Trời Sinh Một Đôi

Cuộc sống không có cách nào trôi qua, hôm sau Chân Diệu dậy thật sớm, cho Dạ Oanh và Tước Nhi hái lá sen tươi đến, sau đó chỉ huy Thanh Cáp làm hà liên cao mang đến Di An đường.

Trời càng ngày càng nóng, đi một đoạn như vậy, còn là nằm trên lưng Thanh Cáp mặt Chân Diệu đã lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn trời nắng chói chang thở dài.

Cuộn băng tiêu bích la còn ở dưới đáy hòm, đồ tốt không dùng thật lãng phí.

Vào Di An đường, không khí mát mẻ truyền đến, Chân Diệu thư thái hít một hơi, cười híp mắt đi tới: “Tổ mẫu, cháu dâu thỉnh an bà. Vẫn là ở chỗ bà thoải mái, lát nữa cháu cũng chẳng muốn về.”

“Không muốn về thì ở lại ăn đi.” Hình như tâm trạng Lão phu nhân khá tốt, buông thiệp mời trong tay cười nói.

Chân Diệu liếc nhìn thiệp mời.

Màu vàng nhạt có hoa văn hoa hải đường, thoạt nhìn tinh xảo, quý trọng.

Lão phu nhân mở miệng nói: “Là thiệp mời của một lão tỷ muội, muốn bà đi Cảnh Tuyền sơn trang tránh nóng.”

Nói xong không nhịn được cười.

Lão tỷ muội này của bà là lão thái quân phủ Tướng Quân, hai người là khăn tay chi giao, sau khi lấy chồng đều là quan võ, vẫn duy trì liên hệ mật thiết, đến tuổi này rồi thực khó có được.

Lão thái quân đưa thiệp mời, mời bà đi tránh nóng, thiệp mời còn oán trách một việc.

Năm ngoái cưới cháu dâu trẻ tuổi không hiểu chuyện, quản gia liền xảy ra rắc rối, trữ băng thiếu, kết quả hôm nay giá băng đắt như vàng, lại còn khó mua, tuổi bà đã cao trong phòng thiếu băng liền không chịu nóng được, chỉ đành để bọn nha hoàn cả đêm không ngủ quạt, kết quả nha hoàn có mấy người bị cảm nắng.

Lão phu nhân đắc ý.

Cháu dâu bà năm nay vừa mới gả vào, ngày đầu tiên quản gia liền mua hai trăm lượng bạc băng!

Tự nhiên sinh cảm giác ưu việt trước mặt lão tỷ muội khiến bà rất hài lòng là sao đây?

Lão phu nhân ngẫm lại nội dung bức thư, nhìn Chân Diệu tinh thần càng thêm sung sướng.

“Tổ mẫu, bà muốn đi Cảnh Tuyền sơn trang sao? Mang cháu dâu đi với.” Chân Diệu am hiểu nhất một là cười, hai là cầu xin, ba là làm nũng, hiện nghĩ lại kỹ năng này dùng thực tốt.

Lão phu nhân lắc đầu: “Năm nay tổ mẫu đại thọ sáu mươi, chạy đi đâu được, chờ năm sau sẽ dẫn cháu đi.”

“Vâng ạ.” Chân Diệu giòn giã đáp ứng.

Nha hoàn bẩm báo Tam phu nhân tới.

Tống thị mang theo La Tri Tuệ tới.


Tứ lang đã đến tuổi đi học, học xong mới tới thỉnh an.

Chân Diệu phát giác vị Tam thẩm này tâm tình hình như không được tốt.

Lão phu nhân cũng nhìn ra. Thản nhiên nói: “Tống thị, có phải lão tam lại hồ nháo không?”

Chân Diệu vội cúi thấp đầu giảm cảm giác tồn tại, lão phu nhân trước mặt vãn bối hoàn toàn không lưu mặt mũi cho Tam thúc a.

Biểu tình của Tống thị cứng đờ, trên mặt là biểu tình cực lực nhẫn nại. Đáng tiếc cuối cùng không nhịn được, dùng thanh âm bình tĩnh nói: “Lão gia vì muốn vẽ một bức họa nam tử, theo dõi người ta tròn một ngày đêm, sau đó bị người ta đánh ngất xỉu, bán vào tiểu quan quán rồi (kỹ viện nam).”

Chân Diệu cúi đầu thấp hơn, sắp dán vào ngực rồi, ách, tuy rằng nàng không có.

Lòng gào thét đây là đâu? Là đâu hả? Là phủ Quốc Công cao to trong mắt mọi người?

Giọng nói của lão phu nhân bình tĩnh khiến Chân Diệu tưởng rằng mình nghe nhầm: “Chuộc về chưa? Người khác biết nó là ai không?”

Sau đó liền thấy lão phu nhân gõ một cái lên bàn nhỏ trên tháp.

Thân thể Tống thị run lên, nói: “Chuộc về rồi. Lão gia nói ông ấy là quản sự phủ Quốc Công.”

Chân Diệu nghe xong sắc mặt sắp vặn vẹo.

Đây là loại người gì hả!

Lão phu nhân đã quen rồi, thở phảo nhẹ nhõm lành lạnh nói: “Nói với nghiệp chướng này, vô luận nó hồ đồ thế nào thì cũng đừng cho người khác biết nó là tam lão gia phủ Quốc Công. Bằng không ta sẽ cầm bàn đập chết nó!”

Chân Diệu cúi đầu thấp hơn nữa.

Hãy cho nàng một chỗ để giấu mặt đi, muốn làm lộ sự thật ở phủ Quốc Công sẽ bị lão phu nhân cầm bàn giết người diệt khẩu trước.

Chỉ một lát sau, Tứ phu nhân Thích thị nắm tay Lục Lang gần bốn tuổi vào, thỉnh an xong liền lặng yên không tiếng động ngồi xuống.

Chân Diệu cảm kích nhìn Tứ phu nhân.

Cuối cùng cũng tới thêm một người, không cần nghe bí văn bừa bộn của phủ Quốc Công nữa.

Tứ phu nhân buồn bực nhìn Chân Diệu.

Chân Diệu đáp lại bằng một nụ cười.

Tứ phu nhân lại lãnh lãnh đạm đạm nhìn sang chỗ khác, ôm Lục Lang sát thêm vài phần.


Chân Diệu hậm hực thu hồi ánh mắt, thành thật ngồi đó.

Tứ thẩm có chút cổ quái ngược lại có thể lý giải, cho dù là cô gái trẻ nào phải thủ tiết, cả ngày giấu mặt trong nhà trước sau gì cũng yên lặng biến thái.

Ngồi trơ ở đó một hồi, Nhị phu nhân mới khoan thai tới chậm, vừa vào đã xin tạ tội: “Lão phu nhân, con dâu hôm nay đến muộn xin mẹ tha thứ.”

Tất nhiên lão phu nhân không trách tội, nói chuyện phiếm liền nhắc tới để Tống thị theo quản gia.

Đáy mắt Tống thị hiện lên kinh ngạc, nét mặt vẫn còn bình tĩnh thoái mái đáp ứng.

Chân Diệu thầm nghĩ, vị Tam thẩm này phu quân bị bán vào tiểu quan quán vẫn có thể giữ vững tỉnh táo, cũng quả thực không gì có thể khiến bà động tâm.

Chỉ lát sau, lão phu nhân cho mọi người tản ra.

Chân Diệu được phân phó cùng dùng cơm, lại muốn đem chuyện đêm qua thẩm vấn Mã bà tử nói cho lão phu nhân nên không rời đi.

Điền thị cũng được giữ lại.

Lúc này Điền thị tiên hạ thủ vi cường, những người khác vừa đi liền phịch một tiếng quỳ xuống, sau đó nói với người hầu còn trẻ bên cạnh tam cô nương La Tri Chân: “Quỳ xuống.”

“Điền thị, chuyện gì vậy?” Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống.

Điền thị quỳ không đứng lên, dùng khăn lau lau khóe mắt: “Lão phu nhân, đều do con quản giáo không nghiêm, chuyện vợ Đại Lang bị ngã xích đu đúng là liên quan đến phòng bọn con, con dâu thực xấu hổ.”

“Điền thị, con, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói rõ coi.” Thần tình lão phu nhân khó hiểu nhìn lướt qua Tam cô nương đang khiếp sợ quỳ ở đó và bà vú tuổi còn trẻ.

Bà vú này chắc là bà vú của Tam Nương đi?

Ngược lại không nhớ lắm.

Điền thị không hề động: “Lão phu nhân, con dâu thực sự không còn mặt mũi đứng lên, cũng không còn mặt mũi nói gì. Phương ma ma, ngươi phạm lỗi lớn như vậy còn không tự nói cho lão phu nhân.”

Mặt vú em trẻ tuổi xám xịt, chậm rãi dập đầu nói: “Là, là nô tỳ thấy Tam cô nương luôn ủy khuất khóc lóc, đau lòng vô cùng, biết là vì lúc đó muốn Đại nãi nãi xuất kiệu mà chịu nhục, nhất thời bị mỡ heo công tâm mới, mới tìm Mã bà tử, muốn bà ta tìm cách cho đại nãi nãi một bài học.”

Nói xong dập đầu bồm bộp: “Việc này đều do nô tỳ tự chủ trương, không liên quan đến nhị phu nhân, và tam cô nương, xin lão phu nhân khai ân……”

Phương ma ma dập đầu rất thành thật. Tảng đá trên mặt đất mơ hồ thấy được vết máu.


Tam cô nương La Tri Chân nhào tới, sợ đến phát khóc: “Bà vú, bà vú, vú đừng dập đầu nữa. Vú chảy máu rồi. Hu hu, đều là ta không tốt, ta không nên ghét Đại tẩu…”

La Tri Chân sáu tuổi thực không rõ vì sao nàng chỉ oán trách với vú em vài lần là đại tẩu không tốt, vú em liền làm ra chuyện như vậy.

Nhưng còn nhỏ nàng đã hiểu được cảm động, vú em là người tốt với nàng nhất, trừ vú em không có ai sẽ vì nàng nói mấy câu mà giúp nàng hả giận.

Nhìn trong mắt La Tri Chân tràn đầy đau lòng và cảm động, đáy mắt Phương ma ma hiện lên hổ thẹn và thương tiếc.

Nàng có lỗi với Tam cô nương.

Nhưng bây giờ nàng không có biện pháp.

Khóe miệng Điền thị lặng lẽ nhếch lên. Rất nhanh lại giả bộ biểu tình hổ thẹn.

Lão phu nhân sẵng giọng nhìn Phương ma ma quỳ trên mặt đất, sau đó nói với Chân Diệu: “Vợ Đại Lang, đưa Mã bà tử tới đây.”

“Tổ mẫu, Mã bà tử ở phòng cháu, do Thanh Cáp trông đó.”

Chỉ lát sau Mã bà tử được đưa vào. Sở thuật giống hệt Phương ma ma, nói xong liên tục đánh mình mấy bạt tai: “Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân tha mạng, là nô tỳ mỡ heo công tâm mới vì mấy lượng bạc mà làm chuyện hồ đồ!”

Sắc mặt lão phu nhân khó coi, phất tay: “Dẫn hai người bọn họ đi, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó.”

“Lão phu nhân khai ân……”

Thanh âm sắc nhọn của Mã bà tử thật lâu không tiêu tan, Phương ma ma thẳng đến lúc bị dẫn đi cũng không nói một tiếng. Chỉ là lúc đạp cửa ra nhìn Tam cô nương một cái.

Tam cô nương khóc đến khàn giọng, ngồi bệt xuống đất cô đơn bất lực như một đứa bé lạc đường.

Lão phu nhân nhíu mi, bất mãn nhìn Điền thị một cái: “Điền thị, Tam Nương lúc nhỏ nuôi bên người con, không mong con dạy nó như Nguyên Nương hiểu chuyện biết lễ như vậy ít nhất cũng phải thiện lương, sáng sủa không phải là trách nhiệm của người làm mẹ cả như con sao.”

Làm trò trước mặt Chân Diệu, nói những lời này đã có tính toán, dù sao hôm nay việc này chi thứ hai phải có trách nhiệm.

Mặc dù Điền thị mất mặt nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai cái hại chọn cái nhẹ hơn, còn hơn Nguyên Nương bị phát hiện. Kết quả hôm nay đã là cực tốt.

Chân Diệu cũng không cầu xin, nghĩ rồi nói: “Tổ mẫu, chuyện hôm nay khiến cháu dâu thấy bị đả kích.”

Nhìn lão phu nhân ngó sang, cắn môi ủy khuất nói: “Thì ra cháu dâu trong lòng mấy hạ nhân kia còn không bằng mấy lượng bạc.”

Lão phu nhân muốn cười lại không cười thành tiếng, lại thấy lời Chân Diệu có thâm ý khác.

Phủ Quốc Công đối với hạ nhân không tệ, như chỗ giảng về tay nghề như phòng châm tuyến, tiền tiêu vặt hàng tháng của nha hoàn bà tử bình thường cũng là một lượng, Mã bà tử kia rốt cuộc quá tham tài, vì mấy lượng bạc mà đi hại đại nãi nãi trong phủ?

Nếu việc này là thật chứng minh hạ nhân trong phủ nhận định vị trí của vợ Đại Lang trong phủ có vấn đề, nhưng từ khi Chân thị gả vào đều không hề biểu hiện không vui trước mặt bà, đây rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Nếu như là giả….


Chỉ là giả thiết lão phu nhân đã cảm thấy trong lòng buồn phiền, không muốn nghĩ thêm.

Không có tâm tình nhiều lời nữa, lão phu nhân cho người đi ra, sau đó nói nhỏ bên tai Dương ma ma vài câu.

Dương ma ma gật đầu đi ra ngoài.

Lão phu nhân ngồi trên tháp, dựa vào gối màu đỏ tía xuất thần, trà hoa lài cầm trên tay đã lạnh ngắt vẫn chưa uống một ngụm.

Qua hơn nửa canh giờ, Dương ma ma mới tiến đến: “Lão phu nhân, lão nô thẩm vấn qua, Mã bà tử nói chắc là thật. Về phần Phương ma ma… lão nô nghĩ có gì đó không đúng, nhưng lại có Mã bà tử đối chứng, thái độ kiên quyết, thực sự không hỏi được gì.”

“Như vậy việc này thôi đi.” Lão phu nhân thở dài, thản nhiên nói: “Đi nói với Điền thị một tiếng, dụng tâm dạy Tam Nương, thực sự không được thì đưa Tam Nương đến chỗ ta.”

“Vâng.”

La Thiên Trình nghe chuyện thỉnh an lúc sáng sớm, mạc danh kỳ diệu kéo Chân Diệu chơi cờ.

Chân Diệu cự tuyệt, ánh mắt người nọ ai oán rơi vào vùng đất bằng phẳng của nàng.

Tới địa ngục đi, bình nguyên!

Khóe miệng Chân Diệu giật giật, kiên trì đáp ứng.

Không tới một khắc đồng hồ, đã bị đối phương giết không còn manh giáp.

“Hiểu không?”

“Cái gì?”

“Không bắt giặc bắt vua trước được thì từng bước xâm nhập vào người của đối phương, cuối cùng chỉ còn một mình cô đơn cũng rất thú vị.”

Chân Diệu ngơ ngác ách một tiếng.

La Thiên Trình bất đắc dĩ.

Xem ra vẫn nghe không hiểu.

Phải giải thích: “Ta nói chuyện sáng này, nàng đừng để trong lòng, cũng đừng bị đè nén, có kẻ địch chậm rãi chơi cũng không sao, đùa chết mỗi người bên cạnh nàng ta sẽ càng thú vị.”

Chân Diệu đen mặt: “Ngài dùng cờ nói chuyện?”

“Ừ.” La Thiên Trình không hiểu Chân Diệu đen mặt vì gì nhưng cũng có chút vui vẻ, cũng may rốt cuộc nàng hiểu.

Chân Diệu đứng mạnh dậy, đen mặt vỗ bàn cờ, quân cờ bay lên, quát: “Có việc cứ nói, ngài chơi cờ làm gì!”

Đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?

Phải không, phải không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận