Trời Sinh Một Cặp Cực Phẩm Yêu Nghiệt FULL


Hà Tiết Âu đến Nam Hải, gia nhập đội đặc cảnh thành phố.

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi đúng theo lịch trình, Lục Vỹ Thần không đuổi theo cô.
Tuy nhiên, có lẽ là số phận, đội đặc nhiệm từ thành phố S đến chỉ có mình cô là nữ, gia nhập đội đặc cảnh thành phố Nam Hải rồi cũng chỉ có mình cô là nữ.

Những người không biết thực lực của cô liền dùng ánh mắt dè biễu phán xét.
Hà Tiết Âu trước giờ rất ghét bị người khác coi thường, rất nhanh đã bị cơn nóng giận kiểm soát.
- Đây đã là thời buổi nào còn có loại người xem thường phụ nữ, là đàn ông thì đường đường chính chính mà đánh giá khả năng của người khác!
Đội của thành phố Nam Hải xuất thân là cảnh sát, không giống đội đặc vụ chuyên đi hỗ trợ tác chiến như cô, bọn họ là đàn ông, rất coi trọng tự tôn cũng rất dễ nổi đóa.

Người mang bảng tên Kha Điềm đứng dậy.
- Cô là muốn đánh nhau đấy à?
Hà Tiết Âu không đáp lại, cương quyết không thay đổi thái độ của bản thân.

Trang bị vũ trang của cô, cô lôi hết ra khỏi người, đặt lên bàn tỏ đi đã sẵn sàng đấm vỡ mặt Kha Điềm.
Khẩu tiểu liên Scorpion EVO III tích hợp tháo xuống khỏi thắt lưng, bị ném cạch ra bàn như một món đồ chơi không có giá trị, ai nhìn thấy cũng phải run rét.

Người của đội đặc vụ, biết cô là người phụ nữ của ông trùm vũ khí, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ.

Người của đội cảnh sát, nhìn thấy đồ tốt của cô mới biết lai lịch của cô không tầm thường, kinh hãi trước thần thái của cô.
- Các người là con nít lên ba hay sao, cãi nhau cái gì?
Lúc này phòng chờ có người đi vào, thoáng nhìn đã thấy ngay quân hàm cấp Trung úy.

Người đàn ông này có băng lãnh cũng có thuần khiết, thật sự rất ra dáng một người nguyện vì Tổ quốc phục vụ, là chuẩn mực của một công dân đặt pháp luật lên đầu.
Người đó nhặt khẩu tiểu liên có một không hai lên, cho lại vào đai đeo bên hông của Hà Tiết Âu, đứng trước mọi người giới thiệu.
- Tôi là Ngụy Hàn, là đội trưởng đội đặc cảnh thành phố Nam Hải.

Hy vọng lớn nhất của tôi là mọi người vui vẻ hợp tác, có vấn đề gì phải nói.

Tôi không muốn bất kì ai có suy nghĩ mình bị coi thường.

Đội của tôi, ai tôi cũng xem trọng, ai tôi cũng bảo vệ hết mình.

Mọi người nghe rõ chưa?
Mọi người rập rập đứng dậy, xếp thành hai hàng song song hai bên đội trưởng, chân nghiêm, tay chào, miệng đồng thanh hô to:
- RÕ!
Hà Tiết Âu hiếm khi có hảo cảm với ai, đặc biệt là với đàn ông.

Lục Vỹ Thần của cô hoàn mỹ đến như vậy, cô nhìn hắn lần đầu còn vô cùng ghét.

Vậy mà đối với Ngụy Hàn, hảo cảm của cô còn nhiều hơn cả đối với Mặc Thiên trước kia.
Hừm, nếu không phải cô đã chọn an phận với Lục Vỹ Thần thì có lẽ Ngụy Hàn đã trở thành đối tượng tiếp theo cô theo đuổi.

Soái như vậy, khí chất như vậy, đứng bên cạnh chồng cô cũng không bị lấn át.
Đội đặc cảnh nhận nhiệm vụ, di chuyển đến bãi tàu ngoại thành nằm vùng, chờ thời cơ lập tức hành động.

Nhiệm vụ lần này vô cùng khó khăn và nguy hiểm, Nam Hải phải nhờ đến lực lượng đặc vụ tinh nhuệ của thành phố S giúp đỡ.

Họ phải theo dõi và bao vây một căn cứ địa giao dịch buôn bán người qua biên giới, giải cứu các nạn nhân bị bắt cóc, trong đó có con gái của lãnh đạo cấp cao bộ chính trị.

Bằng mọi giá phải cứu được người.
Chạng vạng tối, họ còn cách bãi tàu mục tiêu khá xa, trời nổi gió lớn, đài báo có bão.

Ngụy Hàn nhận lệnh của Cục trưởng, dựng lều trú bảo qua đêm trong bìa rừng ven đường đi, ngụy trang cẩn thận không để bị chú ý.
- Hà Tiết Âu, còn lại để bọn tôi làm,cô đi thay quần áo trước đi!
Cả đôi dang mưa trong đêm để dựng lều, ai cũng bị ướt, cũng bị bùn đất lắm lem.

Bây giờ Hà Tiết Âu nghỉ tay trước cũng có chút không hay.
- Như vậy có được không, còn mọi người thì sao?
- Chút việc này cũng chẳng nặng nhọc gì, cô là phụ nữ, cô thay quần áo trước, tôi canh chừng cho cô.

Chúng tôi thay sau.

Đừng phí thời gian nữa, nhanh đi đi.
- Vậy tôi đi trước…
Hà Tiết Âu vừa mới đi, bên trại chỉ huy đã có người chạy sang tìm.

Nhìn thấy Ngụy Hàn đang đứng trước trại bèn báo cáo:
- Đội trưởng Ngụy, bên trại chỉ huy có người gọi điện tìm Hà Tiết Âu, hình như là người nhà.
- Cô ấy đang bận, có thể chờ một chút không?
- Cái này, hình như là nhân vật rất có quyền lực ở thành phố S, tìm Hà Tiết Âu gấp lắm!
- Vậy tôi đi với cậu!
Ngụy Hàn theo đồng chí truyền tin sang trại chỉ huy nhận điện thoại, trước khi đi không quên dặn đội phó Viên Hạo thay mình canh chừng cho Hà Tiết Âu thay quần áo.
Lục Vỹ Thần xa Hà Tiết Âu mấy ngày sắp không chịu nổi, hắn phải mặt dày, làm dụng quyền lực của mình để nhờ cậy Cục trưởng cục Cảnh sát Thành phố Nam Hải nối máy đến đơn vị vợ hắn đang hoạt động.
Lục Vỹ Thần chờ lâu, nóng hết cả ruột.

Đang định ngắt máy để gọi điện nhờ vả thì trong loa truyền sang tiếng hồi đáp.
- Alo?
Hắn không nghe lầm chứ? Đây rõ ràng là giọng đàn ông.
- Tôi cần gặp Hà Tiết Âu, phiền đồng chí gọi cô ấy gặp tôi.
- Cô ấy đang thay quần áo, có gì cần nói tôi sẽ chuyển lời.
Ngụy Hàn đều đều nói vào điện thoại, anh ta không nghĩ gì, cũng không có ý gì, chỉ đơn giản là nghe điẹn thoại chuyển lời hộ.

Tuy nhiên, đến tai một người đàn ông ghen tuông cực độ như Lục Vỹ Thần lại khác, hắn nghe thấy người kia trả lời mà máu trong người sôi lên, rất muốn dùng trực thăng mang Hà Tiết Âu quay trở về nhà.
- Anh là ai?
- Là người cô ấy phải tuân lệnh!
- Tôi là chồng của cô ấy!
- Tôi là đội trưởng của cô ấy.

Anh là đang ghen?
Tâm tình của Lục Vỹ Thần dễ dàng bị Ngụy Hàn nhìn ra, hắn giật mình nhìn nhận lại.

Hà Tiết Âu giận hắn mới bỏ đi, cũng đã nhắc nhỡ hắn không được cản trở cô ấy.

Hắn hiểu, giấc mơ của một người không nên kiềm hãm, cũng hiểu Hà Tiết Âu đang ở độ tuổi nhiệt huyết nhất, công việc này cũng là cô ấy đam mê nhất.

Hắn cũng rất muốn Hà Tiết Âu có nhiều cơ hội rèn luyện bản thân.
Chỉ là hắn lo lắng cho cô, nhớ cô quá, nghe thấy một người đàn ông thay cô ấy trả lời điện thoại nên nhất thời không giữ được bình tĩnh.
Lục Vỹ Thần hít vào thở ra mấy nhịp lấy lại phong độ.
- Đêm khuya còn làm phiền thật là ngại quá.

Chuyện là Tiết Âu tự ý chạy đến chỗ anh nhận nhiệm vụ, tôi cũng cản không nổi.

Cô ấy có con nhỏ, sinh con chưa lâu nên sức khỏe có phần hạn chế.

Nếu đã không thể nói trực tiếp, đành nhờ đội trưởng thay tôi trông chừng cô ấy một chút.

Nếu cô ấy mất sợi tóc nào, hừm…
Về sau không cần phải nói Ngụy Hàn cũng biết, nhưng vẫn có chút buồn cười.
- Tôi biết rồi.

Người của tôi tôi sẽ không để xảy ra chuyện gì?
Ngụy Hàn quay trở về trại nghỉ.

Bên ngoài trại, đống lửa yếu ớt đang cố duy trì sự cháy, nó không chống chọi lại được với cơn bão này.

Trời càng lúc càng lạnh, mưa đã dừng nhưng sương lại dày đặc.
Ở bên trong, mọi người chừa khoảng giữa cho lối đi, chia nhau ra hai bên, chui vào trong chăn giữ nhiệt, giữ sức.

Để ý mới thấy Hà Tiết Âu đang ngồi trong xó, ôm chăn ngủ.
Cô ấy là người phụ nữ duy nhất của đội, đã có gia đình nên cố tình lựa vào góc để không ngại.

Ai ngờ chỗ cô chọn lại chị dột, ướt không thể nằm.
Ngụy Hàn đã được mọi người chừa sẵn cho một chỗ sạch sẽ nhất, rộng rãi nhất.

Hắn đánh thức Viên Hạo đang nằm cạnh chỗ của Hà Tiết Âu dậy, bảo sang chỗ của mình nằm.

Viên Hạo cũng không có ý kiến gì, đội trưởng bảo sao thì tuân lệnh vậy.
Hắn kiểm tra chỗ vừa rồi của Viên Hạo nằm, không bị ướt nhưng lại hơi ẩm.

Hắn trải lên đó thêm một tấm chăn nữa rồi mới đánh thức Hà Tiết Âu.
- Cô sang bên này ngủ đi, phụ nữ đừng nằm chỗ ướt.
Hà Tiết Âu ựm ự không chịu ngồi dậy, Ngụy Hàn nói tiếp:
- Chồng cô dặn tôi không để cô bị bệnh.

Tôi cũng không muốn vì cô bệnh mà ảnh hưởng đến hiệu quả tác chiến.

Mau sang bên này ngủ đi, chẳng ai làm gì cô đâu.
Nghĩ cũng phải, sức khỏe của đặc vụ rất quan trọng, chỉ cần không tỉnh táo sẽ không thể tác chiến được.

Hà Tiết Âu chậm chậm nhấc hai cái chân đã tê cứng của mình lên, bò sang chỗ ngủ mới.

Còn chỗ ướt kia trở thành chỗ ngủ của Ngụy Hàn.
Mọi người đều chìm vào giấc ngủ, Ngụy Hàn canh gác qua đêm.

Đến ba giờ sáng, có người dậy thay phiên canh gác hắn mới chợp mắt một chút.

Năm giờ sáng, đội đặc cảnh lên đường, hôm nay sẽ là một trận chiến cam go.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui