suy nghĩ rất nhiều mới rốt cục hiểu ra. Nhưng, Liên nhi, nếu không có ngươi, kỹ xảo này của nàng ta làm sao có thể dễ dàng thực hiện?”

“Không, tướng công, không! Về sau Liên nhi sẽ sửa đổi, cũng không dám cùng tỷ tỷ tranh thủ tình cảm nữa. Liên nhi biết sai rồi, tướng công, tướng công…” Liên nhi gắt gao ôm chân hắn, nước mắt rơi như mưa.

“Muộn rồi, Liên nhi, chúng ta đều đã muộn rồi.”

Kim Vân giữ chặt người bên cạnh, “Lão gia?”

Lạc Anh không nhìn nàng, nhắm hai mắt lại, “Đúng vậy, Lạc Hoài Lễ sai rồi, ngươi sai rồi, chúng ta cũng sai rồi. Bây giờ dù có hối hận, cũng đã muộn năm năm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui