Trời Sinh Một Đôi

Trùng vào ngày sinh của Chiêu Phong đế, Lam di nương chỉ là một tiện thiếp, cũng không báo tin cho Đại lão gia tham gia triêu hạ đã chôn Lam di nương dưới chân núi, bồi nàng ta là nha hoàn Thanh Nga tuẫn chủ kia.

Sau khi Đại lão gia trở về, nghe tin Lam di nương chết, chỉ ngây ra, sau đó lại tắm rửa thay quần áo như ngày thường, nghỉ ở Minh Hoa uyển.

Lam di nương chết như ném một viên đá nhỏ vào hồ, làm nổi lên vài gợn sóng lăn tăn trong lòng người, rồi lặng yên không tiếng động tản ra.

Chân Tĩnh bị giam nhưng vẫn biết tin Lam di nương chết.

Hôm đó tiểu nha hoàn Đông Ca xách hộp thức ăn đẩy cửa vào, cửa phòng mở ra kêu két một tiếng cũng không kinh động đến Chân Tĩnh, nàng ngơ ngác co lại trên ghế như một bức tượng người tinh sảo không chút sinh cơ.

Đông Ca nhìn vậy không thoải mái, chân mày cau lại.

Nàng rất không thích vị Tam cô nương này.

Mặc dù mỗi lần Tam cô nương đều trầm mặc ít nói, nhưng không hiểu sao không khí quanh nàng cũng trầm lặng làm lòng người phiền muộn.

“Tam cô nương, ăn cơm thôi.” Đông Ca đặt hộp thức ăn trên chiếc bàn dài, bày bát đũa thật tốt.

Chân Tĩnh nhìn Đông Ca, con ngươi đảo quanh.

“Vậy, nô tỳ cáo lui.”

Dù ăn hay không lát nữa nàng cũng phải tới thu, dù chỉ thêm một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.

Tuổi Đông Ca không lớn lắm, công phu che giấu tâm trạng chưa luyện đến nơi đến chốn, vẻ ghét bỏ bị Chân Tĩnh nhìn thấy.

“Ngươi đứng lại.”

Âm thanh từ phía sau truyền đến, lành lạnh, từ từ, tựa như một con rắn theo bắp chân bò lên.

Thân mình Đông Ca run lên, quay đầu: “Tam cô nương còn gì phân phó?”

“Phân phó?” Chân Tĩnh cúi đầu lẩm bà lẩm bẩm, lộ vẻ vừa vô trợ (không ai giúp đỡ) vừa kiều nhược (mảnh mai yếu đuối).

Đông Ca khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nàng sợ cái gì, hiện tại Tam cô nương đến nửa bước ra khỏi cửa cũng không thể, đến hôn sự cũng bị lui, sợ rằng sau này còn không sống tốt bằng nha hoàn có mặt mũi nữa.


Tỷ tỷ của nàng là Hạ Mai bên cạnh lão phu nhân, tuy chỉ là nhị đẳng nhưng cũng coi là có thể diện rồi.

Nghĩ đến đây thân thể Đông Ca thẳng lên.

Chỉ thấy Chân Tĩnh bỗng lộ ra nụ cười, đột nhiên cầm bàn thức ăn ném tới đây.

Đông Ca hét lên một tiếng, theo bản năng trốn sang một bên, đậu hũ non còn hơi nóng phân nửa bị hắt lên quần áo.

Chén sứ thanh hoa vỡ vụn bên chân. Nước canh nóng văng lên trên giầy.

Đôi giày xa tanh được nhận khi mới vào phủ trong nháy mắt bị bẩn một vết lớn.

“Tam cô nương, ngài làm cái gì vậy?” Đông Ca bị nóng nhảy dựng lên, trong lời nói đã quên mất sự cung kính.

Chân Tĩnh đứng lên, nhiều ngày mờ mịt, sa sút tinh thần như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nhấc lên sóng nhiệt hừng hực.

Đông Ca bị kinh hãi đứng im không nhúc nhích, nhìn Chân Tĩnh bước đến trước mặt, tiếp theo đét một cái, gương mặt đã bị tát một bạt tai.

“Nô tài hạ tiện, tốt xấu gì ta cũng là Tam cô nương trong phủ, ngươi cũng có thể ghét bỏ sao?”

“Tam cô nương, nô tỳ không có…….”

Lại đét một tiếng nữa, Đông Ca vội che mặt bên kia, chỉ cảm thấy hai gò má đau rát vô cùng.

Dường như Chân Tĩnh rốt cuộc đã phát hiện được đối tượng phát tiết, hai tay cùng vung lên đánh qua đánh lại.

Đông Ca không dám hoàn thủ nhưng lửa giận cũng bị đốt lên, vừa trốn vừa nói: “Tam cô nương là chủ tử, làm khó một nha hoàn như nô tỳ làm gì, muốn ra vẻ chủ tử thì ngài đến chỗ di nương của ngài mà ra vẻ, không phải bà ấy cũng là một nô tài thôi sao?”

“Ngươi, ngươi dám nói di nương của ta?” Chân Tĩnh lúc này ngoài phát tiết đã thực sự phẫn nộ rồi.

Đông Ca chế giễu cười một tiếng: “Có gì không dám, bây giờ mộ phần của Lam di nương sợ rằng cũng đã xanh cỏ rồi.”

Vẻ mặt Chân Tĩnh dại ra trong chốc lát, sau đó giống như một khe nứt xuất hiện trên mặt nạ, có chút tuyệt vọng , lại có chút điên cuồng, nắm lấy tay Đông Ca: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho ta!”

“Ai ui, ngài buông tay.” Đông Ca bị bộ dạng của Chân Tĩnh dọa không nhẹ, dùng sức tránh thoát, chạy như gió lốc.

Rầm, tiếng đóng cửa truyền đến, Chân Tĩnh vẫn còn ngơ ngác.


“Di nương đã chết? Làm sao có thể, làm sao có thể? Không được, ta muốn gặp phụ thân!”

Nhào đến trước cửa, liều mạng gõ: “Người đâu, ta muốn gặp phụ thân, người đâu………”

Động tĩnh lần này không nhỏ, cửa rốt cuộc cũng mở ra.

“Lâm ma ma, có phải phụ thân muốn gặp ta không?” Trong mắt Chân Tĩnh xuất hiện tia sáng.

Trước khi Đại phu nhân gả vào, Lâm ma ma là quản sự ma ma trong viện của Đại lão gia, chân chính xem là thân tín của đại lão gia.

Sắc mặt Lâm ma ma trầm tĩnh đứng đó: “Tam cô nương, Thế tử gia bảo ngài dưỡng thân thể cho tốt.”

“Phụ thân ở đâu, ta muốn gặp người!”

Trong mắt Lâm ma ma không gợn sóng sợ hãi, thản nhiên nói: “Thế tử gia đang nghỉ ngơi ở chỗ Tú di nương.”

“Tú di nương?” Chân Tĩnh sửng sốt.

“Dạ, Lam di nương ra đi, phu nhân sợ thiếu người hầu hạ Thế tử gia, đã mua mấy người này từ bên ngoài. Trong đó có hai người cho Thế tử gia, Tú di nương được Thế tử gia coi trọng, vừa mới được nâng lên thành di nương.” Lâm ma ma nói, ánh mắt nhìn về phía Chân Tĩnh có một tia thương hại: “Tam cô nương, ngài vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Thấy Lâm ma ma muốn đóng cửa, Chân Tĩnh đưa tay ngăn cản, sắc mặt trắng bệch như quỷ: “Lâm ma ma có thể nói cho ta biết Lam di nương mất như thế nào không?”

“Ách, không phải là trước đó hầu hạ Tam cô nương vài ngày, mệt mỏi thành bệnh sao, tiếc là Lam di nương thể cốt yếu, không cách nào vượt qua được…….” Lâm ma ma nói xong khẽ đóng cửa lại.

Tiếng khép cửa truyền đến, một khắc kia Chân Tĩnh cảm thấy dường như trái tim mình cũng khép lại.

Di nương mệt thành bệnh không vượt qua được?

Chân Tĩnh cúi đầu, móng tay dài đâm sâu vào da thịt.

Di nương vốn ở đây chiếu cố nàng, có một ngày thân thể bỗng nhiên khó chịu không phải giả, nhưng nếu nói vì vậy mà qua đời thì nàng không thể tin được!

Chân Tĩnh nhớ hai ngày trước di nương đến thăm nàng, nói những lời không giải thích được.


“Tĩnh Nhi, di nương cũng là vì con, tất cả tổn thương đều để di nương gánh vác đi, con của ta, con chỉ cần dưỡng thân cho tốt, tương lại phong phong quang quang gả vào phủ Hoàng tử là được rồi, là được rồi……..”

Di nương làm cái gì?

Trong phủ có phải xảy ra chuyện gì mà mình không biết khiến di nương phải chết?

Chân Tĩnh như cái xác không hồn đi đến trước gương trang điểm ngồi xuống, nhìn người trong gương.

Sắc mặt tái nhợt, dung nhan gầy gò, mặc dù cực đẹp nhưng yếu ớt phảng phất như người giấy, vừa đụng liền bể.

Nàng không thể cứ tiếp tục như vậy, nàng phải dưỡng thân thể cho tốt, bắt được tim lục hoàng tử, nàng không thể để di nương chết vô ích.

Chân Tĩnh dùng đũa gắp cánh gà trên bàn, ăn từng miếng, từng miếng.

Bên này Minh Hoa uyển tâm tư khác nhau, bên kia Hòa Phong uyển cũng không bình tĩnh.

Lam di nương chết nâng lên không chỉ Tú di nương còn có Lệ di nương.

“Phu nhân, mời uống trà.” Một cô gái mặc áo đỏ, vạt áo thêu lục điệp, giơ cao chén trà quỳ trước mặt Ôn thị.

Nhìn qua hơi nước lượn lờ của chén trà, đập vào mắt Ôn thị là một gương mặt mi mục như họa.

Tam lão gia và Ôn thị ngồi đối diện nhau, ánh mắt lúc thì đặt vào người con gái xinh đẹp kia, lúc thì đặt trên người Ôn thị, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.

Chẳng qua thời gian Lệ di nương quỳ có lâu một chút, hai tay giơ chén trà khẽ run rẩy, khẽ cắn môi dưới, vững vàng nâng chén trà.

Chân Diệu ngồi dưới tay Ôn thị, nâng má lẳng lặng đánh giá di nương mới tới.

Không định nhắc nhở việc Ôn thị chậm chạp không tiếp trà của Lệ di nương.

Nếu Ôn thị còn tính làm hòa với tam lão gia, làm một chủ mẫu hiền lương thục đức, tất nhiên là nên biểu hiện rộng lượng.

Nhưng rõ ràng là đến phụ thân mẫu thân cũng không để ý nữa, một di nương khiến người ta mất hứng thì phải chịu đựng.

Đôi mắt trong trẻo của Lệ di nương quả nhiên nhìn về phía tam lão gia, bộ dáng muốn nói nghỉ ngơi kia thật khiến người ta thương tiếc.

Đáng tiếc không đợi tam lão gia mở miệng, Ôn thị đã nhận lấy chén trà. Mạn bất kinh tâm (không thèm để ý) uống một ngụm mới nói: “Phu nhân cái gì, phải gọi thái thái, để người khác nghe được còn tưởng Bá phủ chúng ta không có quy củ.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt tam lão gia liền khó coi.

Quy củ bao đời, chỉ có phụ nhân có cáo mệnh trên người mới được gọi là phu nhân, người nào trong kinh thành mà không biết Tam lão gia đã bị cách chức, đến cáo mệnh của Ôn thị cũng không còn.

Chỉ là một hộ lớn, nếu chủ tử không có cáo mệnh, bọn hạ nhân nịnh nọt gọi một tiếng phu nhân cũng không ai bảo sao.


Ôn thị lại mở miệng nói ra chẳng phải tát đen đét vào mặt già của lão sao.

Đoạn thời gian trước Tam lão gia hai lần mắc bệnh thiếu niên, làm ra không ít hỗn sự (chuyện chẳng ra sao), bị Chân Diệu mắng hai lần, cũng biết hoa khôi kia ban đầu cũng không phải bị hấp dẫn bởi mị lực của bản thân, đáng thất vọng là muốn mấy bậc thang Ôn thị lại không cho, thật có chút vò mẻ lại sứt.

Lão dù sao cũng là ông nội người ta rồi, chờ lúc tức giận nhất trôi qua trong lòng cũng có chút hối hận, cũng định sống thật tốt.

Đối với thiếp thất mới được nâng lên tuy có vài phần yêu thích nhưng cũng không định bệnh cũ tái phát, không tính sủng thiếp diệt thê nhưng Ôn thị lại không chút lưu tình tát vào mặt lão khiến trong lòng lão khổ sở khó tả, hiểu được có một số việc một khi đã xảy ra thì không thể vãn hồi được nữa.

Ôn thị cũng không nhìn tam lão gia một cái, lấy một cái trâm bạc trên khay coi như khen thưởng Lệ di nương.

“Tạ phu nhân ban thưởng.” Không nhìn thấy một chút bất mãn trên mặt Lệ di nương, cung kính nhận lấy.

Sau đó làm lễ với Chân Diệu.

Chân Diệu đáp lại bán lễ, cười híp mắt nói: “Di nương thật xinh đẹp.”

“Được rồi, trà cũng đã uống, hôm nay trước mặt lão gia ta cũng nói luôn, Lệ di nương, sau này ngươi không cần mỗi ngày đều phải đến thỉnh an ta, ngươi hầu hạ lão gia cho tốt là được rồi.”

“Thái thái, vậy sao được, hầu hạ ngài là việc thiếp thân nên làm…..”

Ôn thị không nhịn được cắt đứt lời nàng ta: “Mua ngươi về không phải là để hầu hạ lão gia sao? Nha hoàn của ta có một đống lớn, không cần đến ngươi, sau này ngươi cứ chuyên tâm hầu hạ lão gia là được, không có chuyện gì chớ vào chỗ ta.”

“Ôn thị, bà………” Tam lão gia cắn răng.

Bà ta làm gì vậy, thiếp thất hầu hạ chủ mẫu là bổn phận, bà ta đến thiếp thất cũng lười sai bảo rồi, chẳng nhẽ đến chủ mẫu cũng không muốn làm rồi?

“Lão gia làm cái gì vậy, ta chẳng phải suy nghĩ thay ái thiếp của ông sao, thế nào, như vậy cũng là sai à?”

Tam lão gia nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của Ôn thị bỗng nhiên chán nản, vung ống tay áo đi ra.

Ôn thị nhìn Lệ di nương một cái: “Còn đứng đó làm gì, không mau đi hầu hạ lão gia đi!”

“Dạ.” Lệ di nương nắm chặt trâm bạc đi ra ngoài, chân vừa bước ra khỏi cửa nguyệt lượng (cửa hình tròn) liền nghe thấy tiếng chê cười của nha hoàn.

“Di nương cái gì, trâm bạc dùng để khen thưởng hạ nhân mà còn vui mừng cất giữ như vậy.”

Lệ di nương dừng bước.

“Hì hì, người ta được mua từ bên ngoài mà, chắc chưa được thấy bao giờ thôi.”

Lệ di nương ưỡn thẳng thân, cài trâm lên tóc, thu hồi ánh mắt, xoay người bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận