Edit: Trần Phương
Beta: Sakura
Chân Diệu đang cầm chân giò ăn đến ngon lành.
Thanh Cáp nhà nàng nói rồi ăn gì bổ nấy, chân nàng đau nên ăn chân giò.
La Thiên Trình phá cửa vào thấy móng giò trong tay Chân Diệu thiếu chút nữa trượt ngã, nhìn người thở hổn hển kia ngơ ngác hỏi: “Thế tử, có chuyển gì sao?”
Thần sắc La Thiên Trình quái dị nhìn Chân Diệu, đồng dạng có chút sửng sốt: “Nàng không phải ngã từ xích đu xuống sao?”
“Đúng vậy.” Chân Diệu gật đầu.
“Vậy nàng……” La Thiên Trình quan sát Chân Diệu từ đầu đến chân, nhìn hai tay trắng như tuyết dính đầy mỡ đang cầm cái chân giò kia không biết phải nói gì cho đúng.
“Ta không sao.” Chân Diệu tươi cười, sau đó than thở: “Nhưng mà Điền ma ma bị gẫy xương sườn, ta ngã lên người bà ấy.”
La Thiên Trình cúi đầu, thật lâu không nói gì.
Chân Diệu nghi ngờ nhìn chằm chằm, sau đó phát hiện hai bờ vai hắn run run.
“Ngài đang cười?”
Bị phát hiện rồi.
La Thiên Trình ngẩng đầu, cười ít hơn đi đến trước mặt ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: “Xác nhận một chút, là vị Điền ma ma ở Hinh Viên kia?”
“Ừ.” Chân Diệu nghĩ có chút ngượng ngùng.
“Ha ha ha.” Lúc này La Thiên Trình rốt cuộc không nhịn được cười ha hả, cười xong rồi nhìn Chân Diệu thật lâu không nói gì.
“Làm sao vậy?” Bị nhìn có chút thấp thỏm, Chân Diệu lặng lẽ bỏ móng heo xuống, cầm khăn đặt trên khay lau tay.
“Chân Tứ.”
“Vâng?”
“Nàng thật là một bảo vật.”
Mặt Chân Diệu thoáng đỏ, có chút luống cuống tay chân.
Lời này của hắn, rốt cuộc là nói thật hay nói mát hả?
“Cái đó….. có người động tay chân vào xích đu.” Không biết đáp lại thế nào, Chân Diệu dời trọng tâm câu chuyện.
Bầu không khí trong phòng thoáng cái lạnh xuống, La Thiên Trình ẩn nhẫn tức giận, băng hàn nói: “Điều tra ra cái gì?”
“Là A Loan phát hiện trên sợi dây xích đu có vết tích bị người cố ý mài mòn, tổ mẫu giao việc này cho Nhị thẩm đi thăm dò, nhưng buổi chiều trong viện của chúng ta có một nha đầu chết, việc này, chắc không giải quyết được gì ha.”
“Nhị thẩm nói thế nào?” Trong mắt La Thiên Trình lóe lên sát ý.
“Nhị thẩm nói thẩm ấy sẽ tiếp tục tra. Bảo ta yên tâm.”
La Thiên Trình cười lạnh một tiếng: “Hiện tại là Nhị thẩm quản gia sao?”
“Đúng vậy.” Chân Diệu gật đầu.
La Thiên Trình đứng lên, nói với Bạch Thược ngoài cửa: “Gọi hết nha hoàn, bà tử trong viện vào phòng khách.”
Bạch Thược liếc nhìn Chân Diệu, thấy nàng không phản đối, khom người ra ngoài.
La Thiên Trình đi tới bên người Chân Diệu: “Đi, chúng ta cùng tới phòng khách.”
Chân Diệu vén chăn, lộ ra cái chân bị bọc như bánh chưng: “Chân ta đau.”
“Không phải nói không ngã sao?” Sắc mặt La Thiên Trình có chút khó coi.
Chân Diệu thành thật cúi đầu: “Đúng là không ngã, là sau khi đứng lên từ trên người Điền ma ma mới bị trẹo chân.”
Lời vừa nói xong thân thể đã được bế lên không, Chân Diệu bị dọa giật mình: “Thế tử?”
La Thiên Trình thở dài một tiếng: “Nàng thật ngốc.”
Chân Diệu có chút sầu, mím môi không nói.
La Thiên Trình bế nàng trực tiếp đi ra ngoài.
Dọc đường đi, chọc người kinh hãi muốn rớt cằm.
Chân Diệu vẫn rất thản nhiên.
Đến phòng khách, chỉ lát sau đã đầy người.
“Mọi người đến đủ rồi?” La Thiên Trình nhàn nhạt hỏi.
“Có một nha hoàn quét dọn và một bà tử nhóm lửa không tới.” Bạch Thược nói.
“Không sao.” La Thiên Trình nhìn khắp mọi người.
Người bị nhìn vào đều không tự chủ cúi thấp đầu.
Khóe miệng La Thiên Trình lộ ra nụ cười, phảng phất như công tử ôn văn nhĩ nhã, lời nói ra lại khiến mọi người sợ hãi: “Người Đại nãi nãi mang đến nên làm gì thì làm nấy. Những người còn lại đều về chỗ Nhị phu nhân đi, để bà ấy một lần nữa an bài cho các ngươi.:
Hắn đã sớm muốn dọn dẹp viện một chút.
Toàn bộ người trong phủ đều là người của chi thứ hai thì cũng thôi đi, nhưng cả Thanh Phong đường của mình cũng không biết cho bao nhiêu người vào, thật làm người ta nghẹn khuất.
Chỉ là đến nay vẫn không thể đả thảo kinh xà. Chỉ đành chấp nhận, không ngờ chuyện lần này ngược lại tạo thành lý do tuyệt hảo.
Tốt hơn nữa chính là Chân Tứ không việc gì.
La Thiên Trình lặng lẽ liếc nhìn Chân Diệu.
Nữ nhân này, đời trước cũng không có vận khí này.
Phịch, phịch, trong phòng nháy mắt quỳ hết xuống, tiếng cầu xin tha thứ vang lên tứ phía: “Thế tử gia, cầu ngài khai ân!”
Trong phòng Vân Yến, Vân Liễu khóc thảm thiết nhất.
Nha hoàn bị chủ tử đuổi về đều không có lối ra tốt đẹp gì. Vân Liễu và Vân Yến là nha hoàn nhị đẳng, nếu thật bị đuổi về đó chính là khác nhau giữa thiên đường và địa ngục.
Mặt La Thiên Trình không biểu tình, giọng nói mang theo lãnh ý: “Hôm nay Đại nãi nãi đánh đu có thể bị ngã, ngày mai tản bộ bên hồ có thể bị ngã xuống nước. Các ngươi đã không phục vụ chu toàn vậy đổi một nhóm khác tới hầu hạ chu toàn.”
Nha hoàn, bà tử đều khóc biểu thị trung tâm: “Thế tử gia. Bọn nô tỳ sau này chắc chắn sẽ hầu hạ Đãi nãi nãi cẩn thận, xin ngài đừng đuổi nô tỳ đi.”
Vân Liễu và Vân Yến dập đầu bùm bụp về phía Chân Diệu: “Đại nãi nãi, cầu xin ngài mở lòng từ bi lưu nô tỳ lại đi.”
Nha hoàn bà tử tựa hồ khai khiếu (thông minh ra), không cầu xin La Thiên Trình mặt lạnh nữa. Đều dập đầu với Chân Diệu.
La Thiên Trình cũng nhìn Chân Diệu.
Hắn bỗng nhiên rất muốn biết Chân Diệu sẽ nói như thế nào.
Là không đành lòng mở miệng cầu tình mình hay tất cả do mình làm chủ đây?
Chẳng biết tại sao, hai lựa chọn này hắn đều không thích.
Chân Diệu có chút đau đầu.
Những người này thực tạo nan đề cho nàng.
Hắng giọng nói: “Trước tiên đều đứng lên nghe ta nói.”
Không ai đứng lên, một mảnh đen sì chỉ nhìn thấy những đầu là đầu.
Chân Diệu chỉ đành bổ sung một câu: “Quỳ thì phải đi tìm Nhị phu nhân ấy.”
Lời vừa dứt tất cả những người đang quỳ đều đứng lên, có mấy người đứng lên nhanh quá nhất thời choáng váng.
Một bà tử trong đó nhanh tay túm lấy ống quần của người bên cạnh.
Bà tử bị nắm ống quần chợt cảm thấy phía dưới lành lạnh, cúi đầu nhìn liền thấy hai cái chân trắng bóng.
Trong nháy mắt bà tử này dại ra, sau đó hét lên như lợn bị chọc tiết: “A, Trương Tam gia, ta liều mạng với bà!”
Người trong phòng đang mang tâm tình bi tráng, thấy một màn này muốn cười lại không dám cười, ai ai cũng cúi đầu, dư quang khóe mắt quét qua chân bà tử.
Mặt La Thiên Trình đen sì quay người đi chỗ khác, cắn răng nghiến lợi nói: “Hồ đồ!”
Chân Diệu cũng gấp, quát to: “Mau kéo quần lên!”
Già như vậy chẳng lẽ còn muốn phu quân nàng phụ trách sao.
La Thiên Trình nhìn về phía Chân Diệu, khi thấy nàng truyền đạt ánh mắt đồng tình không khỏi chán nản.
Ánh mắt kia của nàng rốt cuộc có ý gì?
Trực giác, hắn tuyệt đối không muốn biết!
Cuối cùng vẫn khôi phục bình tĩnh, chỉ có hai bà đỏ mắt như gà chọi trừng đối phương.
Lúc này Chân Diệu mới nói: “Thế tử gia nói ta tất nhiên không phản đối. Nhưng ngẫm lại cũng không phải ai cũng không tận tâm phục vụ. Như vậy đi, chuyện xích đu hôm nay ai có thể cung cấp một chút manh mối thì có thể lưu lại. Đợi lát nữa ta và Thế tử ở trong phòng khách, các ngươi từng người một vào nói. Thế tử, ngài thấy như vậy có được không?”
La Thiên Trình không khỏi gật đầu.
Sắc mặt đám hạ nhân đều khó coi lui ra ngoài.
Lúc này La Thiên Trình mới hỏi: “Chân Tứ, nàng nghĩ gì mà lại làm vậy?”
Chia rẽ li gián, đánh bại từng người, những thủ đoạn này đều là đám Cẩn Lân vệ thường dùng.
“Lúc này còn nghĩ cái gì?” Chân Diệu kinh ngạc: “Nhiều hạ nhân như vậy đều đuổi ra ngoài, khụ, một chốc một lát sau có thể có nhiều người thích hợp tiến vào, chẳng bằng cho các nàng một cơ hội, lưu lại một vài người hữu dụng.”
“Nếu những người đắc dụng này không biết đầu mối thì sao?”
“Không phải nói muốn các nàng từng người tiến vào sao. Đến lúc đó ai đi ai ở còn không phải do chúng ta định đoạt, người khác lại không biết người tiến vào nói cái gì.” Chân Diệu giảo hoạt nói.
Mấy chuyển khó xử này nàng đều sớm nghĩ thay bọn họ.
La Thiên Trình kinh ngạc đến ngây người.
Vì cái gì mà lối suy nghĩ có vẻ không đúng.
Hóa ra là vì nàng không đành lòng đuổi hết đi, còn đặc biệt nghĩ ra biện pháp này, tự cho là quan tâm lưu lại những người này.
Nàng chẳng lẽ không biết trải qua việc này, trong mắt người khác những người mật báo trừ trung thành đến chết với Thanh Phong đường thì không còn con đường nào khác sao?
La Thiên Trình liếc mắt nhìn Chân Diệu đầy thâm ý.
Chân Diệu có chút thấp thỏm: “Thế tử, có phải ta làm gì sai không?”
“Không, nàng làm rất tốt.” La Thiên Trình mỉm cười.
Trước mắt người có thể lưu lại cũng không nhiều, tính thay toàn bộ, bên trong vẫn có thể lẫn một ít ngưu quỷ xà thần (người có lòng dạ khác), chẳng bằng như vậy, phát tác một nhóm, cô lập một nhóm.
“Thế tử, phu nhân thế tử.” Một nha hoàn tiến đến quỳ xuống.
Từng người một tiến vào lại lui ra, Bạch Thược tốc ký, Tử Tô thì lựa ra mấy người có giá trị. Bảo những người cung cấp manh mối điểm chỉ.
Đến cuối cùng, chuyện xích đu vậy mà thực sự có tiến triển.
Tối hôm qua, lúc một bà tử trong bếp đi tiểu đêm thì thấy nha hoàn Tiểu Hồng đầu tóc ngay ngắn lặng lẽ từ chuồng chó hậu viện chạy ra, hôm nay xảy ra việc này vì sợ liên lụy, bà tử trong bếp sợ mới không dám lên tiếng.
Sau đó còn có một nha hoàn nói trong phòng Tiểu Hồng lục thấy một cái kéo kiểu dáng hai năm trước mới có, khi đó Tiểu Hồng còn chưa vào phủ, có thể người đưa kéo không biết chừng lại liên quan đến chuyện này.
La Thiên Trình và Chân Diệu ban đầu chỉ cho rằng nha hoàn này là vì lưu lại mà tùy ý bịa ra mọt chuyện.
Không ngờ sau đó có một tiểu nha hoàn nói Tiểu Hồng có một mẹ nuôi, làm ở phòng châm tuyến.
Tiểu Hồng không phải con cái của tôi tớ trong nhà mà là một đứa trẻ mồ côi được mua vào phủ, sau khi nhảy giếng Điền thị nói là sẽ điều tra nhưng gần như không giải quyết được gì, hiện tại đột nhiên nhảy ra một bà mẹ nuôi, trong lòng La Thiên Trình vui vẻ.
Hắn biết việc này nhất định không thoát khỏi quan hệ với chi thứ hai, biết và có chứng cứ là hai việc khác nhau.
“Chuyện bà tử này là mẹ nuôi của Tiểu Hồng sao ngươi lại biết được?” La Thiên Trình hỏi tiểu nha hoàn vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Tiểu nha đầu không dám ngẩng đầu, không chút chậm trễ nói: “Là một ngày hơn một năm trước, nô tỷ ham chơi trốn trong lều hoa ngủ, sau khi tỉnh lại bỗng nghe có người nói chuyện, là bà tử muốn nhận Tiểu Hồng làm con nuôi. Lúc đó nô tỳ rất hâm mộ. Bọn nô tỳ đều là nha hoàn mua từ bên ngoài, ở trong phủ không có chỗ nương tựa, nếu nhận một người mẹ nuôi sau này cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều rồi. Sau đó nô tỳ thầm chú ý, quả nhiên Tiểu Hồng bình thường sẽ có một vài thứ mà bọn nô tỳ không có, chỉ là hỏi nàng thì nàng ta không nói.”
La Thiên Trình phất tay một cái, cho tiểu nha hoàn lui ra ngoài, nói với Chân Diệu: “Chân Tứ, gọi bà tử phòng châm tuyến tới.”
Chân Diệu gật gật đầu, phân phó nói: “Thanh Cáp, đi đến phòng chân tuyến nói trước đây không lâu đồ châm tuyến đưa tới rất tốt, ta muốn gặp bà tử phối chỉ.”
“Vâng.”
Thanh Cáp đi tới cửa, Chân Diệu còn bổ sung một câu: “Cần phải mang bà ta tới.”