Trời Sinh Một Đôi

Edit: Tiểu Ngân
Beta: Sakura

Bước chân của Chân Diệu cũng không có lưu loát, lần này đi lại người khác liền nhìn ra, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần. Chẳng qua trong trường hợp này ai cũng không tiện nghị luận câu nào, ánh mắt kia chính là đừng nhắc đến là tốt rồi.

Chân Diệu cũng biết là mình bị vây xem rồi, liền quyết định chủ ý tốc chiến tốc thắng, vội vàng quỳ xuống nói lời cát tường, sau đó nhận lấy chiếc khay mà Tử Tô đưa tới giao cho một nha hoàn ở trước mặt.

Nha hoàn kia nâng khau sơn che tấm vải đỏ tới trước mặt của lão phu nhân.

“Đây là cái gì? Mở ra xem một chút đi.” Lão phu nhân cười nói.

Nhìn độ cao, giống như là một bụi san hô nhỏ, hoặc là một khối đá quý.

Điền thị lặng lẽ cười.

Trên danh mục quà tặng kia hôm nay thu được không dưới mười gốc san hô rồi, lớn nhất cao khoảng nửa người, còn về phần đá quý thì trước kia lão Quốc Công cũng cần, nhưng lão phu nhân cũng không có hứng thú gì với cái này.

Có rất nhiều người cũng nghĩ giống như Điền thị, các quý phụ cũng tụ năm tụ ba lại tự nhẹ giọng nói chuyện, chỉ tùy ý liếc nhìn mấy lần.

Nhưng tới khi tấm vải đỏ được vén lên thì những ánh mắt kia cũng chăm chú nhìn lại.

Một gốc cây thanh tùng trong khay đang nằm trên một núi đá màu đen, ở trên cây tùng còn có vài con tiên hạc với các tư thái khác nhau, kỳ lạ chính là cánh của bọn chúng lại có màu hồng, ở cùng với thanh tùng ngược lại trở thành một sự phối hợp mỹ lệ tới không ngờ.

Cũng không biết là do vật liệu gì để tạo thành được bức tùng hạc duyên niên như thế này.

“Đây là ngọc thạch gì vậy?” Một lão phụ nhân ngồi ở bên cạnh lão phu nhân nghiêng đầu hỏi. Lão phụ nhân này mặc một bộ áo hồng thêu chữ phúc, khuôn mặt hồng hào,,  mái tóc được búi chặt lại, nhìn mặt mũi cũng không khác lão phu nhân lắm, nhưng không có một đầu tóc trắng, toàn thân lộ ra vẻ cực kỳ có tinh thần.

“Vợ Đại lang, mau nói cho Đỗ lão thái quân biết.”

Chân Diệu biết, vị Đỗ lão thái quân này chính là lão phu nhân của phủ Âu Dương tướng quân, có quan hệ tương đối tốt với lão phu nhân của Trấn Quốc Công.


Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn vào đây thì nàng liền mím môi cười một tiếng: “Đỗ lão thái quân vạn phúc, đây không phải là ngọc thạch gì, chỉ là hoa qua ( rau quả được tỉa thành nhiều hoa văn và hình thù khác nhau).”

Vừa nói vừa làm lễ, giọng nói thanh thúy nói: “Xin tổ mẫu thưởng thức.”

“Cái gì, là rau quả?” Mọi người trong đại sảnh ồn ào nghị luận.

Phụ nhân lớn tuổi cũng thôi đi, những nàng dâu cùng với các cô nương kia, có người nghịch ngợm còn nhoài người ra để nhìn cẩn thận.

“Không thể nào đâu, làm sao có thể là rau quả được?”

Núi đá kia, cùng với thanh tùng, hạc trắng, thật sự là quá rõ ràng rồi, làm sao có thể dùng rau cùng với trái cây điêu khắc được thành bộ dáng này được.

Chân Ngọc đi theo Lý thị tới đây liếc mắt nhìn người chất vấn kia một cái rồi nói: “Có cái gì không thể nào, Tứ tỷ của ta năm ngoái ở trong đêm làm lễ thất tịch đã làm hoa qua được Lạc phu nhân tế tửu của Quốc Tử Giám bình luận là tuyệt phẩm, đây cũng là bình luận mà bao nhiêu năm rồi không có đấy, người khác không làm ra được nhưng cũng không đại biểu là Tứ tỷ ta không làm ra được.”

Trước đó không lâu Chân Ngọc thay mận đổi đào thay Chân Băng tham gia tuyển chọn, phủ Kiến An Bá không thể không khiến Chân Băng bị ốm mà trượt tuyển, vì không muốn bị người nói nên cho tới bây giờ Chân Băng vẫn dưỡng ở trong phủ, lần này cũng không  có đến đây.

Thấy Chân Ngọc ra mặt nói chuyện. Lý thị lặng lẽ bấm nàng một cái.

Chân Ngọc bị đau tới nhíu mày. Cũng may là bởi vì nàng nói lời này nên có rất nhiều người tỉnh ngộ, rối rít nói: “Đúng rồi, ta nghe nói sau này Hoàng thượng còn tuyên Chân đại nãi nãi tiến cung đấy, có thể thấy được là Chân đại nãi nãi làm hoa qua vô cùng tốt .”

Mọi người rối rít gật đầu. Lại bắt đầu suy đoán xem bồn cảnh tùng hạc nên duyên kia rốt cuộc là được làm từ cái gì.

Thấy không ai chú ý, Chân Ngọc nhỏ giọng oán trách: “Mẹ bấm con đau quá!”

Vẻ mặt Lý thị không vui: “Con một cô nương gia, trường hợp này nhiều miệng làm cái gì, lại lộ ra miệng lưỡi bén nhọn làm hư danh tiếng!”

Thọ yến của lão phu nhân Trấn Quốc Công, người tới cũng đều là những phu nhân có uy tín, danh dự, mượn trường hợp này mà nhìn nương tử cho con mình là chuyện bình thường. Không biết đã bao nhiêu gia đình kết thân với nhau đều là ở trên những yến hội như thế này thúc đẩy mà thành.

Hai con gái đang ở thời điểm nghị hôn cũng không thể đi sai nửa bước được. Nghĩ tới đây liền len lén trợn mắt nhìn Chân Diệu một cái.

Tứ nha đầu này, chính mình gả cho một gia đình tốt, không nói giúp cho đám muội muội được một câu thì thôi, ít nhất cũng đừng làm liên lụy người nữa.


Vừa nghĩ thế liền không nhịn được mà dặn dò hai câu: “Ngọc nhi, con cần phải thể hiện ra được bộ dạng của một đại gia khuê tú, điều không nên nói thì một chứ cũng không thể nói, tránh cho bị người ta chê cười.”

Chân Ngọc thật tình nhìn Lý thị một cái, thản nhiên nói: “Mẹ, chúng ta cũng là cô nương đi ra cùng một phủ, để người khác tùy ý hiểu lầm Tứ tỷ mà làm muội muội lại không nói một tiếng nào thì mới làm cho người ta chê cười đấy!”

Vừa nói không khỏi lại nhớ tới chuyện đêm thất tịch năm ngoái. Lúc ấy Tứ tỷ bị quận chúa Sơ Hà cùng với Triệu Phi Thúy thay nhau ép buộc tham gia tỉ thí, Tam tỷ còn cầm cây trâm Hồ Điệp ra ngoài đấy. Nghĩ tới đây, trong lòng liền rõ ràng.

Tam tỷ thật là bị mỡ heo che mất tâm, cho dù là con gái thứ xuất cũng không có tự chà đạp chính mình như vậy. Làm thiếp của hoàng tử thì như thế nào, phàm là ở trong những trường hợp đứng đắn cũng đều không có cơ hội đi ra ngoài đâu.

Mẹ con hai người lý thị nói nhỏ, nhưng con dâu cả nhà Vương Các lão ngồi ở một bên lại nghe lọt vào trong tai, không khỏi hai mắt nhìn lại Chân Ngọc.

Con trai thứ hai của bà còn đang nghị hôn, phu quân trước đó không lâu còn đề cập tới hai vị cô nương của phủ Kiến An Bá.

Ý tứ của phu quân nàng, La Nhị lão gia có tiền đồ vô lượng, nhân phẩm lại là tốt, cưới con gái của hắn cũng không tệ lắm.

Nhưng kế thất của La Nhị lão gia Lý thị, ở tất cả những yến hội lớn nhỏ nàng cũng gặp mặt không ít lần, mặc dù chưa nói chuyện qua nhưng có thể nhìn ra được là một người không phóng khoáng. Làm mẹ còn như vậy,bà cũng có chút không yên lòng về con gái của bọn họ.

Yến hội lần này, cố ý ngồi ở bên cạnh mẹ con Lý thị, không nghĩ tới là nghe được những lời ngoài dự đoán của mọi người. Lý thị cũng thật là có phúc khí tốt, không có đem con gái dạy sai lầm.

Thấy vẻ mặt Lý thị bất mãn ngó chừng Chân Diệu, khóe miệng Tiêu thị châm chọc cong lên.

Vẻ mặt của Đỗ lão thái quân không thể tưởng tượng được: ” Đây thật sự là rau củ cùng với trái cây điêu khắc mà thành sao?” Lại nghiêng đầu hỏi lão phu nhân Trấn Quốc Công: “Lão tỷ tỷ, tỷ nói ta đây ánh mắt không kém a, sao không nhìn ra đây?”

Lão phu nhân trong lòng đắc ý, cười càng thêm hòa ái nói : “Vợ đại lang, cháu nói một chút xem đây là lấy rau với trái cây gì để khắc thành được ?”

Chân Diệu cũng không thừa nước đục thả câu,  cười tủm tỉm nói: “Tổ mẫu, thanh tùng này là dùng cây củ cải xanh, bạch hạc này dùng chính là cây củ cải trắng cùng với củ cải tím, cho nên cánh của bạch hạc mới là màu đỏ tím, lấy chính là tầng màu tím nhạt ở ngoài mặt của củ cải tím.”

“Vậy mà là cây củ cải?” Rất nhiều người kinh hô.


Dù có nhìn như thế nào cũng không dám tin tưởng vật tinh xảo như vậy chính là từ cây củ cải điêu khắc mà thành.

“Vậy còn núi đá màu nâu đen kia thì sao, cũng không thể làm từ cây củ cải màu đen đi?” Đỗ lão thái quân trêu ghẹo nói.

Chân Diệu cười nhẹ nhàng nói: “Núi đá màu nâu đen này ạ, chính là dùng bột mỳ với trứng gà, lại thêm nước ô mai trộn thành rồi nướng lên là được ạ .”

“Lão tỷ tỷ, mau để cho nha hoàn cầm gần chút, ta nhìn xem.” Đỗ lão thái Quân càng xem càng ly kỳ.

Lão phu nhân rất đắc ý ở trong lòng: “Không có nghe Đỗ lão thái quân nói sao, còn không cầm gần chút.”

Nha hoàn đang cầm khay liền đi tới bên cạnh. Đỗ lão thái quân khom người xuống nhìn, cười nói: “Ai nha, hẳn là thật đấy, ở xa nhìn thì không cảm thấy gì, nhưng dựa vào gần một chút đã ngửi thấy mùi vị của cây củ cải rồi.”

Chân Diệu cúi đầu cười khổ.

Mình giằng co từ sáng sớm tới bây giờ cả người toàn mùi cây củ cải thôi.

Đã xác định thật sự chính là từ cây củ cải điêu khắc mà thành, Đỗ lão thái quân vừa chép miệng vừa than thở: “Lão tỷ tỷ, cháu dâu này của bà thật không tệ, tay khéo léo như thế, vừa nhìn chính là một người lanh lợi . Không giống với nha đầu ngốc của nhà ta kia, ngay cả tính toán sổ sách còn không rõ đâu.”

Một cô nương còn trẻ khuôn mặt tròn trịa đứng ở bên cạnh Đỗ lão thái quân bĩu môi nói: “Lão phu nhân, người nhìn xem, lão thái quân bây giờ còn ghét bỏ cháu như vậy, sau này trở về đừng có khắp nơi mang cháu ra để so sánh với Chân đại nãi nãi nhé, cháu đây còn muốn qua ngày sao.”

Vừa nói như thế, tất cả mọi người đều cười.

Đỗ lão thái quân giả bộ đánh lên cô gái mặt tròn kia một chút : “Cháu nha đầu này, còn ba hoa nữa sau này ta cũng không dám dẫn cháu ra cửa.”

“Tổ mẫu ——”

Trên trán Chân Diệu rơi xuống một đạo hắc tuyến. Lúc nào mình lại trở thành con nhà người ta trong truyền thuyết rồi vậy .

Lui sang một bên. Kế tiếp là La Tri Nhã hiến thọ lễ.

Chỉ tiếc mọi người còn đang suy nghĩ làm sao để đem bột mì cùng với trứng gà nướng ra giống như bộ dáng của tảng đá này, đối với kinh thư mà  La Tri Nhã dâng lên tự tay thêu cũng không có quá nhiều chú ý.

Điền thị âm thầm cắn răng.

Hơn nửa năm trước nàng từ Đại phúc tự giúp một khoản tiền dầu vừng lớn mới được một quyển kinh thư thêu tay để cho con gái thêu lên trên, chính là vì để hiến tặng cho lão phu nhân làm thọ lễ. Đợi một ngày kia phu nhân trong kinh thành tự tập thì danh tiếng hiền lương thanh tú của Nguyên Nương cũng được truyền đi, tương lai nếu muốn một mối hôn sự tốt cũng dễ dàng hơn nhiều. Không nghĩ tới lại bị Chân thị đoạt danh tiếng!


La Tri Nhã cúi thấp đầu lui sang một bên, trong lòng cũng không dễ chịu.

Nghĩ tới mình mấy tháng  cực khổ, nhưng lại không bù được người khác chỉ mất công làm một hai ngày thì đã cảm thấy không cam lòng.

Đại tẩu rõ ràng đã gả đi làm vợ của người ta rồi tại sao còn phải đoạt danh tiếng như vậy, chẳng lẽ tẩu ấy không biết là mình còn đang thay nàng đeo thanh danh xấu hay sao?

La Tri Nhã càng nghĩ càng không thăng bằng. Đợi tiếng than thở vàng lên thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy La Tri Tuệ đứng ở trong hành lang, cùng nha hoàn mới vừa rồi nâng khay một người vịn tranh cuộn để mở ra cho mọi người nhìn.

Đó là một bức tranh mưa rơi trong vườn chuối, cảnh vật đẹp như tranh là rất thường gặp, nếu muốn thể hiện thành tranh cũng không dễ dàng. Nhưng bức họa này của La Tri Tuệ có thể giống như bức điêu khắc của Chân Diệu khiến cho mọi người sợ hãi than, cũng bởi vì bức tranh còn thể hiện được rất chân thực. Đúng vậy, không phải là giống mà là thật.

Đứng ở nơi này nhìn sang bức họa, thấy được trên phiến lá khổng lồ của cây chuối lăn xuống những giọt nước mưa như châu ngọc, giống như duỗi tay ra là có thể tiếp được, còn có mưa tùy ý rơi xuống làm cho người ta cảm thấy nếu nhích tới gần thì nước mưa sẽ đánh vào trên người mình.

“Đây là họa pháp gì vậy?” Một phụ nhân mới vừa vào cửa liền đi tới. Có người thấp giọng hô  : “Lạc phu nhân!”

Lạc phu nhân lúc này mới đã tỉnh hồn lại, miễn cưỡng từ bức họa thượng dời đi ánh mắt, hướng tới lão phu nhân hành lễ: “Lão phu nhân, trên đường xe xảy ra chút vấn đề nên tới chậm, mong ngài chớ trách.”

“Không sao, bà tới ta rất vui.”

Lạc phu nhân vội vàng quay đầu về nhìn bức họa kia hỏi: “Tranh này là do người nào vẽ vậy?”

“Thưa phu nhân, là cháu vẽ.” La Tri Tuệ chỉnh đốn trang phục liền thi lễ, một bộ dáng không kiêu không sợ.

Ánh mắt Lạc phu nhân sáng lên, lẩm bẩm nói: “Khó trách viết còn có chút non nớt, chẳng qua loại họa kỹ này cũng làm cho người ta có cảm giác mới mẻ. La Nhị cô nương, loại họa pháp này là ai dạy cho cháu?”

“Là cháu tự mình suy nghĩ trong lúc rảnh rỗi, cháu nghĩ tới rốt cuộc làm thế nào để đem cảnh sắc vẽ thành một bức tranh có nhiều nét giống thật nhất.”

Chân Diệu đã sớm mở to hai mắt nhìn.

Cô nương này giỏi, cứ như vậy đem lối vẽ tỉ mỉ của bức tranh cùng với một bức tranh kết hợp lại với nhau, qua một thời gian nữa nàng ấy hoàn toàn có thể trở thành một đại tông sư.

Lạc phu nhân hiển nhiên so sánh với Chân Diệu càng hiểu hơn được thiên phú của La Tri Tuệ, thật sâu nhìn nàng một cái nói: “La Nhị cô nương, ta gần đây cũng thường nghiên cứu vẽ tranh, nếu như cháu rảnh rỗi thì thường lui tới quý phủ chơi đi, chúng ta cùng nhau tham khảo.”

“Phu nhân cất nhắc ta, nếu phu nhân không chê, có thể nhận ta làm đồ đệ hay không?”

“Được.” Lạc phu nhân lập tức mở miệng đáp ứng. Lời này vừa nói xong thì cả sảnh đường đều sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía La Tri Tuệ cũng khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận