Trời Sinh Một Đôi

Chân Diệu cũng không dài dòng, nói thẳng: “Tứ biểu muội còn nhỏ tuổi, chờ sau khi Nhị biểu tỷ lấy chồng, vừa cập kê, sẽ sắp xếp muội ấy lập gia đình.”

Lời này vừa dứt, mặt mày hai tỷ muội lập tức biến sắc.

“Nhã Kỳ đã không phải thân hoàn bích, nếu lập gia đình, một khi bị phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa như thế cũng hại người ta.” Ôn Nhã Hàm lắc đầu, không đồng ý với sắp xếp của Chân Diệu.

“Vậy theo ý Tam biểu tỷ là?” Chân Diệu hỏi.

Nếu là Ôn Nhã Hàm có chủ ý tốt hơn, nàng cũng lười liên quan đến chuyện tỷ muội các nàng ấy.

“Cứ nói Nhã Kỳ mắc bệnh hiểm nghèo, không thích hợp lập gia đình nên tự chải đầu, hoặc xuất gia.”

“Muội không muốn xuất gia, cũng không muốn tự chải đầu!” Ôn Nhã Kỳ kêu lên sợ hãi.

Vẻ mặt Ôn Nhã Hàm lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Tứ muội yên tâm, tỷ và Tứ đệ cũng sẽ chăm sóc muội.”

“Nhị tỷ, Nhị tỷ, muộn van tỷ, muội thật sự không muốn xuất gia, cũng không muốn tự chải đầu, muội mới mười ba tuổi thôi!” Ôn Nhã Kỳ thật hoảng sợ, kéo tay áo Ôn Nhã Hàm khóc xin.

Cuối cùng cũng là tỷ muội ruột thịt, trong mắt Ôn Nhã Hàm hiện lên vẻ không đành lòng, sau đó lại trở nên kiên quyết.

Bất kể thế nào, nàng cũng không thể khiến muội muội phá hoại một nhà cô mẫu.

Không phải lòng dạ nàng độc ác, dù sao một người cũng phải tự gánh chịu sai lầm mình phạm phải.

Hoặc là trước kia, nàng đã gánh vác quá nhiều, che chở cho muội muội quá tốt, khiến muội ấy không biết nỗi khó khăn kiếm sống, không biết có trách nhiệm với người nhà, chỉ dưỡng thành tính tình hư vinh, nên mới gặp phải lần tai họa này.

Nếu nói sai, thân là trưởng tỷ như nàng cũng có sai.

Còn nhà bên kia, cứ để nàng chịu gánh vác tất cả chỉ trích là được rồi.

Ánh mắt Chân Diệu nhìn Ôn Nhã Hàm có thêm mấy phần tình cảm ấm áp.

Bất luận vị biểu tỷ này tính tình cứng rắn thế nào, nhưng nhân phẩm của nàng ấy vẫn khiến người ta bội phục.

Nếu cả hai người đều không rõ ràng, vậy thì đúng là khóc cũng không có chỗ khóc mất.

“Nhị biểu tỷ, như vậy không ổn. Bất luận Tứ biểu muội tự chải đầu hay xuất gia, đều không thể ở lại Bá Phủ, cũng không có đạo lý gì đi theo tỷ, trừ phi là đi theo Tứ biểu ca. Không nói việc thê tử tương lai của Tứ biểu ca không dung được muội ấy, nhưng tỷ phải giao đãi thế nào với bên ngoại tổ mẫu đây. Đến lúc đó người tới chẩn trị cho Tứ biểu muội, cái gọi là bệnh hiểm nghèo kia sẽ không thể giấu diếm được đâu.”

Ôn Nhã Hàm lạnh mặt: “Nhà bên kia, đều do ta chịu trách nhiệm. Nếu thực sự không được thì cứ nói thật, mẹ ta cũng không phải người không nói lý lẽ.”

Chân Diệu cười cười: “Mặc dù Nhị biểu tỷ nghĩ rất tốt, nhưng lại để lọt lòng người.”

Nói xong chỉ hướng Ôn Nhã Kỳ: “Tứ biểu muội không muốn như thế, cuối cùng cũng sẽ quấy ra chuyện không hay, thậm chí là tai họa càng lớn hơn nữa, buồn phiền không ít đâu.”

Ôn Nhã Hàm nhìn muội muội mình một cái, bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ để tùy con bé lập gia đình, vậy chúng ta không phải là loại lừa gạt người khác, bất nhân bất nghĩa ư?”

“Ý của muội là, an bài cho Tứ biểu muội một thân phận lập gia đình. Rời xa khỏi kinh thành ở một hai năm, sau đó lại lấy thân phận mới là quả phụ trở về. Đương triều cho phép quả phụ tái giá mà, đến lúc đó lại tìm cho Tứ biểu muội một gia đình thích hợp.” Chân Diệu nói ra quyết định của chính mình.

Nàng và Ôn Nhã Hàm nghĩ giống nhau, Ôn Nhã Kỳ tuyệt đối không thể ở lại Bá Phủ làm thiếp cho đại ca.

Nếu không thì vô luận là Ôn thị, Đại ca, hay là Đại tẩu đều phải vướng vào một hoàn cảnh vô cùng xấu hổ, ngay cả phủ Kiến An Bá cũng phải trở thành trò cười cho kinh thành.

Ôn thị ở kinh thành cũng sẽ không ngẩng đầu lên được.

Chân Diệu nhìn về phía Ôn Nhã Kỳ: “Tứ biểu muội, muội hiểu chưa?”

“A?” Ôn Nhã Kỳ nhất thời lấy lại tinh thần.

“Lời của Nhị biểu tỷ và ta, muội có thể lựa chọn, nhưng chỉ có một lựa chọn là xóa dấu vết.”

Chân Diệu không nói ra, Ôn Nhã Kỳ lại nghe hiểu được, sắc mặt trắng bệch, nghẹn lời nói: “Muội nghe Nhị biểu tỷ vậy.”

Chân Diệu thở phào, nhìn về phía Ôn Nhã Hàm: “Còn Tam biểu tỷ?”

Ôn Nhã Hàm thở dài: “Nếu như có thể an bài thỏa đáng, thì cứ nghe biểu muội đi.”

Có chọn lựa thực sự tốt, thì làm sao nàng vẫn hi vọng nhìn thấy muội muội ruột bị hủy cả đời đây.

Chân Diệu đứng lên: “Vậy muội về trước đây.”

Ôn Nhã Hàm đi theo xuống giường: “Tỷ tiễn muội. Tứ muội, muội ngoan ngoãn ở trong phòng đi .”

Ôn Nhã Kỳ bị hành động trước đó của Ôn Nhã Hàm dọa sợ vỡ cả mật, nên gật đầu như băm.

Ôn Nhã Hàm đưa Chân Diệu ra cửa, vừa đi vừa nói: “Bên ngoài kinh thành có thể có nơi nào cho Nhã Kỳ ở lại một hai năm nhỉ?”

“Chuyện này không vội, chờ muội về thương lượng với tổ mẫu một chút, dù sao vẫn phải chờ Tứ biểu muội đến tuổi lập gia đình mới được.”

“Phải thương lượng với Lão phu nhân sao?” Ôn Nhã Hàm ngây ngốc.

Chân Diệu cười: “Đường Tổ mẫu từng đi qua còn nhiều hơn số muối muội từng ăn đấy. Nếu tỷ đã đồng ý biện pháp này, tổ mẫu sẽ biết sắp xếp thế nào, tốt hơn chúng ta làm việc lỗ mãng nhiều lắm.”

Nàng cảm thấy bản thân không phải vạn năng đâu.

Sở dĩ Tổ mẫu không muốn nhúng tay vào chuyện này, là vì khó xử thân phận của Tứ biểu muội.

Nếu các nàng có chủ ý này, lấy thủ đoạn của tổ mẫu, chắc chắn sẽ làm thỏa đáng việc này.

Thấy bộ dạng nói năng đương nhiên của Chân Diệu, Ôn Nhã Hàm thở dài thật sâu.

Biểu muội và nàng, rốt cuộc hoàn toàn khác biệt.

Nàng rất hâm mộ, nhưng lại không học được.

“Tam biểu tỷ vẫn nên trở về khích lệ Tứ biểu muội đi. Mặc dù chuyện này muội ấy bị ép đồng ý, nhưng vẫn phải thực sự suy nghĩ cẩn thận mới được. Bằng không thì sau này không thể sống cuộc sống tốt được, chỉ hại người hại mình mà thôi.”

“Ừ, ta biết rồi.” Ôn Nhã Hàm gật đầu, xoay người trở về.

Chân Diệu nhìn trong nội viện chỉ còn cây đào với những cành khô, mới giật mình nhận ra quần áo đã ướt đẫm vì chạy tới chạy lui từ lâu, gió thổi qua lạnh buốt, bèn vội khép chặt áo choàng.

Lần đầu tiên khi đến Trầm Hương Uyển lại không có ý đi thăm Cẩm Ngôn, Chân Diệu nhấc chân đi ra ngoài.

Lại nghe tiếng xé gió truyền đến, đột nhiên quay đầu lại, một con sáo miệng trắng chân vàng rơi xuống, đại khái là vì rơi quá mạnh, nên thoáng cái đã rơi vào trong ngực Chân Diệu.

Nhìn hai cái móng vuốt của con sáo bấu thật chặt trước ngực mình, thái dương Chân Diệu nổi gân xanh: “Cẩm Ngôn, ngươi đi xuống cho ta!”

Đau chết nàng rồi được không? Đôi bánh bao nhỏ như bỏ túi của nàng nào chống lại nổi loại tàn phá thế này chứ!

Cẩm Ngôn đại khái cũng biết mình gây họa, đập cánh bay lên, đáp xuống cánh tay Chân Diệu.

Trong lúc vội bay, có mấy sợi lông vũ rơi xuống, trong đó đúng lúc có một sợi lọt vào trong vạt áo đã bị cào rách.

Mặt Chân Diệu cũng đen hết cả.

Quần áo trước ngực nàng đều rách rồi, thế này đi ra ngoài làm sao gặp người khác được!

“Cẩm Ngôn!”

Cẩm Ngôn ỉu xìu phối hợp gục đầu xuống, dùng móng vuốt bới tới bới lui cánh tay Chân Diệu, giọng nói lại rất bình tĩnh: “Mỹ nhân, ta thật nhớ nàng đấy.”

Chân Diệu có loại cảm giác bị gió lạnh thổi qua.

Con sáo này thật đúng là hiếm thấy, miệng nói tiếng người chẳng có gì lạ, mà kỳ lạ chính là dường như nó không học cách hòa hợp cảm xúc vào ngôn ngữ .

Vô luận là hoảng sợ, tức giận hay xấu hổ lấy lòng, giọng điệu đều vô cùng bình tĩnh.

Phối hợp với ngôn ngữ thân thể rõ ràng biểu đạt cảm xúc của nó, lại khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.

Lúc này Chân Diệu lại không tức nổi, chấp nhận xui xẻo đỡ trán: “Cẩm Ngôn, ta còn có việc, ngươi mau trở về đi.”

Cẩm Ngôn không vì thế mà nhúc nhích, mở to đôi mắt nhỏ tròn căng, bình tĩnh nói: “Mỹ nhân, ta nhớ nàng đấy.”

Một người một chim nhìn nhau, vẫn là Chân Diệu bại trận, mang theo Cẩm Ngôn đến Ninh Thọ Đường.

Có lẽ chính nàng cũng không rõ vì sao lại mềm lòng.

Đại khái là vì xảy ra quá nhiều chuyện sốt ruột, mà chỉ có Cẩm Ngôn mới khiến nàng cười.

Gặp Lão phu nhân, nàng nói ra ý định.

Lão phu nhân gật đầu: “Như thế cũng tốt, Tứ nha đầu, mấy ngày nay cháu hãy ngoan ngoãn ở cạnh mẹ cháu đi. Phủ Trưởng Công chúa bên kia ta đã phái người đưa thư, nói cháu phải hầu hạ nên không sang.”

“Đa tạ tổ mẫu. Tổ mẫu, mấy ngày này cháu sẽ đến ở chỗ mẹ nhé, chờ mẹ khỏe rồi cháu sẽ trở về.”

“Chờ mẹ cháu khỏe, cháu cứ về Trầm Hương Uyển đi.” Lão phu nhân nhìn Chân Diệu, trong mắt tràn đầy từ ái.

Vốn sắp xếp Tứ nha đầu dưới mí mắt mình là vì bà không yên tâm, nhưng hôm nay xem ra Tứ nha đầu làm việc càng ngày càng đáng tin rồi.

Trong thư hồi âm của Trưởng Công chúa bên kia, khen Tứ nha đầu không dứt miệng, đặc biệt còn nhắc may nhờ Tứ nha đầu, chứng nôn nghén của Đại nha đầu mới tốt hơn.

Chân Diệu có chút ngoài ý muốn, nhưng cười híp mắt nói: “Cháu gái đều nghe tổ mẫu cả.”

“Tranh thủ thời gian đi thu dọn một chút rồi sang chỗ mẹ cháu. Thời tiết này rất lạnh, nếu bị lạnh thì phiền đấy.” Lão phu nhân phất phất tay.

Chân Diệu trở về chỗ ở của mình, tắm nước nóng một cái, thay váy áo dày sạch sẽ xong, mới tạm biệt Lão phu nhân đến Hòa Phong Uyển, chỉ thấy Tam lão gia chần chừ trước của phòng Ôn thị.

“Phụ thân.” Chân Diệu ôn hoà hành lễ.

Thấy là Chân Diệu, vẻ mặt Tam lão gia hiện lên sự lúng túng, kéo khóe miệng nói: “Diệu Nhi, tới thăm mẹ con à?”

Ánh mắt rơi xuống Cẩm Ngôn trên vai Chân Diệu, khóe miệng co quắp giật giật.

Dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng một cái, muốn mở miệng trách cứ, nhưng lại có phần khó mở lời.

Dù sao cũng ở trước cửa phòng Ôn thị.

Ông thực sự không nghĩ tới việc Ôn thị cũng sẽ chết.

Nghĩ đến việc nếu Ôn thị chết đi thật, từ nay về sau ông sẽ không thể trông thấy người ầm ĩ hơn người năm với ông, thì có phần nghĩ mà sợ.

May thật, bà ấy còn sống.

“Vâng, phụ thân đến thăm mẫu thân sao?” Thấy trong mắt Tam lão gia có trách cứ, giọng Chân Diệu thật sự không thân thiện nổi.

“Diệu Nhi đi vào trước đi, ta chợt nhớ còn có việc, đợi lát nữa lại đến.” Tam lão gia vội vã đi.

Chân Diệu trừng mắt nhìn.

Suy nghĩ của đám nam nhân, trên có cha ruột nàng, dưới có vị hôn phu của nàng, thật đúng là khó hiểu.

Đẩy cửa đi vào, Ôn thị cũng không ngủ, hướng về phía Chân Diệu nháy mắt coi như là chào hỏi.

Chân Diệu nói lại chuyện kia một lần nữa: “Mẹ, mẹ cũng đừng bận tâm, chuyện này chắc chắn tổ mẫu sẽ an bài thỏa đáng. Trong phủ không có nhiều người biết lắm, tổ mẫu có rất nhiều cách khiến họ ngậm chặt chuyện này trong lòng.”

Ôn thị khẽ gật đầu một cái, nhìn Chân Diệu với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Là bà quá xúc động, không nên vì nhất thời nghĩ không ra mà tìm cái chết.

Cho dù có khó xử hơn nữa, đau lòng hơn nữa, thì cũng không gì quan trọng bằng hạnh phúc chung thân của con gái bà.

Thử nghĩ xem, nếu như bà chết đi thật, Diệu Nhi sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm, đây chẳng phải làm hại cả đời con gái bà ư!

Chuyện Ôn thị ngã bệnh truyền ra ngoài, lục tục có người đến thăm, bên Trưởng Công chúa lại càng tặng không ít dược liệu danh quý.

Chân Diệu trông nom bên cạnh Ôn thị bưng trà rót nước, chuyện gì cũng rất chuyên tâm, ngược lại nhận được không ít khen ngợi.

Chờ Ôn thị linh hoạt lại rồi, nàng mang theo Cẩm Ngôn trở về Trầm Hương Uyển.

Trở lại địa bàn của mình, Chân Diệu lại càng tự tại, trời càng rét run người, nên trừ việc thỉnh an theo thông lệ, nàng đều rúc trong phòng thêu mặt chăn, bao gối ….

Trải qua chuyện này, cái nhìn của Ôn Nhã Hàm đối với Chân Diệu đã có thay đổi, quan hệ của hai người hòa hoãn không ít.

Ôn Nhã Hàm chủ động chỉ điểm vài bí quyết cách thêu cho Chân Diệu, nữ công của nàng cũng càng tiến bộ hơn.

Thời gian trôi qua như nước chảy, rất nhanh đã đến tháng chạp.

Bá Phủ nhận được một phong thư, Nhị lão gia sắp vào kinh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui