Liếc mắt nhìn món ăn trong đĩa, sắc mặt Thái hậu trầm xuống, ánh mắt rơi vào chỗ Chân Diệu: “Chân Tứ, món ăn này là ngươi làm?”
Chiêu Phong Đế thì nhìn hai đĩa thức ăn, trong mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Chân Diệu ngược lại mang vẻ mặt bình thản thi lễ, rồi mới nói: “Hồi bẩm Thái hậu, là dân nữ làm ạ.”
Thái hậu căng cứng khóe miệng: “Như vậy, ngươi có thể giải thích cho ai gia một chút không?”
Chân Diệu không đẩy hiểu lầm theo hướng phải điều tra ra manh mối, do đó càng khiến cho đối phương thích bêu xấu hơn.
Dù sao đối phương là Công chúa, nếu thật sự không chết không thôi, thì không có chỗ nào tốt với nàng cả.
Vả lại, phân cao thấp với một tiểu cô nương mười mấy tuổi, đáng để kiêu ngạo ư?
Vì thế thản nhiên lưu loát nói: “Thái hậu, cá chua ngọt và gà rán giòn này, không phải làm từ cá và gà thật ——”
“Trước mặt Thái hậu và Phụ hoàng, sự thật cũng ở đây, ngươi còn dám nói láo?” Công chúa Phương Nhu thét to.
“Phương Nhu, chú ý hình tượng của cháu!” Thái hậu quát lạnh nói.
“Hoàng tổ mẫu?” Phương Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt đầy sự khó hiểu.
Rõ ràng là Chân Tứ phạm lỗi, tại sao Hoàng tổ mẫu lại trách nàng?
Thái hậu thở dài một hơi trong lòng.
Phương Nhu, lúc nào cháu mới hiểu rõ, cháu là Công chúa, tự nhiên có quy củ Công chúa phải giữ, về phần người khác, đúng sai có liên quan gì tới cháu?
Đường đường là Công chúa lại để ý những thứ kia, vốn dĩ đã trở nên thấp kém rồi.
Nếu như có thể ——
Thái hậu chợt nghĩ đến một người.
Nếu nàng có thể dạy dỗ Phương Nhu nửa năm một năm, có lẽ sẽ thoát thai hoán cốt ——
Bỗng dưng nổi lên cáitâm tư này, ý định ban đầu xử lý chuyện này của Thái hậu âm thầm xảy ra biến hóa, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Chân Diệu không để ý đến lời nói chen vào của Công chúa Phương Nhu, tiếp tục nói: “Thái hậu, Hoa Nhược Tự chính là chùa cổ ngàn năm, quy củ sâm nghiêm, dù dân nữ thực sự muốn làm thức ăn mặn từ thịt cá, thì lấy ở đâu đây ạ?”
“Việc này chẳng phải đơn giản à? Phía sau đại điện là hồ phóng sinh, nói không chừng là hai hòa thượng tham ăn kia đi——”
“Phương Nhu! Câm mồm !” Chiêu Phong Đế vẫn luôn im lặng rốt cuộc mở miệng, uy nghiêm hiển thị rõ, “Xem ra trẫm quá dung túng con rồi. La vệ trưởng, sáng sớm mai phái thị vệ đưa Công chúa Phương Nhu hồi cung. Phân phó với Hoàng hậu, trong vòng ba tháng Công chúa Phương Nhu không được bước ra Ngọc Đường Cung nửa bước, sao chép Kim Cương Kinh mười lần!”
“Phụ hoàng ——” Công chúa Phương Nhu không thể tin trừng lớn mắt.
Chiêu Phong Đế không nhìn nàng nữa, nói với chủ trì là đại sư Minh Chân ngồi ở một bên khác: “Đại sư, Phương Nhu ăn nói vô lễ, mong ngài tha thứ.”
Đại sư Minh Chân nói không dám, ánh mắt khó dò lại dừng trên người Chân Diệu.
Công chúa Phương Nhu tức giận đến mức run rẩy cả người.
Tại sao mỗi lần gặp phải Chân Tứ, nàng đều xui xẻo!
“Phụ hoàng. Nhi thần không phục. Nhi thần chỉ nói mấy câu, ngài cứ thế trách phạt nhi thần, vậy Chân Tứ thì sao? Nàng ta dám làm món mặn trong chùa cho hòa thượng ăn!”
Chiêu Phong Đế nhìn nàng một cái, ẩn chứa sự thất vọng: “Vậy thì con đứng yên mà xem, giữ vững phong thái Công chúa hoàng gia của con!”
“Vâng” Công chúa Phương Nhu không dám lên tiếng nữa, uất ức cắn môi.
Nàng cũng muốn xem, Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu xử trí Chân Diệu thế nào!
“Chân Tứ, ngươi nói con cá và gà này, không phải làm từ cá và gà thật, vậy làm từ cái gì?”
Chân Diệu rũ mắt, trấn tĩnh nói: “Là đậu phụ ạ.”
“Đậu phụ?” Người ở đây đều không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ thật sự không cách nào liên tưởng đồ ăn trước mặt với đậu phụ được.
Tiểu sa di đánh bạo nói: “Bẩm Hoàng thượng, là tiểu tăng và Nhất Không sư huynh nhìn vị nữ thí chủ này làm, nguyên liệu nấu ăn cũng do chúng ta lấy ra, chắc chắn là đậu phụ ạ.”
“Đây rõ ràng là cá, sao lại là đậu phụ?” Công chúa Phương Nhu cố gắng ghìm giọng nói.
Lúc này Chân Diệu mới nhìn Công chúa Phương Nhu một cái: “Công chúa, tuy có câu tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật nhưng thật ra mắt trông thấy cũng chưa chắc là thật đâu. Thính giác, thị giác, thậm chí khứu giác, có đôi khi cũng sẽ gạt lòng chúng ta. Cho nên Phật gia mới có minh tâm kiến tánh(*), Đạo gia(**)cũng có ngôn luận phản phác quy chân(***).”
(*) minh tâm kiến tính:
Minh tâm là nhận rõ cái bản tâm hay bản tính chân thật. Nghĩa là phải biết rõ cái tâm nào chân thật và cái tâm nào giả dối. Kiến tánh là ngầm nhận hay thấy rõ cái tính chân thật của chính mình.
(**)Đạo gia:Lão Tử và Trang Tử là hai đại biểu chính
(***)返璞归真– Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.
Nguồn gốc của câu nói này:
Lão Tử cùng Trang Tử, cả hai đều chủ trương “Phản phác quy chân – Sống chất phác giản dị, trở về với chân thật của thiên nhiên”, nhưng với Lão Tử là thái độ phản ứng, bởi chán ghét những hiện tượng đấu tranh quyền lực, đời sống xa xỉ và tâm địa xảo trá của nhóm chính trị quyền thế. Riêng với Trang Tử thì vì lẽ khác, Người quý trọng giá trị chân chính của sinh mạng con người hơn tất cả. Cho nên Trang Tử cực lực chống lại chế độ và tập tục truyền thống, cho rằng những thứ đó, đều gây phương hại cho bản chất chân thật của mạng sống con người.(-Tàng Thư Viện-)
Ánh mắt Đại sư Minh Chân sáng lên.
La Thiên Trình vẫn đứng nghiêm sau lưng Chiêu Phong Đế, giống như tượng điêu khắc cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Chân Diệu.
Chỉ thấy thần sắc nàng bình tĩnh, ánh mắt trong sáng, khiến cho người ta nhìn vào sinh ra một cảm giác an hòa tinh khiết.
Đây là cảm giác mà hắn chưa bao giờ có ở đời trước.
Minh tâm kiến tính sao?
Chân Tứ như vậy, rốt cuộc tính cách ngươi như thế nào đây?
Tại sao mỗi một lần sau khi ta có kết luận về ngươi, ngươi lại có biểu hiện mới, khiến ta mờ mịt lần nữa?
Vẻ thống khổ thoáng hiện trên khuôn mặt La Thiên Trình, hắn cố nén kích động muốn xoa trán.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, đầu hắn càng ngày càng đau rồi.
Chiêu Phong Đế nổi hứng: “Chân Tứ còn hiểu đạo nghĩa Phật pháp sao?”
Chân Diệu ăn ngay nói thật: “Dân nữ chỉ biết hai câu như thế thôi ạ.”
Chiêu Phong Đế hơi co giật khóe miệng.
Đây là nha đầu ngốc từ đâu chui ra vậy! Người khác sợ biểu hiện không đủ tốt trước mặt ông, chỉ hận không thể tận lực phô bày ra để ông tán thành.
Nhưng nàng ngược lại rất trung thực!
Mặc dù Chiêu Phong Đế có vài phần thưởng thức lời nói vừa rồi của Chân Diệu, nhưng tiểu cô nương ở cái tuổi này, nếu thật sự tinh thông đạo nghĩa Phật pháp gì đó, thì chắc chắn ông không cách nào hoan nghênh.
Tiểu cô nương thì nên có bộ dạng của tiểu cô nương nha.
Chân Diệu cũng không biết tâm tư khéo léo phức tạp của Đế Vương, vẻ mặt thành khẩn nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, đĩa gà chay này vừa nấu không lâu, còn chưa ai dùng. Nhị vị các ngài nếu vẫn không tin, không bằng tự mình nếm thử?”
Thái hậu gật đầu: “Hoàng thượng, cứ nếm thử xem sao. Ai gia bị lời nói của Chân Tứ làm hiếu kỳ rồi, cũng muốn nhìn xem món ăn này làm sao giấu được thị giác và khứu giác của Ai gia đây.”
“Cũng được.” Chiêu Phong Đế giơ tay lên, có thái giám đi lấy thức ăn.
“Hoàng thượng chờ một chút.” La Thiên Trình đột nhiên lên tiếng.
“La vệ trưởng có lời gì muốn nói?” Chiêu Phong Đế có phần hăng hái nhướn mi.
Thái độ lần này của tên tiểu tử này với vị hôn thê của hắn, có chútrất không đúng a.
Ngược lại rất thú vị.
“Xuất cung ra ngoài, thức ăn của Hoàng thượng và Thái hậu, vẫn nên để vi thần nếm trước thì tốt hơn.”
Nhìn bộ dạng hắn nghiêm trang, Chiêu Phong Đế rất muốn hỏi một tiếng, La vệ trưởng à, ngươi xác định không phải muốn nếm món ăn vị hôn thê của mình làm trước chứ?
Khụ khụ.
Hoài nghi lòng trung thành của thần tử như vậy, hoàn toàn không phải là hành động của minh quân!
Dư quang nơi khóe mắt Chiêu Phong Đế liếc thấy sắc mặt vặn vẹo trong nháy mắt của Chân Diệu, thì cười nhạt mở miệng: “La vệ trưởng nghĩ thật chu đáo, như thế cũng tốt.”
Tiểu thái giám bê miếng gà được chia vào trong đĩa nhỏ đến trước mặt La Thiên Trình.
Chân Diệu rũ tầm mắt, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Ăn đi, không nghẹn chết ngươi được đâu!
Sau đó chỉ thấy La Thiên Trình giũ tay áo, lấy ra một cây ngân châm dài nhỏ, châm xuống miếng gà.
Chân Diệu suýt chút nữa lảo đảo ngã quỵ một cái.
Họ La kia, xem như ngươi lợi hại!
Hình như cảm nhận được cảm xúc của Chân Diệu. La Thiên Trình không tự chủ nhếch khóe miệng.
Đột nhiên cảm giác tâm tình tốt hơn nhiều.
Ăn một miếng thịt gà, khuôn mặt La Thiên Trình hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chiêu Phong Đế cười híp mắt hỏi: “Thế nào, La vệ trưởng, không có độc chứ?”
Lúc nói lời này, cố ý lướt qua Chân Diệu một cái, quả nhiên lại liếc thấy vẻ mặt cứng đờ của nàng, tâm tình thật tốt.
La Thiên Trình nghiêm trang nói: “Không có kịch độc.”
Đủ rồi nha!
Chân Diệu bóp bóp nắm tay, có loại kích động muốn hất bát đĩa lên trên mặt hắn.
Chiêu Phong Đế lại nhịn cười không nổi: “La vệ trưởng đúng là làm hết phận sự. Trẫm tin Chân Tứ cô nương sẽ không làm loạn. Trình lên đây đi.”
Tiểu thái giám đem trình thức ăn lên, Thái hậu và Chiêu Phong Đế ăn một miếng.
Hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Chiêu Phong Đế không tin việc kỳ lạ này mà lại nếm thêm một miếng.
Là mùi vị thịt gà, nhưng nếm cẩn thận, lại có gì đó khác biệt.
“Ai gia ăn thử thì món này non mềm hơn thịt gà một chút, ăn cũng không béo ngậy như thịt gà.” Một lúc lâu, Thái hậu lên tiếng nói.
Lần này, bà chân chân chính chính cẩn thận đánh giá Chân Diệu, ngoắc tay nói: “Đến đây, nói cho ai gia một chút xem. Rốt cuộc làm như thế nào?”
Chân Diệu bèn đại khái nói qua cách làm một lần.
“Hoàng tổ mẫu, cháu gái cũng muốn nếm thử.” Công chúa Phương Nhu thật sự không nhịn được mở miệng nói.
“Bê lên một phần cho Công chúa và Quận chúa.” Thái hậu nói.
Ăn liền vài miếng, ánh sáng nơi đáy mắt Công chúa Phương Nhu cuối cùng cũng sầm xuống.
Quận chúa Sơ Hà từ đầu tới cuối vẫn duy trì dáng vẻ hoàn mỹ vô khuyết, chỉ là lúc thoáng thấy thần sắc Công chúa Phương Nhu ảm đạm, thì không dấu vết khẽ nhếch khóe miệng .
Chiêu Phong Đế cười nói với đại sư Minh Chân: “Đại sư, không bằng học công thức của nha đầu kia, sau này Hoa Nhược Tự sẽ có thêm hai món ăn nổi tiếng hiếm lạ rồi.”
Đại sư Minh Chân khá được Chiêu Phong Đế kính trọng, nói chuyện cũng tùy ý rất nhiều, lắc đầu nói: “Làm giả như thật thì thật sự cũng là giả, không thể tham lam dục vọng ăn uống.”
“Chủ trì, đệ tử sai rồi.” Tiểu sa di gục đầu.
Đại sư Minh Chân lại yêu thương nhìn tiểu sa di một cái: “Nhất Ngôn, nói đến thì con còn phải cảm tạ vị nữ thí chủ này đấy.”
“Chủ trì?” Vẻ mặt tiểu sa di đầy nghi vấn.
Đáy mắt Đại sư Minh Chân hàm chứa từ bi, lại giống như nhìn thấu hết thảy, mỉm cười nói: “Lấy trái tim xuất thế để nhập thế, con có hiểu không? Con khác các đệ tử khác, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong chùa tuân thủ thanh quy giới luật. Nếu không có vị nữ thí chủ này, sợ rằng cả đời cũng không thể không phạm thanh quy giới luật, điều kiện tiên quyết là biết được mùi vị thịt cá.”
“Không phải sư phụ nói không được tham lam ham muốn ăn uống sao?” Tiểu sa di nghe thế lại càng hoang mang.
“Ham muốn sinh ra từ đâu? Chỉ khi đã nhận thức, mới có thể sinh tham vọng, mà quá trình vượt qua tham vọng, cũng chính là quá trình tu hành. Đến một ngày con quên đi mùi vị của con cá này, có nghĩa con tu hành thành công rồi.”
“Chủ trì, Nhất Ngôn đã biết ạ.” Tiểu sa di dường như hiểu ý của Đại sư Minh Chân, nhưng lại giống như không hiểu, cứ cảm giác trước mặt có một cánh cửa nhìn không thấy, nếu như tìm được nó và mở ra, chính là mở ra một thế giới mới.
Đại sư Minh Chân vui mừng gật đầu.
Vị tiểu đệ tử này ngộ tính cực cao, nhưng một con đường bằng phẳng sao có thể tìm được chân lý đến ngã phật?
Với lần ngoài ý muốn này, Đại sư Minh Chân khá hài lòng, tháo phật châu trên cổ tay xuống: “Nữ thí chủ, phật châu này đi theo bần tăng nhiều năm, hôm nay tặng cho người, hi vọng bảo vệ cuộc sống của người suôn sẻ.”
“Đa tạ đại sư.” Chân Diệu cung kính tiếp nhận.
Ánh mắt Thái hậu nhiệt liệt ngắm chuỗi phật châu kia một cái.
Thân là Thái hậu đương nhiên bà không thiếu tràng hạt Hoa Nhược Tự đã khai quang, nhưng bà lại không có đồ vật chủ trì đeo nhiều năm!
Dĩ nhiên Thái hậu không thể nào đoạt đồ với Chân Diệu, ngược lại còn thưởng thêm vài đĩa đồ chay: “Chân Tứ, Phương Nhu lỗ mãng khiến ngươi sợ hãi. Chắc hẳn Lão phu nhân bên kia đang chờ ngươi ăn cơm, mấy đĩa đồ chay này là do Minh Lý trưởng lão đích thân xuống bếp làm, ngươi mang về cho Lão phu nhân nếm thử đi.”
“Tạ ơn Thái hậu.”
Chân Diệu dẫn Hàm ca nhi cáo từ, Chiêu Phong Đế đột nhiên mở miệng: “La vệ trưởng, hộp đựng thức ăn quá nặng, Chân Tứ cô nương khó cầm, ngươi đưa bọn họ về đi.”
“Vâng.”
Thấy La Thiên Trình xách hộp đựng thức ăn đi theo sau Chân Diệu, Chiêu Phong Đế lại bổ sung thêm một câu: “Ở lại bên kia cơm nước xong rồi về cũng không muộn.”