Vì Lôi ca nhi sinh non nên không làm lễ tắm ba ngày, đành để mấy người nhà mẹ đẻ Ngu thị và Chân Ninh, Chân Nghiên, những họ hàng gần đến tặng trứng gà về.
Hai hôm sau Chân Ninh sai người đưa tới một chút dược liệu trân quý, Chân Nghiên thì tự mình tới cửa.
Từ Thanh Liên cư đi ra lại rẽ vào Ninh Thọ đường nói chuyện với lão phu nhân.
“Tổ mẫu đừng lo lắng, cháu thấy khí lực bú sữa của Lôi ca nhi không nhỏ, chắc chắn lớn lên sẽ trắng trắng mập mập.”
Lão phu nhân gật đầu một cái: “Cũng không phải vậy, có thể mẫu tử bình an đã là phật tổ phù hộ rồi. Chẳng qua thân thể Lôi ca nhi yếu ớt, không chịu nổi lăn qua lăn lại, không làm lễ tắm ba ngày, chỉ sợ trong lòng Ngu gia sẽ có suy nghĩ.”
Chân Nghiên thân thiết đấm chân cho lão phu nhân: “Cháu thấy mặt Ngu phu nhân rất hiền từ, lại thêm bà ấy cũng thật lòng thương tiếc Lôi ca nhi nên sẽ không so đo cái này, chờ đầy tháng rồi lại làm thật tốt là được.”
“Nhị tỷ, đến lúc đó tỷ làm cô hai cũng không thể hẹp hòi.” Chân Diệu ngồi một bên cười híp mắt nói.
Chân Nghiên lườm nàng một cái, nói: “Biết muội đại tài khí thô, còn ở đó khoe khoang, có phải muốn ăn đánh không?”
Đang cười nói thì A Trù vào bẩm báo, nói Ngu phu nhân dẫn hai con dâu tới.
Lão phu nhân vội để người đi vào.
Chân Diệu lặng lẽ đánh giá.
Ngu phu nhân thoạt nhìn tuổi tác cũng không sai biệt lắm với đại phu nhân Tưởng thị, một đôi mắt to mà hữu thần, có thể là vì lo cho Ngu thị nên trong đôi mắt hiện đầy tơ máu.
Đi phía sau bà là hai phụ nhân trẻ tuổi, một mặc áo trắng váy xanh, đôi hoa tai phỉ thúy lắc lư qua lại theo nhịp bước, càng tôn thêm vẻ dịu dàng, đoan trang, một thì mặc áo có thêu trúc, váy hạt lựu, mày rậm mắt to, có mấy phần anh khí.
Thi lễ qua lại, A Trù dâng trà thơm và điểm tâm lên.
Ngu phu nhân uống một ngụm trà không khỏi khen: “Trà ngon, không hiểu sao uống xong lại có mùi vị thơm ngát?”
Lão phu nhân cười: “Trước đó vài ngày Ngũ nha đầu và Lục nha đầu lấy sương trên hoa sen, trữ trong một vại tặng cho lão.”
“Là đôi song sinh nữ của Lý phu nhân? Lần trước gặp vẫn còn là hai đứa bé đây, bây giờ lại càng phong nhã rồi.”
“Cái gì mà phong nhã, tiểu nha đầu đùa giỡn thôi.” Lão phu nhân không đồng ý nói.
Thiếu phụ mày rậm mắt to ngồi bên Ngu phu nhân khẽ cau lông mày.
Chân Nghiên nhìn thấy, khẽ mỉm cười.
Ngu phu nhân lại cầm một miếng điểm tâm, cắn một cái, khẽ ồ lên kinh ngạc: “Điểm tâm này lại càng đặc biệt, thơm hơn hoa quế cao bình thường không nói, còn không có ngọt như vậy. Không biết là điểm tâm của cửa hàng nhà ai?”
Lão phu nhân lần này có chút đắc ý cười, liếc Chân Diệu một cái: “Tứ nha đầu nhà ta thích mân mê mấy thứ này, biết ta không thích quá ngọt nên cố ý làm, khiến Ngu phu nhân chê cười rồi.”
Nếu nói vừa rồi làm lễ gặp mặt Ngu phu nhân khen ngợi hai người Chân Diệu chỉ là giao tiếp khách khí giữa những phụ nhân thì bây giờ có thêm mấy phần thành ý: “Mấy cháu gái của lão phu nhân, một so với một lại càng lan tâm huệ chất, thật khiến vãn bối hâm mộ.”
Lão phu nhân lại khách khí một phen, biết Ngu phu nhân không thể nào chỉ hàn huyên mấy câu. Liền cho hai người Chân Diệu đi ra.
Trở về phòng Chân Diệu liền lập tức ôm lấy tay Chân Nghiên: “Nhị tỵ, muội nhớ tỷ rồi.”
Nhìn hành động trẻ con của nàng, Chân Nghiên dở khóc dở cười: “Tứ muội, nháy mắt liền cập kê rồi, sao còn giống trẻ con vậy? Đang yên đang lành còn làm chân bị thương, đi đâu cũng cần Thanh Cáp cõng.”
“Nhị tỷ thành thân mới có một tháng thì đã trưởng thành rồi?” Chân Diệu hậm hực buông tay.
Chân Nghiên đỏ mặt, sau đó nghiêm túc lại: “Ta hỏi muội, Đại tẩu bảy tháng đã sinh là có chuyện gì xảy ra?”
Ngu thị ba tháng thì nôn nghén rất dữ nhưng đại phu bắt mạch định kỳ đều nói thai nhi rất ổn định, đang yên đang lành lại sinh non, nếu nói trong đó không có chuyện gì thì nàng không tin.
Chân Diệu cũng không lừa gạt nàng, cả chuyện Giáng Châu nhặt được khuyên tai cũng nói hết.
Chân Nghiên tức giận, vỗ bàn trà.
Nắp tách trà nảy lên mấy cái phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Nhất định có liên quan đến Chân Tĩnh.”
Chân Diệu lắc đầu: “Tam tỷ đã sớm bị giam ở viện của Đại bá nương, cho dù có tâm thì cũng không có lực.”
Chân Nghiên mấp máy môi, ánh mắt rơi vào bể cá bằng thủy tinh trên bệ cửa sổ.
Mấy con cá bơi vui vẻ chẳng qua chỉ bơi dọc theo bể cá, còn chưa chạm đã quay lại. Hiển nhiên là kinh nghiệm đúc rút từ việc đụng thành bể không biết bao nhiêu lần.
Chính là con cá vô tri còn biết không làm việc vô tích sự.
Chân Nghiên nhếch môi châm chọc cười cười.
“Tứ muội, ta chỉ nói có liên quan đến Chân Tĩnh chứ không nói nhất định là nàng ta.”
Chân Diệu mở to mắt có chút mờ mịt.
Chân Nghiên thở dài trong lòng.
Muội muội ngốc của nàng tương lai đến phủ Trấn Quốc công thì phải làm thế nào bây giờ!
“Tứ muội, muội vẫn luôn không chú ý đến một người.”
“Người nào?”
Chân Nghiên không nói, dùng ngón tay nhúng vào tách trà viết trên bàn một chữ “Lam”.
Chân Diệu nhìn chằm chằm vào chữ “Lam” kia thật lâu, bừng tỉnh đại ngộ: “Lam di nương?”
Chân Nghiên thiếu chút nữa hộc máu: “Tứ muội, muội còn có thể phản ứng chậm hơn được nữa không?”
Chân Diệu ngượng ngùng cười cười: “Nhị tỷ, muội chưa từng nghĩ tới một di nương như bà ta lại có khả năng lớn như vậy, sao ngay lập tức tỷ đã nghĩ đến nàng ta vậy? Ngày thường trong đầu muội cũng chưa từng xuất hiện một người như vậy.”
“Tứ muội, muội là vì khi đó dễ dàng xử lý chuyện Uyển di nương, liền không coi những tiểu thiếp đó là gì?”
“Cái này thì không có, chẳng qua ngày thường Lam di nương đều rất điệu thấp, muội thậm chí còn không có bao nhiêu ấn tượng về ngoại hình của bà ta, mà mấy hôm trước Đại bá nương cũng nói bà ta bị bệnh nữa.”
Chân Nghiên cười lạnh một tiếng: “Tứ muội, phải nhớ rằng tiểu thiếp nói nàng là đồ vật thì nàng là đồ vật không đáng giá, nhưng muốn làm chuyện xấu cũng có thể hung hăng cắn người ta một ngụm. Lam di nương này cũng là một nhân vật trừ đại phòng, người khác, ai có thể dễ dàng nghĩ đến người này? Đây chính là chỗ lợi hại của nàng ta!”
“Nhị tỷ, tỷ lợi hại hơn.” Chân Diệu sùng bái nhìn Chân Nghiên.
Chân Nghiên giễu cợt cười một tiếng: “Không phải ta lợi hại, là chuyện chỉ thêu màu đỏ kia cảnh tỉnh ta thôi. Bây giờ nghĩ lại chuyện kia có thể là Chân Tĩnh làm, cũng có thể là Lam di nương làm! Mắt thấy kết quả cũng chưa chắc đã là sự thật!”
Chân Diệu yên lặng rót thêm cho Chân Nghiên một chén trà.
Chân Nghiên bưng lên uống, kiên nhẫn dạy Chân Diệu: “Có lúc nhìn một chuyện không chỉ nhìn chuyện đó mà còn phải để ý những chuyện trước, sau đó. Không nói đâu xa, ví như muội đoán chuyện này người nào có khả năng gây ra nhất thì phải xem xét cả những người liên quan đến hắn nữa nói không chừng lại có phát hiện mới.
Chân Diệu thụ giáo gật đầu.
“Muội cứ chờ mà xem, đã có khuyên tai tiểu nha hoàn của muội nhặt được làm bằng chứng, Đại bá nương không phải nhân vật ngồi không, không tới hai ngày sẽ có kết quả. Lam di nương lần này chỉ sợ thông minh quá sẽ bị thông minh hại.”
Chân Nghiên là cô gái đã xuất giá, không tiện lưu lại quá lâu. Tỷ muội hai người cùng nhau đến chỗ Ôn thị trò chuyện đến xế chiều rồi về phủ.
Chân Diệu ở trong phòng có chút bất mãn.
Nàng quả nhiên không hiểu mấy chuyện này, thật gấp a!
Trong lòng rầu rĩ, thiếp đi, tỉnh lại A Loan hầu hạ rửa mặt, cầm lược: “Cô nương, nô tỷ chải tóc cho ngài nhé.”
Chân Diệu nhảy lò cò ngồi trước gương trang điểm, đôi mắt còn buồn ngủ mông lung đột nhiên trợn to, nhìn chằm chằm vào mấy mụn trứng cá trên trán.
A Loan chú ý đến, khuyên lơn: “Cô nương đừng vội, có thể là hỏa vượng.”
Chân Diệu nhìn mấy cái mụn chướng mắt, híp mắt lại.
A Loan khuyên tiếp: “Cô nương ăn ít thịt và đồ cay lại, ăn nhiều đồ thanh đạm là tốt rồi.”
Chân Diệu thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Này, đây là khuyên lơn sao, đây thuần túy là đâm dao vào ngực nàng!
Cuộc sống trôi qua đã đủ phiền muộn rồi, lại còn không thể ăn thịt, không thể ăn cay vậy cuộc sống còn gì thú vị chứ.
Thật ra ở tuổi này của các nàng có mấy mụn trứng cá cũng là bình thường, chẳng qua đám nha hoàn ít ăn dầu mỡ, cô nương người ta yêu quý dung nhan, không ai giống Chân Diệu vậy, không kiêng ăn gì, dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.
Chân Diệu mặc dù không đặc biệt coi trọng dung mạo nhưng mấy cái mụn có chướng mắt một chút, mà một khi bắt đầu lên sau này cứ như cỏ dại, một cái lại một cái nặn cũng không hết.
Cứ nghĩ đến từ nay về sau sẽ có một mặt đèn pin cả người Chân Diệu liền không thoải mái.
Nàng cũng là nữ nhân được không!
Từ giờ phải ăn thanh đạm nhạt nhẽo. Đây thật là muốn mệnh nàng mà, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới phương thuốc Thái phi dạy làm da thịt trắng đẹp.
Chân Thái phi đã nói rõ ràng, kiên trì dùng phương thuốc này không chỉ khiến da thịt trắng hơn tuyết, mà còn trơn bóng như lụa, tóm lại một câu ai dùng người đó biết.
Nhớ đến mức độ phiền toái của phương thuốc kia, còn có trình độ phá sản, Chân Diệu nghĩ, lại nghĩ cuối cùng vỗ bàn quyết định.
Phiền toái thì phiền toái đi, dù sao nàng còn có thể chịu một ngày chải đầu hai ngàn cái, không phải là đổi cách tắm rửa sao!
Còn về phần tiền bạc, hiện tại chính là lúc trong tay dư giả, cũng không thiếu.
Một khi đã quyết định, Chân Diệu liền đề bút viết những tài liệu cần thiết trong phương thuốc cho người đi mua, chẳng qua mỗi loại tài liệu đều viết cùng phân lượng, tránh phương thuốc bị lọt ra ngoài.
Chuyện giao cho Bạch Thược làm, còn chưa đến bữa tối, đã mua đủ toàn bộ về.
Chân Chân Diệu vẫn chưa thể dính nước, liền bảo nàng cẩn thận thu dược liệu lại.
Sáng sớm hôm sau tiền viện bên kia đưa tới một phong thư.
Chân Diệu nhìn ký tên là La Thiên Trình, nhớ tới chuyện nhờ hắn, vội mở ra xem.
Nhìn xong bất đắc dĩ bĩu môi.
Người này cái gì hữu dụng cũng không nói, chỉ hẹn nàng đến Di Nhiên cư gặp.
Di Nhiên cư là trà lâu nổi danh ở kinh thành, không phú quý không thể vào, vì thanh tịnh, an toàn, một vài nữ quyến thỉnh thoảng cũng đến đó dùng trà.
Trong phủ xảy ra những chuyện này, Chân Diệu cũng muốn ra ngoài hóng mát một chút, chẳng qua chân nàng thế này cũng chẳng đi đâu được.
Lại nói bọn họ dường như còn không có quen thuộc như vậy đi, ước hẹn gì đó thật khiến người ta ngượng ngùng.
Viết thư hồi âm, cho đối phương biết nàng bị thương ở chân, không đi được, muốn nói cái gì thì trực tiếp viết thư hồi âm cho nàng là được rồi.
Nhưng đợi trái đợi phải cũng không đợi được thư hồi âm.
Chân Diệu tức tối cắn răng, cơm tối cũng ăn ít hơn một bát.
Rửa mặt thỏa đáng, trời cũng không còn sớm.
“Cô nương, nô tỳ đi tắt đèn.” Thanh Cáp đi đến trước giá cắm nến, vừa muốn thổi đèn, chợt nghe âm thanh gõ cửa sổ.
Chân Diệu chỉ mặc áo lót sửng sốt.
Chỉ thấy trên mặt Thanh Cáp không có nửa điểm sợ hãi, quơ lấy ngọn đèn bên cạnh giá cắm nến, đi về phía cửa sổ.