Trời Sinh Một Đôi

Edit: Trần Phương
Beta: Sakura

Quyển sách vừa xuất hiện, trong phòng liền yên tĩnh quỷ dị.

Tam phu nhân nhìn Chân Diệu, mi mắt rủ xuống, khẽ giấu vài phần thương tiếc.

Bà gả vào cũng đã hơn mười năm, đều nói Nhị tẩu đối xử với Thế tử rất tốt, không chỉ ăn, mặc, ở đi lại đều chiếu cố tinh tế, Nhị bá còn mời danh sư dạy thế tử đọc sách, nhưng theo mấy năm bà quan sát lại luôn cảm thấy không thích hợp khó nói.

Nếu thật tốt thì sao hôn sự của thế tử xuất hiện biến cố bất ngờ, rõ là đích trưởng tôn của Quốc Công gia nhất đẳng lại cưới một nữ nhi danh tiếng không tốt của một Bá Tước tam lưu.

Nếu thật tốt thì sao ba đứa con trai nhà nhị tẩu lại không thân cận với Thế tử, đường huynh đệ lục đục nội bộ?

Việc này nghĩ cũng có chút kinh hãi, nhưng bà chỉ có thể để trong bụng, không dám nói ra.

Nhưng mà thật không ngờ từ lúc Chân thị vào cửa hình như Nhị tẩu không nén được giận, lão phu nhân ngay cả cảm giác cũng không có.

Tống thị nhanh chóng liếc mắt nhìn lão phu nhân.

Thời gian ánh mắt lão phu nhân rơi trên quyển sách có chút hơi dài, trong mắt có sự suy ngẫm.

La Tri Nhã có vài phần nhạy cảm, vừa thấy Chân Diệu lấy quyển sách ra, trong lòng tức giận.

Nàng ta đang nói xấu mẫu thân trước mặt tổ mẫu sao?

Lương tâm người này bị chó ăn rồi sao? Mẫu thân đối với Đại ca tốt như vậy, tốn công tốn sức xử lý hôn sự cho họ, hôm nay còn mệt thành bệnh.

Quả nhiên ma ma nói không sai, mẫu thân quá khó khăn.

“Vợ đại lang, hôm qua cháu xem cái này?” Lão phu nhân chậm rãi mở miệng.

Chân Diệu cười khanh khách gật đầu: “Đúng vậy ạ, may mà ăn tối xong mới tới không thì cháu dâu xem một quyển sách dầy như vậy sợ rằng sẽ sầu đến nỗi ăn không vô.”

Két, âm thanh ghế ma sát với mặt đất truyền đến.

Lão phu nhân nhìn La Tri Nhã đột nhiên đứng dậy nhíu mi: “Nguyên Nương, đây là sao?”

Sắc mặt La Tri Nhã có chút khó coi, giọng nói vẫn nhu hòa: “Tổ mẫu, cháu có chút lo cho mẫu thân, hôm qua mẫu thân luôn mê man, cháu…. cháu muốn sớm qua thăm…….”

Lão phu nhân gật đầu: “Làm khó cho một đứa bé hiếu tâm như con, đi đi. Được rồi, các con cũng giải tán đi, vợ đại lang, hôm nay cháu ở phòng khách Di An đường xử lý công việc xong rồi về.”

Mọi người đứng dậy tản ra.

Ngũ Lang bảo ma ma thả nhóc xuống, đặt đôi chân ngắn đuổi theo La Tri Nhã.

“Đại tỷ tỷ, chờ đệ một chút, đệ cũng đi thăm mẫu thân.”

La Tri Nhã nhăn nhó: “Ngũ lang, đệ sau này đi tìm Đại tẩu ít thôi, ta ở cùng đệ.”

“Vì sao không thể tìm Đại tẩu?”

“Không có vì sao, nói chung đệ tìm Đại tẩu thì đừng có tìm ta.” Biết đồng ngôn vô kỵ, đã 14 tuổi, La Tri Nhã biết không phải cái gì cũng có thể nói với Ngũ lang.

“Nhưng Đại tẩu biết làm phỉ thúy lương quả, sơn tra cao, thạch hoa quả, còn có thể làm nhiều món rất ngon……” Ngũ lang do do dự dự nói.

Đại tẩu rõ ràng là thú vị hơn Đại ca đáng ghét, cũng tốt hơn Tam tỷ thích khóc và Lục đệ đầu gỗ.

La Tri Nhã có chút tức giận. Véo cánh tay ngũ lang một cái: “Mẫu thân bị bệnh đệ không biết sao?”

“Mẫu thân bệnh là vì Đại tẩu sao?” Ngũ lang mở to đôi mắt trong suốt hỏi.

La Tri Nhã giật mình, nghiêm túc quét mắt qua bốn phía, thấy một nha hoàn ở mãi xa mới thở phào nói: “Không được nói lung tung, ta không có nói vậy. Được rồi, cùng đi thăm mẫu thân đi.”

Một cao một thấp nắm tay đi.

Quản sự tức phụ đều tụ trong phòng khách.

Chân Diệu chỉ bước nửa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong.

Thấy Chân Diệu vào, âm thanh ngừng lại, nhưng sự kiêu ngạo lại không áp xuống.

Chân Diệu nghiêng đầu nhìn Dương ma ma đứng sau nửa bước: “Dương ma ma, ta còn lo lắng Nhị thẩm bệnh, mọi người đều không có lòng làm việc đây, không ngờ còn rất có tinh thần.”

Người trong phòng nghe xong đều rùng mình, âm thầm liếc Đại nãi nãi.

Vốn trong lòng khinh thị cao đàm khoát luận, Đại nãi nãi nói một câu liền biến thành vì Nhị phu nhân bệnh bọn họ cao hứng aizz da, cái này mà truyền đi chờ Nhị phu nhân về còn không cho bọn họ đẹp mặt!

Vừa nghĩ vậy tâm khinh thường đã thu lại.

Chân Diệu tuyệt không để ý đến sự biến hóa vi diệu của bầu không khí.

Tự mình có bao nhiêu phân lượng nàng biết rõ, nàng chỉ nói vậy thôi, ngàn vạn lần đừng làm khó dễ nàng.

“Dương ma ma, bà cũng ngồi đi.” Chân Diệu ngồi ở ghế chủ vị, trước không để ý những quản sự tức phụ này, nói với Dương ma ma.

“Lão nô chỉ là hạ nhân, nào có đạo lý cùng ngồi với chủ tử.”

“Dương ma ma, bà được tổ mẫu phân phó dến hiệp trợ ta quản gia, chính là đại biểu cho tổ mẫu, nếu bà không ngồi ta cũng không dám ngồi.”

Dương ma ma nhìn Chân Diệu thêm một cái.

Vị Đại nãi nãi này vẫn cho nàng ấn tượng vô tâm, lại không ngờ đôi khi lại khiến người khác ngoài ý muốn a.

Quản sự tức phụ này nghe xong trong lòng cả kinh.

Dương ma ma là lão phu nhân phái tới như vậy vị Đại nãi nãi này thật không thể coi thường.

Một ít người linh hoạt dừng lại tâm tư không nên có, quy củ báo chuyện hôm qua và hôm nay.

Chỉ là có mấy quản sự tức phụ trong mắt nháy liên tục không biết nghĩ gì.

Chân Diệu nhìn sách một tức phụ đưa tới, vốn thần sắc mạn bất kinh tâm bỗng nhíu mi, chỉ một chỗ nói: “Tháng trước không phải đã mua gạo bích ngọc này rồi sao, sao lại cần mua nữa?”

Tức phụ kia buông tay, mặt mày có vài phần kiêu căng: “Đại nãi nãi, đã ăn hết rồi, lão phu nhân chỉ thích gạo bích ngọc này, cho nên không thể thiếu.”

Chân Diệu lắc đầu liên tục: “Không đúng, không đúng, gạo bích ngọc rất đắt, trong phủ chỉ có chủ tử mới được ăn, tháng trước mới mua hai thạch, chủ tử trong phủ tính ra cũng chưa đến 20 người, đến giờ hẳn là đến một nửa còn chưa ăn hết nữa.”

Nói cái khác nàng còn có thể không nhớ rõ chứ liên quan đến việc ăn uống nàng thuộc làu làu!

Tức phụ bị hỏi vẻ mặt phiền muộn.

Ở đâu ra vị chủ tử như thế này chứ, hơn một tháng trước mua bao nhiêu gạo nàng còn nhớ rõ ràng!

“A, chẳng lẽ còn có người khác ăn?” Chân Diệu kinh hô một tiếng, nhìn về phía Dương ma ma.

Ánh mắt của tức sự quản phụ trong phòng đều sắc như đao bắn về phía tức phụ kia.

Trừ các chủ tử trong phủ các nàng những quản sự có thân phận cao nếu thật sự có người ăn vụng vậy chẳng phải là nói các nàng!

Đồ đáng chém ngàn đao này, muốn làm ra chuyện gì thì cũng đừng kéo các nàng xuống nước!

Vẻ kiêu căng trên mặt tức phụ không còn, hắng giọng nói: “Có thể, có thể là nô tỳ nhớ lộn.”

“Còn trẻ như vậy mà trí nhớ sao kém quá?” Chân Diệu có chút kinh ngạc, sau đó vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta đều nhớ đó.”

Đại nãi nãi, ngài không trực tiếp như vậy sẽ chết sao, sẽ chết sao?

Sắc mặt tức phụ kia vàng như đất, nhanh chóng quỳ xuống.

Chân Diệu còn chưa thỏa mãn: “Ta đều nhớ hết, chuyện một mình ngươi chuyên quản cũng không nhớ được, nếu không phải là ngốc thì chính là không dụng tâm, Dương ma ma, bà nói có đúng không?”

Nàng mới không sợ đắc tội một hạ nhân đâu.

Đều không có ý tốt với nàng, đổi người khác thì có thể tệ hơn sao?

Nàng là thế tử phu nhân được không, phu quân của nàng còn biết nhất dương chỉ đó!

Tức phụ bịch một tiếng quỳ xuống: “Đại nãi nãi, là trí nhớ nô tỳ không ra gì, nô tỳ trăm triệu lần không dám không dụng tâm!”

Tức phụ trong phòng trầm xuống.

Đại nãi nãi là một người còn trẻ, là tân nương mới vào cửa, thực lợi hại a, xem đem Tiền gia bức thành dạng gì rồi.

Nếu gạo ngọc bích không còn, vậy nói rõ có hạ nhân ăn vụng, nếu không thừa nhận trí nhớ kém đó chính là không dụng tâm.

Chỉ là chẳng biết Đại nãi nãi xử trí Tiền gia như thế nào, phạt một tháng tiền tiêu vặt hay hai tháng?

Có tức phụ ẩn ẩn hiểu tâm tư của Điền thị âm thầm cười.

Đại nãi nãi chung quy cũng không quản lâu, chờ Nhị phu nhân quay lại còn không lặng lẽ bù về.

Chỉ là Tiền gia bị ăn mệt trước mặt Đại nãi nãi thì Nhị phu nhân sợ cũng nghi ngờ nàng ta không được việc, sau này chắc chắn sẽ không trọng dụng nữa.

Không ngờ Chân Diệu không chần chờ mở miệng: “Người quản việc mua sắm phải tiếp xúc với con số nhiều, trí nhớ kém sao làm được.”

Nói xong hạ mắt, rất nhanh liếc mắt nhìn tiểu sao giấu trong tay áo rộng thùng thình: “Phó quản sự quản và mua gạo là Chu gia sao?”

Một phụ nhân mặc áo màu tương tiến lên trước: “Là nô tỳ.”

Chân Diệu mím môi cười: “Chu gia, từ ngày mai trở đi ngươi tạm giữ chức quản sự, Tiền gia hiệp trợ ngươi.”

“Đại nãi nãi!” Tiền gia quỳ trên mặt đất bất khả tư nghị hô một tiếng, kích động đứng lên: “Nô tỳ, nô tỳ làm việc cho Nhị phu nhân!”

Chân Diệu liếc tiểu sao một cái, gật đầu: “Ách, thì ra là tức phụ đến từ nhà Nhị thẩm.”

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Đại nãi nãi mới đến được bao lâu a, ngày đầu tiên quản gia nàng, nàng làm sao biết cái này!

Chẳng trách bất mãn Tiền gia trí nhớ kém, thì ra đại nãi nãi thấy là không quên!

Tiền gia thở phào nhẹ nhõm.

Đại nãi nãi biết là tốt rồi, nếu phát tác lung tung, dù sao sau này Nhị phu nhân còn lôi nàng ra thì cũng thật mất mặt.

“Ách, Chu gia, ngày mai đi mua thì mang hóa đơn về cho ta.” Chân Diệu đưa sách cho Chu gia.

Ánh mắt Tiền gia muốn trợn ngược lên rồi: “Đại nãi nãi……”

Chân Diệu nhàn nhàn nhìn nàng ta một cái: “Tiền gia, ngươi cũng không thể làm hỏng danh tiếng của Nhị thẩm được. Nhị thẩm sai khiến ngươi làm việc không đúng chức trách sao? Nhị thẩm là người công chính, đại lượng, nếu biết ngươi nghĩ như vậy không chừng sẽ thương tâm muốn chết. Lại nói, Nhị thẩm đối với thế tử và ta như con ruột và con dâu vậy, ta ra lệnh và Nhị thẩm ra lệnh không phải như nhau sao.”

Mọi người yên lặng nhổ một ngụm máu.

Đại nãi nãi, xin ngài mau đi hỏi Nhị phu nhân đi xem rốt cuộc có giống nhau không.

“Dương ma ma, ngài nói ta nói có đúng không?”

Dương ma ma mở miệng: “Đại nãi nãi nói đúng, Nhị phu nhân đương nhiên thương người.”

Tiền gia thực không tin nổi, chọn mua gạo bích ngọc chỉ là bước đầu, tâm tư phía sau còn chưa đụng đến, chức quản sự này đã không còn rồi.

Không còn?

“Đại nãi nãi……..”

Chân Diệu xoa xoa mi tâm: “Thanh Cáp, đưa Tiền gia ra ngoài trước đi, còn rất nhiều chuyện đây này.”

Thanh Cáp cao lớn thô kệch lưu loát kéo phụ nhân mặt xám như tro tàn xuống.

Chân Diệu lẩm bẩm một câu: “Kỳ quái, hôm qua mua nho sao không thấy đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui