Trời Sinh Một Đôi

“Ai, Thế tử, ngài cứ như vậy đi sao?” Bán Hạ rối rắm hỏi.

La Thiên Trình cúi đầu nhìn quần áo đã có nếp nhăn, xuống ngựa, đi vào trong phủ Trấn Quốc.

Một nam tử trung niên mặc áo khoác ngoài màu xanh thêu hoa cúc bước tới, sắc mặt trắng nõn, trên cằm có râu.

Thấy La Thiên Trình, hắn tỏ ra thân thiết: “Đại lang, con lại từ đâu về, sao lại biến thành bộ dạng này?”

Sâu trong mắt La Thiên Trình hiện ra vẻ rét lạnh chẳng qua con ngươi đen như mực sâu không lường được, quang mang lưu chuyển, nhanh chóng che lấp tia lãnh ý. Đối mặt người này, hắn nên thu liễm hết những cảm xúc không nên có.

Bàn tay giấu trong tay áo nắm thành quyền, trên mặt lại lộ ra nét mỉm cười trăng thanh gió mát: “Nhị thúc, thúc đi ra ngoài sao?”

“Ừ, ra ngoài bàn chút chuyện.” La Nhị lão gia hiền lành gật đầu, “Gần đây bận rộn lắm sao? Thuở nhỏ, con yếu đuối, con nên xem trọng thân thể.”

“Nhị thúc yên tâm, chất nhi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt bản thân.” La Thiên Trình trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt vẫn duy trì nét tươi cười không chê vào đâu được.

Vẻ tìm tòi nghiên cứu trong mắt La nhị lão gia cũng không rút di, chẳng qua không muốn bị La Thiên Trình phát hiện bèn mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm, ta đi trước, hôm nào rảnh rỗi, hai chúng ta lại uống một chén.”

La Thiên Trình ôm quyền mỉm cười: “Vậy chất nhi sẽ chờ nhị thúc cùng uống rượu.”

Lúc này, La Nhị lão gia mới nhấc chân, bước qua La Thiên Trình, trong lòng lại cảm thấy hơi bất an. Vị chất nhi này của hắn không hiểu tại sao dạo này càng khiến người khác nhìn không thấu. Trước đây, đi Long Hổ vệ chẳng qua cũng chỉ cho hay, mấy tháng gần đây, lúc nào cũng ở bên kia, dù ở trong phủ cũng không cả ngày ngây người.

Chẳng lẽ, hắn phát hiện tâm tư của mình?

La nhị lão gia cả kinh, sau đó, âm thầm lắc đầu.

Trừ bỏ điểm này, thái độ của hắn đối với mình thật ra không có gì thay đổi.

Nói lại, mình đã lên kế hoạch nhiều năm, cẩn thận sắp xếp, đến Lão phu nhân cũng không phát hiện manh mối, hắn chỉ là một người chưa qua nhược quán thì có thể một sớm một chiều nhận ra sao?

La nhị lão gia cười lạnh một tiếng.

Bất luận thế nào, lão tuyệt đối không để xảy ra nửa điểm sai lầm khiến tâm huyết nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát. Xem ra, ông nên tiến hành nước cờ tiếp theo.

La Nhị lão gia ra cửa, vòng bảy quẹo tám mới đến một khu nhà ở, nói với người trong nhà: “Chim én nên rời tổ.”

Bên này, La Thiên Trình kiếm chế cừu hận kiếp trước, trên mặt vẫn mang theo mặt nạ hoàn hảo như cũ, vân đạm phong khinh đi về Thanh Phong đường, trên đường bị một nha hoàn ngăn lại.

“Thế tử, Lão phu nhân mời ngài qua.”

“Ừ.” La Thiên Trình mỉm cười gật đầu, nha hoàn kia tim đập nhanh, tai từ từ đỏ lên. Trước đây còn không cảm thấy, không hiểu sao hiện tại, mỗi lần thấy Thế tử đều cảm thấy khẩn trương trong lòng, tim không kìm được đập nhanh.

Thấy La Thiên Trình mặc bộ quần áo Long Vệ bó sát người, quần áo dù lộn xộn không chịu nổi lại ôm sát thắt lưng, hai chân thon dài nện bước hữu lực, nha hoàn đỏ mặt, xoay mặt đi, sau không nhịn được lại nhìn qua.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng, khóe miệng La Thiên Trình cứng đờ, vội bước nhanh hơn.

Đột nhiên khoảng cách giãn ra, nha hoàn kia vốn bước chân đã loạn, không hiểu tại sao lại dẫm lên mép váy.

Ánh mắt nóng rực biến mất, La Thiên Trình cong cong khóe miệng, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng. Quay đầu lại vừa thấy, nha hoàn kia ngã gục trên mặt đất, vo cùng chật vật.

“Thế, Thế tử ….” Nha hoàn vươn tay theo bản năng.

La Thiên Trình kiêu ngạo cười: “Hồng Hỷ, để ý một chút, ta bước nhanh, nếu ngươi theo không kịp thì đi chậm rãi cũng không sao, đừng lại tự mình té ngã.”

“Tạ ơn, Thế tử ~~” Hồng Hỷ thẹn thùng cúi đầu, còn chưa nói xong đã ngẩng đầu, chỉ thấy La Thiên Trình đã sớm xoay người, tiêu sái sải bước.

Mặt Hồng Hỷ một trận bạch một trận hồng, thu lại cánh tay cứng đờ, nhớ lại vẻ mặt tươi cười của La Thiên Trình, vẫn nhịn không được lấy tay che lại trái tim đập bùm bùm.


“Tổ mẫu, ngài tìm cháu à?” La Thiên Trình vào Di An đường, phát hiện trong phòng còn có thêm một phụ nhân mang giầy đế bồi màu vàng thêu mẫu đơn.

Hắn chỉ dừng lại trong nháy mắt rồi tiếp tục thi lễ: “Nhị thẩm.”

Phụ nhân bày ra gương mặt tươi cười, vẫy La Thiên Trình: “Đại lang, Nhị thẩm đã lâu không gặp con, ai, sao lại thành bộ dạng khỉ lấm bùn thế này?”

La Thiên Trình bước qua, cố nhịn nỗi chán ghét, giải thích: “Sau vụ việc phát sinh ở Minh Hinh trang của Vĩnh vương, Hoàng thượng liền quản thúc chúng ta nghiêm hơn.”

Phụ nhân gật đầu: “Đây là chuyện phải làm. Lão phu nhân, người xem Đại lang thật có tiền đồ, tuổi trẻ đã làm đến Trưởng thị vệ, tương lai chắc chắn khó lường.”

Lão phu nhân nghe xong, nở nụ cười. Đứa cháu này lớn lên cạnh bà từ nhỏ, có tiền đồ đương nhiên cao hứng, lập tức cảm thấy hài lòng với vị con dâu này.

La Thiên Trình liếc phụ nhân, thản nhiên cười nói: “Nhị thẩm quá khen.”

Phụ nhân cũng nhìn hắn một cái, cười nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, người xem Đại lang, còn nói mấy lời khách khí thế này. Con dâu sao lại nói sai, ở tuổi này có thể làm đến chức Trưởng thị vệ chính là bản lĩnh cực lớn.”

Lão phu nhân gật đầu: “Điền thị nói không sai. Minh Ca nhi, khoảng thời gian này, con thật vất vả, tổ mẫu nhìn con đen đi cũng gầy hơn.”

Điền thị vội nói: “Con dâu đã sớm sai phòng bếp chuẩn bị sẵn canh bồ câu để bồi bổ. Hôm nay, Đại lang phải ăn nhiều một chút, bồi bổ tốt bản thân.”

Lão phu nhân lại vừa lòng. Cô con dâu này tuy xuất thân bình thường, ngẫu nhiên làm việc có chút không phóng khoáng, nhưng đối với Minh Ca nhi không chê vào đâu được, chỉ bằng điểm này, cũng coi như khó có được. Dù sao lúc trước, việc chọn vợ cho lão nhị chính là cố ý tìm người có gia thế thấp.

“Lão nhị suốt ngày ra ngoài làm việc, Điền thị, đêm nay, con cùng chúng ta ăn cơm đi.”

“Ai, con dâu cũng đã lâu không cùng Lão phu nhân và Đại lang ăn cơm.”

“Tổ mẫu, lát nữa, tôn nhi còn có việc phải ra ngoài.”

Lão phu nhân hơi nhíu mi: “Trời đã sắp tối, Minh Ca nhi, con còn ra ngoài làm gì?”

“Con đến phủ Trưởng công chúa, tìm Hàn Nhị công tử có chút việc.”

“Nếu không phải chuyện gì quan trọng, để sáng mai lại đi không được sao?”

Điền thị che miệng cười: “Lão phu nhân chỉ sợ không biết, phủ An Bá Chân Tứ cô nương đang ở phủ Trưởng công chúa.”

“Hả?” Lão phu nhân nhìn La Thiên Trình, thần sắc không lộ rõ vui giận.

La Thiên Trình nảy lên lửa giận. Điền thị vô hình trung lại hãm hại hắn và Chân Tứ. Từ chối ăn cơm với tổ mẫu, cố ý trốn đi gặp Chân Tứ, tổ mẫu sẽ nghĩ sao về hắn, về Chân Tứ?

La Thiên Trình cười lạnh một tiếng. Lúc này đây, muốn ngoan ngoãn nhảy vào bẫy hay không, không phải do bà ta định đoạt!

Giật mình xong, hắn lộ ra thần sắc mờ mịt kinh ngạc: “Chân Tứ cô nương ở phủ Trưởng công chúa sao? Chuyện này ta quả thật không biết. Nhị thẩm lấy tin tức từ đâu vậy?”

Chân Tứ cô nương đến phủ Trưởng công chúa là để chiếu cố Chân Ninh đang mang bầu. Nhưng theo quy củ, trong ba tháng đầu mang thai không nên nói cho người khác biết, cho nên Chân Tứ chỉ lặng lẽ đến phủ Trưởng công chúa.

Nếu không phải nhận được thư từ nàng, chính mình cũng không biết chuyện này. Thế nhưng Nhị thẩm lại biết, thực cho rằng tổ mẫu đã hồ đồ sao?

Lão phu nhân quả nhiên lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Điền thị, đang yên đang lành, Chân Tứ cô nương đến phủ Trưởng công chúa làm gì? Sao con biết được?”

Tươi cười trên mặt Điền thị cứng đờ, nháy mắt tạm dừng, nói: “Nói đến cũng thực khéo, ngày đó con dâu đi Bảo Hoa lâu, vừa vặn gặp kiệu của phủ Trưởng công chúa, không khỏi lưu ý một chút. Chân Tứ vừa vặn vén màn kiệu, con dâu nhìn thấy.”

La Thiên Trình cười cười: “Chuyện này chất nhi nửa điểm cũng không biết. Cũng là thực khéo. Cứ cho là Chân Tứ cô nương vén màn kiệu để Nhị thẩm thấy được, nhưng cũng là chuyện mấy ngày trước. Dù Chân Tứ cô nương đi phủ Trưởng công chúa cũng sẽ không ngủ lại huống chi đến hôm nay.”

Điền thị miễn cưỡng cười cười: “Ha ha. Lão phu nhân, con dâu thật hồ đồ. Bọn họ trẻ tuổi, trai tài gái sắc ở chung một chỗ thật là một đôi bích nhân nên muốn cho hai người gần gũi hơn một chút. Vừa nghĩ đến lại nghe Đại lang đi phủ Trưởng công chúa liền tự nhiên cho rằng Chân Tứ cô nương còn ở lại đó.”


Lão phu nhân liếc Điền thị một cái. Điền thị căng thẳng. Lão phu nhân cũng không hồ đồ. Trước đây thậm chí còn cùng Lão quốc công ra trận. Vài năm gần đây, an dưỡng tuổi già mới dịu xuống. Xem ra sau này, mình không thể sơ suất.

Lão phu nhân thản nhiên mở miệng: “Minh Ca nhi và Chân Tứ cô nương dù sao cũng chưa thành thân, gần gũi gì đó, sau này, những lời này không được nói lung tung.”

Điền thị ngượng ngùng đáp lại.

Lão phu nhân nhìn La Thiên Trình: “Minh Ca nhi, muộn rồi, con quấy rầy người ta cũng không thích hợp. Có chuyện gì để mai nói sau. Hôm nay, bồi tổ mẫu ăn cơm một chút.”

La Thiên Trình bất đắc dĩ nhưng không thể tiếp tục từ chối. Hơn nữa, hiện tại, sắc trời quả thực tối, như vậy tùy tiện đi qua cũng không thích hợp. Quả thực lúc trước, hắn gặp chuyện liên quan đến Chân Tứ liền nóng vội, lo nghĩ không chu đáo.

Hắn nghe lời, đáp ứng lão phu nhân: “Có thể bồi tổ mẫu ăn cơm là may mắn của tôn nhi. Nhưng bộ dạng của tôn nhi thật sự khó coi, tôn nhi trước về Thanh Phong đường nhanh chóng tắm rửa một chút.”

Lão phu nhân gật đầu: “Vậy nhanh đi đi, chờ con trở lại vừa đúng lúc ăn cơm.”

La Thiên Trình cáo từ rời đi, Điền thị ngồi cạnh lão phu nhân, bưng chén trà nóng đưa qua: “Lão phu nhân, con dâu xem Đại lang càng ngày càng trổ mã, tương lai phủ Quốc công của chúng ta đều phải dựa vào Đại lang gánh vác.”

“Cũng không hẳn vậy.” Lão phu nhân tươi cười thân thiết.

Vẻ mặt Điền thị ngập ngừng.

“Sao vậy, Điền thị?”

Điền thị lấy khăn chấm khóe mắt, nói: “Con nghĩ đến Đại lang đã 19 tuổi, ở tuổi này, người khác sớm đã có đứa nhỏ. Hắn còn chưa thành thân nên con thấy đau lòng. Người ngoài lại tưởng hắn thuở nhỏ không có cha mẹ, con là thím không quan tâm khiến hắn chậm trễ.”

Lão phu nhân sắc mặt trầm xuống: “Chậm trễ cái gì? Còn có tổ mẫu ta ở đây đấy!”

Điền thị căng thẳng, thầm nghĩ một tiếng chết tiệt, vốn định mào đầu để nói câu kế tiếp, sao lại lỡ lời được chứ. Nói Đại lang thuở nhỏ không cha mẹ, chậm trễ việc hôn nhân không phải đánh vào mặt mũi lão phu nhân sao?

Hừ, chắc chắn do vừa mới nhắc đến chuyện của Chân Tứ cô nương, không dỗ tốt hai người, ngược lại khiến lão phu nhân nổi lên lòng nghi ngờ, lúc này mới trở nên có chừng mực.

Âm thầm nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, Điền thị làm bộ đánh miệng mình: “Đều do con dâu ăn nói vụng về, sẽ không nói nữa, khiến lão phu nhân bực mình.”

Sắc mặt lão phu nhân dịu xuống: “Đây cũng không trách được con. Hôn sự của Minh Ca nhi quả thật biến đổi bất ngờ mới chậm trễ đến tuổi này. Tuy nhiên, sang năm, bọn họ sẽ thành thân, lúc đó cũng khiến người khác yên tâm hơn.”

Nếu không phải do trước đây hai lần đính hôn của Minh Ca nhi không thành, dần dần truyền ra chuyện Minh Ca nhi khắc thê, chỉ bằng việc cô nương An Bá phủ và Minh Ca nhi cùng rơi xuống nước, bà cũng không dễ dàng quyết định mối hôn sự này, không phải sao?

“Dạ vâng.” Điền thị ân cần bóp chân cho lão phu nhân, “Nhưng Chân Tứ cô nương tuổi còn nhỏ, sang năm mới cập kê, đến lúc đó, chỉ sợ còn phải chờ thêm một hai năm.”

“Chuyện này cũng không có biện pháp nào. Cũng không có đạo lý để con trai trưởng chào đời sau con thứ. Điền thị, con quản gia thì quản cho tốt. Trong viện Minh Ca nhi có mấy nha đầu thông phòng, đừng để các nàng gây ra chuyện không may.”

Nói tới đây, ngữ khí lạnh xuống: “Nếu kẻ nào không hiểu quy củ, dám mang thai, cũng đừng nghĩ đến chuyện bay lên làm phượng hoàng, đứa nhỏ không thể giữ lại. Người cũng bán đi xa xa cho ta, con cần phải hiểu rõ hơn.”

Điền thị cười khổ một tiếng: “Ai u, lão phu nhân của con, ngài còn sợ bọn nha đầu này bướng bỉnh sao. Ngài không biết đâu, mấy hôm trước, bà tử quản lý nội vụ Thanh Phong đường còn tìm con dâu, ấp úng để lộ mấy chuyện, nói Đại lang …”

“Nói gì Minh Ca nhi?”

Mấy năm nay, Điền thị dù không phải mẹ ruột của Minh Ca nhi nhưng làm còn tốt hơn mẹ, mọi chuyện đều lo lắng chu đáo, việc bà tử trong viện Minh Ca nhi gặp chuyện đều bẩm báo với bà cũng rất bình thường.

Điền thị đỏ mặt, hạ giọng nói: “Nói Đại lang mấy tháng rồi chưa chạm vào những nha đầu kia. Lúc trước một nha đầu Tụ Phong nhảy giếng cũng vì luẩn quẩn trong lòng.”

“Hả, lại có việc này sao?” Sắc mặt lão phu nhân nghiêm túc lên.


Mấy nha đầu muốn sống hay chết không phải chuyện quan trọng. Nhưng việc Điền thị nói, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Mấy hôm nay, Minh Ca nhi bận công chuyện, không đến cũng không sao, chỉ sợ ngày ấy hắn rơi xuống nước khiến cơ thể bị thương thì biết làm sao?

Lão phu nhân nghĩ, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Điền thị tiện thể khuyên nhủ: “Lão phu nhân đừng vội. Như con dâu thấy, mấy nha đầu kia theo Đại lang một thời gian cũng không ngắn, không chừng Đại lang thấy phiền, chi bằng cho … hắn thêm mấy người …….”

Lão phu nhân nghĩ nghĩ, gật đầu.

Điền thị lặng yên không tiếng động nở nụ cười.

Lúc này, La Thiên Trình tới, đã thay bộ quần áo khác. Một thân áo khoác lụa thượng đẳng thêu trúc tạo cảm giác gió mát trăng thanh.

Lão phu nhân hướng nha hoàn Hồng Phúc gật đầu, Hồng Phúc nhanh chóng đi truyền cơm.

Rất nhanh, bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, mỗi người bê một khay, rất nhanh bày biện đầy bàn.

Rửa tay xong, ba người bắt đầu dùng cơm.

Chỉ có ba người họ, lão phu nhân bỏ qua quy củ ăn không nói, ngủ không nói, chỉ vào chén canh bồ câu: “Hồng Phúc, lấy canh bồ câu cho Thế tử nhiều một chút.”

“Tạ ơn Tổ mẫu. Tổ mẫu, ngài ăn nhiều một chút canh táo đỏ.” La Thiên Trình nói xong, tự múc một muôi đổ vào bát Lão phu nhân.

Lão phu nhân uống một ngụm, gật đầu: “Canh táo đỏ không tồi, Điền thị, con cũng ăn một ít đi.”

Hồng Hỷ đứng phía sau Điều thị vội càng múc cho bà ta một bát nhỏ.

Lão phu nhân liếc nhìn Hồng Hỷ lại liếc nhìn Hồng Phúc, trong lòng nảy ra một chủ ý.

Mấy nha đầu này đều đã lớn tuổi, nếu mang cho Minh ca nhi, nhan sắc không bằng mấy nha đầu trong viện của hắn, chỉ sợ không được sủng ái, nhưng người tuổi lớn, sau này sinh con cũng dễ.

“Tổ mẫu, sao ngài lại không ăn?” La Thiên Trình thấy thần sắc lão phu nhân mơ hồ, hỏi một tiếng.

Khóe mắt liếc Điền thị. Chẳng lẽ hắn chỉ rời đi một lúc, Nhị thẩm tốt bụng của hắn lại ra chiêu số gì?

“Hồng Phúc, phân phó phòng bếp, ngày mai lấy ba nhung hươu nấu canh cho thế tử.” Lão phu nhân giật mình, buột miệng nói ra.

Tay cầm đũa của La Thiên Trình run lên, đồ ăn rớt xuống.

Lão phu nhân hoàn hồn, sẵng giọng: “Minh ca nhi, đồ ăn đã rơi xuống, đang nghĩ gì vậy?”

La Thiên Trình đen mặt. Tổ mẫu, ngài nghĩ gì vậy? Còn muốn hắn ăn canh nhung hươu!

Khoảng thời gian này, hắn vẫn ngủ ở thư phòng, mấy lần tắm nước lạnh mới dập được hỏa, lại ăn canh nhung hươu nữa, chỉ sợ sau này, hắn phải mang theo hai dòng máu mũi mà gặp người khác mất. Nghĩ đến tình cảnh đó, khóe miệng La Thiên Trình giật giật.

“Tổ mẫu, trời thu khô hanh dễ thượng hỏa, nhung hươu, khụ khụ, chắc không cần vội ăn chứ?”

Hắn bị nghi ngờ năng lực sao?

Thoáng nhìn khóe miệng Điền thị khẽ cong lên, La Thiên Trình âm thầm cắn răng. Hắn hiểu rồi. Nhất định Nhị thẩm lại muốn nhét người vào phòng hắn. Thế nào, ngay cả chuyện hắn ngủ với nha hoàn hay không đều muốn quản sao? Bàn tay không khỏi quá dài đi!

“Đúng rồi, Minh ca nhi, mấy tháng trước, không phải Tụ Phong đã không còn sao, cho con thêm mấy người nữa đi.”

Lời này vừa ra, mấy nha hoàn đang hầu hạ ở phía sau hiện ra vẻ mặt khác nhau.

Hồng Hỷ nhanh chóng hiện vẻ vui sướng, sắc mặt Hồng Phúc trắng nhợt.

Mấy vị chủ tử đương nhiên không để ý đến thần sắc bọn nha hoàn, lão phu nhân hướng ánh mắt dò hỏi về phía La Thiên Trình.

Điền thị ngắt lời nói: “Lão phu nhân, mặc dù bọn nha hoàn nhu thuận nhưng dù sao xuất thân cũng kém cỏi. Không bằng con dâu ở bên ngoài tìm một tiểu nương tử gia thế trong sạch lại hiểu biết một chút chữ nghĩa?”

Lão phu nhân vừa muốn nói chuyện, La Thiên Trình đã mở miệng: “Tổ mẫu, Nhị thẩm, đa tạ mọi người quan tâm. Nhưng sang năm, ta sẽ thành thân. Hiện tại nạp thê thiếp chẳng phải tát vào mặt phủ An Bá sao? Cùng khiến người khác chê cười phủ Quốc công không có quy củ, ỷ vào dòng dõi cao không để nhà gái vào mắt? Phủ Quốc công chúng ta, từ Tổ phụ đến Nhị thúc đều không có tiền lệ như vậy. Nếu tôn nhi phá hỏng quy củ, kia không phải bôi nhọ gia phong sao, còn làm sao dám gặp người? Về phần nha đầu thông phòng, vốn không phải căn cứ vào số lượng, càng không cần nhắc đến chuyện bổ sung thêm người.”

Mấy lời này khiến lão phu nhân đánh mất ý niệm trong đầu. Điền thị âm thầm cắn răng.

La Thiên Trình cảm thấy mỹ mãn uống hết canh bồ câu, lúc này mới trở lại Thanh Phong đường. Chẳng qua nghĩ đến chuyện canh nhung hươu, càng nghĩ càng giận, ở thư phòng không ngủ được, vẫn đứng dậy đi viện phía tây.


Mấy nha đầu thông phòng đều được an trí tại đây. Biết hôm nay, thế tử ở nhà, ngọn đèn dầu đều thắp sáng.

La Thiên Trình chần chừ một chút, gõ cửa phòng Khỉ Nguyệt.

Âm thanh mở cửa trong ban đêm yên tĩnh bỗng trở nên chói tai, tiếp theo là giọng vui mừng của Khỉ Nguyệt: “Thế tử!”

Chỉ trong nháy mắt, La Thiên Trình tựa hồ có thể cảm nhận được tại mấy gian phòng khác, ánh nến in trên màn lụa mỏng cửa sổ lay động. Hắn cũng không để ý, nhấc chân bước vào phòng.

“Thế tử, ngài, ngài, ngài muốn nghỉ ngơi sao?” Giọng Khỉ Nguyệt hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng, tham luyến nhìn khuôn mặt La Thiên Trình.

La Thiên Trình mím môi đáp một tiếng.

“Vậy, vậy hầu gái hầu hạ ngài rửa mặt.”

“Không cần, trước đó, ta đã rửa mặt.” La Thiên Trình phát hiện hắn không có nửa điểm kiên nhẫn nói chuyện với nha hoàn. Tay vươn ra, ôm Khỉ Nguyệt đến trên giường. Nếu đã đến đây liền nhanh chóng giải quyết chuyện nhung hươu, đỡ phải làm người khác nhớ thương. Hơn nữa, hắn cũng một thời gian rồi không đụng đến người khác, khó tránh khỏi có chút khó chịu.

“Thế tử …” Khỉ Nguyệt ôm chặt La Thiên Trình. Thân mình nở nang dính sát vào hắn.

Thân thể nữ tính đầy đặn khiến hắn nháy mắt có phản ứng, không chút thương tiếc xé bỏ quần áo của nữ tử phía dưới. Quả đào đầy đặn nhảy ra, thật khiến người khác hoa mắt.

Ngay tại thời điểm đó, La Thiên Trình nghĩ đến vào ban đêm nọ, cánh tay hắn không cẩn thận đè lên người nọ. Rõ ràng một chút cảm giác còn chưa đến đã vô duyên vô cớ nhận một cái tát. Hình ảnh trong đầu dần trở nên rõ ràng, nàng mang theo tức giận, nước mắt ướt sũng càng khiến ánh mắt vô cùng sáng rỡ. Thật giống con nhím bắt được trong phủ Vĩnh vương.

“Thế tử, hầu gái nhớ ngài muốn chết …” thân thể mềm mại của nữ tử liều mạng hướng lên trên, tay chân như vòi bạch tuộc cuốn lấy cổ và thắt lưng hắn.

Không hiểu sao La Thiên Trình chợt thấy buồn nôn, hắn đột nhiên đẩy thân mình đẫy đà kia ra. Toàn bộ dục niệm tan biến.

“Thế tử …” Khỉ Nguyệt bất thình lình ngồi xuống, không thể tin nhìn La Thiên Trình.

La Thiên Trình không nói một lời, sửa sang lại quần áo. Kiếp trước, Tụ Phong vẫn hầu hạ hắn đến khi tổ mẫu mất, mỗi lần hoan hảo đều nói đôi lời. Sau đó, nàng hoài đứa nhỏ của hắn, khiến thanh danh hắn từ đó về sau mất hết.

Thân thể rõ ràng nghẹn đến phát đau, tim lại như tẩm trong nước đá, lạnh đến mức không còn một tia độ ấm.

Thân thể đẫy đà như vậy lại không thể khiến hắn gợn sóng. Xem ra, hắn quả thật cần nhung hươu.

La Thiên Trình tự giễu cười, nhìn Khỉ Nguyệt lãnh đạm nói: “Mặc quần áo vào.”

“Thế tử, ngài không cần hầu gái sao?” Khỉ Nguyệt biết, thế tử đã hơn nửa năm không bước vào tây viện, nếu lần này nàng không nắm chắc, về sau chỉ sợ không còn có cơ hội.

Nàng lập tức hạ quyết tâm, chẳng những không mặc quần áo vào, ngược lại nhanh chóng cởi hết, trần như nhộng. Nàng như vậy, đi chân trần đứng trên mặt đất nhìn La Thiên Trình.

“Thế tử, cầu ngài thương tiếc hầu gái …”

Ánh mắt La Thiên Trình hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, nhướng mi cười: “Như vậy cũng tốt, Khi Nguyệt, người muốn làm thế nào thì cứ vậy mà làm, để cho người khác nghe được, nghĩ chúng ta ở cùng một chỗ là được. Chẳng qua, đừng làm phiền ta.”

Hơn nửa năm, hắn mới trở lại đây lần đầu. Đêm nay, những người có tâm đến nghe náo nhiệt không ít, tổng không thể làm người ta thất vọng. Hơn nữa, hắn cũng không muốn truyền ra mấy lời đồn đả thương thanh danh, tự tôn.

“Thế tử …. Khỉ Nguyệt chưa từ bỏ ý định, từng bước tiến lên.

La Thiên Trình nằm trên giường, cũng không liếc Khỉ Nguyệt một chút, thản nhiên nói: “Khỉ Nguyệt, đừng quên kết cục của Tụ Phong. Ta cảm thấy, ngươi thông minh hơn nàng ta.”

Thân mình Khỉ Nguyệt run rẩy, sắc mặt trắng đến dọa người, gian nan nói: “Thế tử, hầu gái hiểu phải làm thế nào.”

Không bao lâu sau, âm thanh tinh tế của nữ tử liền vang lên.

La Thiên Trình nghiêng người nằm trên giường, nghe âm thanh kia không khỏi tâm phiền ý loạn, bắt buộc bản thân nghĩ đến chuyện khác để dời sự chú ý, không biết sao lại nghĩ đến chuyến thăm đêm hôm đó.

Bóng đêm dần dày đặc, thanh âm kiều mỵ từ nữ tử bên cạnh cũng không dừng lại.

Tại một đêm ầm ĩ này, sự thật cùng trí nhớ lẫn lộn, La Thiên Trình cảm thấy ý thức mơ hồ, thân thể lại dậy lửa nóng. Theo bản năng, hắn cầm chỗ nóng rực kia lên xuống. Không biết bao lâu sau, hắn cảm thấy trên tay chợt lạnh.

Trước vẻ mặt xấu hổ của Khỉ Nguyệt, La Thiên Trình mặt không đổi sắt tùy tiện xoa tay lên ga giường, trừng nàng cảnh cáo: “Ngươi có thể nghỉ ngơi, ngủ đi.”

Một đêm không nói chuyện, giây lát trời đã sáng choang


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận