Trời Sinh Một Đôi

Edit: Tiểu Ngân
Beta: Sakura

Mọi người giống như bị nhéo ở cổ họng mãnh liệt, không thể nhả ra được một chữ. Không có bất kỳ tiếng động nào, La Tri Nhã ngã xuống đất, sau đó phát ra một tiếng trầm đục, bởi vì trang phục lộng lẫy nên nàng cố ý đeo lên một chiếc bộ dao ngọc lan được chạm đá xanh ở mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Trong đầu óc Điền thị trống không, theo bản năng nhìn qua, thấy hai mắt La Tri Nhã nhắm nghiền, mặt vàng như giấy thì tê tâm liệt phế mà kêu lên: “Nguyên Nương, Nguyên Nương con tỉnh lại đi a!”

La Nhị lão gia quỳ gối ở một bên sắc mặt xanh mét, hận không thể xông qua đánh nương tử và con gái cho tỉnh lại. Cho dù có mưa móc lôi đình cũng đều là quân ân, lúc tiếp chỉ thế nhưng lại thất nghi như thế, nếu như để Hoàng thượng biết rồi, dưới cơn nóng giận mất chức cũng chỉ là chuyện nhỏ.Thật là bị hai mẹ con nhà này hại chết!

Vốn là La Nhị lão gia nghe xong nội dung thánh chỉ vừa khiếp sợ vừa đau lòng con gái, nhưng trải qua những chuyện như vậy thì đầy bụng tâm sự cũng chỉ còn lại nổi giận.

La Thiên Trình quỳ gối chỗ không nhìn rõ, tâm tình thư sướng.

Nhị thúc Nhị thẩm, lúc này vừa mới bắt đầu thôi, không vội, chúng ta từ từ đến.

Nội thị đi truyền chỉ kia sắc mặt nhìn không được tốt, nhìn sang lão phu nhân : ” Lão phu nhân Trấn Quốc Công, trong phủ ngài đây là ——”

Lão phu nhân lớn tuổi, hôm nay thọ yến vốn là cực kỳ cao hứng, đột nhiên chuyển tiếp đột ngột, vui mừng lại khổ sở như bị ngăn lại ở trong cổ họng, nhất thời không thể thốt được ra lời, nghe thấy nội thị hỏi như thế thì đôi môi không ngừng mấp máy.

Chân Diệu đang ở bên cạnh lão phu nhân, phát hiện ra dị trạng của lão phu nhân, không để lại dấu vết đỡ lấy từ phía sau, sau đó lại nhẹ nhàng cười mà mở miệng : “Ngụy công công, là ngài ạ, thật là đúng dịp, mỗi lần thấy ngài đều có chuyện vui. Quốc Công phủ hôm nay là tam hỉ lâm môn, lão phu nhân chúng ta đều kích động đến mức không nói được ra lời.”

La Thiên Trình mang một bộ dạng như thấy quỷ mà nhìn nàng, cũng may là lúc này còn không có ai chú ý tới.

“Ách?” Ngụy công công thoáng dừng một chút, nheo lại ánh mắt nhìn “Là Chân đại nãi nãi a, chúng ta còn không có cơ hội chúc mừng tới ngài đâu.”

Đối với  vị Chân đại nãi nãi này hắn thật có chút bội phục rồi, trong hơn một năm qua bốn bề sóng dậy, ngay cả hắn là người đã quen nhìn thấy biến hóa kỳ lạ, phong vân trong cung đình cũng đều cảm thấy rất thần kỳ.

Người như vậy nếu như không phải là gặp quá nhiều may mắn thì chính là tâm trí tuyệt luân.

Vận khí? Ha hả, dù sao hắn tin tưởng là người sau.


Đối với  người như thế, hắn cũng không muốn đắc tội.

Lại nói tới địa vị của phủ Trấn Quốc Công, hơn nữa phân lượng của La thế tử ở trong lòng Hoàng thượng, hắn cũng không thể cố ý gây khó khăn cho họ được.

Nhưng Nhị phu nhân cùng với Đại cô nương của phủ Quốc Công này đúng là không lên được mặt bàn, hôn sự này đặt ở trên người huân quý của nhà ai cũng không nguyện ý , nhưng ít nhất thì cũng phải chờ hắn đi rồi thì nên ngất thì ngất, nên náo thì náo chứ.

Hiện tại hắn vẫn còn đang ở đây thì đã loạn thành cái bộ dáng này, đây không phải là đánh vào mặt Hoàng thượng sao. Ngay cả mặt mũi của Hoàng thượng cũng bị đánh thì cho dù địa vị của phủ Trấn Quốc Công có cao tới đâu hắn cũng không thể tỏ vẻ gì được, nếu không thì chờ tới khi trở về cung, Hoàng thượng sẽ tỏ vẻ đối với hắn rồi.

Vẫn là Chân đại nãi nãi này có thể nói, cuối cùng cho hắn một bậc thang có thể đi xuống được.

Ấn tượng của Chân Diệu trong mắt Ngụy công công lập tức tốt lên mấy phần, ở trên mặt lộ ra nụ cười: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lão phu nhân tâm tình kích động chúng ta là có thể hiểu , chẳng qua là La Đại cô nương ——”

“Đại cô nương đã kích động  ngất đi rồi. . . . . .” Chân Diệu mặt không đổi sắc.

Dù sao nàng không có nói là cao hứng mà bất tỉnh hay buồn bực mà bất tỉnh nên hoàn toàn không cần đỏ mặt.

Trong lòng Ngụy công công cũng trầm trồ khen ngợi, Chân đại nãi nãi này không có lăn lộn ở trong hoàng cung quả thực chính là nhân tài không được trọng dụng.

Chân Diệu hoàn toàn không biết Ngụy công công lặng lẽ đem nàng thần thánh hóa, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của La Thiên Trình ném tới liền quanh co cười một tiếng sau đó phu quân đại nhân lại càng kinh ngạc hơn nữa.

Chân Diệu thu hồi tầm mắt, đàng hoàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình mà bất động. Ngụy công công nhàn nhạt nhìn lướt qua La Tri Nhã đang bất tỉnh hôn mê, không nói thêm điều gì.

Hắn thật sự chỉ cần một cái bậc thang mà thôi, ai biết một nhóm người đang quỳ đông nghịt này, người ngất thì ngất, người sững sờ thì sững sờ, nếu không thì là kinh sợ muốn điên hoặc là trầm mặc làm cho người ta giận sôi lên, hết lần này tới lần khác không có một người nào đứng ra nói được một lời nói bình thường a.

Hắn truyền chỉ cũng thật không dễ dàng mà.

Trong lòng Ngụy công công điên cuồng nôn mửa, sau đó lại hướng tới Chân Diệu cười càng thêm ôn hòa  : “ Tam hỉ ? không biết quý phủ còn có chuyện vui gì nữa đây?”

Chân Diệu cười nói: “Đại thọ sáu mươi của tổ mẫu là đại hỉ, Nhị cô nương được Lạc phu nhân nổi danh thiên hạ thu làm đệ tử cũng là đại hỉ, cộng thêm Đại cô nương được thánh thượng chỉ hôn, đây không phải là tam hỉ sao?”


Lúc này La Tri Nhã mới vừa tỉnh lại, vừa nghe lời này. Khí huyết dâng trào, liền trợn trắng mắt lên lại tiếp tục ngất đi. La Thiên Trình đem tất cả thu vào đáy mắt thiếu chút nữa không nhịn được mà hướng Chân Diệu dựng thẳng ngón tay cái lên.

Nương tử, làm sao nàng lại bổ đao xuống tới xuất thần nhập hóa đến như vậy.

“Thì ra là như vậy, xem ra hôm nay chúng ta là tới đúng rồi.”

Lão phu nhân cuối cùng cũng trì hoãn được  : “Công công cực khổ, mời vào uống chén rượu mừng.”

“Không được.” Ngụy công công khoát khoát tay, “Chúng ta còn vội vàng trở về phục mệnh đây.”

“Hồng phúc, đưa tiễn Ngụy công công.” Lão phu nhân liền liếc một ánh mắt sắc lạnh.

Hồng phúc hiểu ý, cung kính đưa Ngụy công công đi ra ngoài, còn lặng lẽ đút một hà bao thật to.

Ngụy công công nhíu mày.

“Hôm nay quý phủ tam hỉ lâm môn, tiền mừng này Ngụy công công cũng không thể không thu được.”

Ngụy công công cân nhắc hà bao, cười: “Đại tỷ nhi cũng thật biết ăn nói.”

Ngụy công công mang theo mấy nội thị vừa rời đi, không khí cuối cùng cũng giãn xuống, không ít người thân thể nghiêng một cái liền ngồi bệt trên mặt đất.

Lão phu nhân đã khôi phục trấn tĩnh, đối với La nhị lão gia sắc mặt âm trầm nói qua mấy câu, sau đó dẫn theo mọi người trở về phòng khách. Chẳng qua là tin tức La Đại cô nương được ban hôn đã sớm như gió thổi truyền đi khắp nơi, sau đó cũng có chút tẻ ngắt, sau khi ăn xong thì mọi người cũng dời đi Đông Viên xem kịch vui, miễn cưỡng nhìn một lúc thì có người lục tục cáo từ.

Ôn thị cáo từ trước, nắm lấy tay của Chân Diệu nhỏ giọng an ủi : “Đừng lo lắng, lão phu nhân bọn họ nếu không thoải mái, thì liền ít nói chuyện đi.”

Chân Diệu gật đầu.


Dĩ nhiên nàng không lo lắng, cũng không phải là nàng gả. . . . . .

Không khí trong phủ trầm thấp, trừ trẻ nhỏ còn đang ngủ thì tất cả chủ tử đều tập trung ở trong nhà chính của Di An đường

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lão phu nhân ngó chừng La Nhị lão gia, “Lão Nhị, con ở trong triều chẳng lẽ không nghe được chút tiếng gió nào hay sao Hoàng thượng không phải là muốn gả quận chúa Sơ Hà cho Đại Vương Tử Man Vĩ Quốc hay sao, làm sao lại không giải thích được mà dính dáng tới Nguyên Nương đây?”

“Nhi tử làm sao có thể biết được.” gân xanh trên thái dương của La Nhị lão gia đều nhăn lại . A a a a, lão làm sao biết a, lão chỉ đổi  phu xe, sau đó liền đổi đích nữ duy nhất tới Man Vĩ Quốc

Nếu là Đại Vương Tử cũng thôi đi, tương lai còn có thể thừa kế vương vị, có một con gái ở dị quốc làm vương hậu thì lão người làm nhạc phụ này ở trên triều đình cũng có phân lượng bất đồng. Nhưng Nhị vương tử, hắn, hắn là cái rễ hành gì a.

Trong lòng La Nhị lão gia cũng muốn rỉ máu rồi. Lão đây thuần túy chính là ném khuê nữ vào trong nước, sau đó ngay cả tiếng động cũng không nghe thấy được.

“Vậy còn Đại Lang?” Lão phu nhân nhìn về phía La Thiên Trình.

Ánh mắt La Thiên Trình yên tĩnh lại: “Tôn nhi cũng không biết Hoàng thượng làm sao lại đột nhiên chỉ hôn.”

Điền thị đột nhiên ngẩng đầu, tâm tình kích động: “Lão phu nhân, là Chân thị, là Chân thị a. Nguyên Nương số khổ của ta a, là vì cản tai họa thay cho Chân Thị !”

“Điền thị, câm miệng !” Sắc mặt La Nhị lão gia càng khó nhìn hơn.

Lão phu nhân mặt trầm xuống: “Điền thị, con là người trông coi trong phủ, làm sao lại không thể quản được miệng của mình?”

Cái gì gọi là thay Chân thị cản tai họa?

Chuyện này nếu như lan truyền ra ngoài, chẳng lẽ lại để cho người trong thiên hạ biết phu nhân Thế tử phủ Trấn Quốc Công bị Nhị vương tử ôm, sau đó người mà Nhị vương tử muốn lấy rất có thể chính là phu nhân Thế tử?

Đến lúc đó Nhị vương tử có thể rời đi rồi, phủ Quốc Công liệu có thể còn thể diện nay không ?

Lão phu nhân là người từng trải, một chút suy nghĩ, cũng biết đích thị là sự kiện kinh mã ngày đó, Nhị vương tử đối với Chân thị đã để tâm.

Nếu không cái ý chỉ tứ hôn này làm sao có thể dễ cầu như vậy. Phải biết rằng Đại Vương Tử cưới quận chúa Sơ Hà đã thành định cục rồi, Hoàng thượng hoàn toàn không cần thiết cho các đại thần của mình thêm ngột ngạt, khiến cho người ta tổn thất thêm một khuê nữ, nhất là địa vị giống như phủ Trấn Quốc Công.

Man Vĩ Quốc kia, nói vậy cũng bỏ ra không nhỏ. Trừ phi là Nhị vương tử kia coi trọng Chân thị rồi, sợ rằng cũng không có nguyên nhân nào khác nữa.

Lão phu nhân liếc mắt nhìn Chân Diệu một cái. Cho dù như thế nào thì biến thành bộ dáng này, nhưng nghĩ tới lúc tiếp chỉ Chân Diệu ứng đối kịp thời thì tâm tình cũng liền hòa hoãn đi mấy phần.


Chân Diệu ngồi lưng thẳng tắp, cũng không nói tiếng nào, Điền thị bị lão phu nhân quát lớn cũng tỉnh táo lại. Không thể đi sai thêm một bước nào nữa, hiện tại Tống thị đã được nhúng tay vào chuyện chọn mua rồi, nếu như lão phu nhân đem toàn quyền quản gia của bà về vậy thì lại càng thêm hỏng bét.

Liếc mắt nhìn thấy thần sắc nhàn nhạt của Tống thị, Điền thị gắt gao cắn chặt răng. Sớm biết, sớm biết như thế thì cứ gả Nguyên Nương tới Hạ gia đi, thà gả cho một người mù còn tốt hơn đến những loại địa phương khổ sở như Man Vĩ Quốc rất nhiều.

Nhị Lang vẫn không lên tiếng liền nói chuyện: “Tổ mẫu. Theo ý của cháu trai thì không nên mở miệng, có câu nói sự thật không nói không thoải mái, cho dù phía ngoài có truyền đạt như thế nào thì trong lòng chúng ta cũng biết được sự thật là chuyện gì xảy ra, Đại muội muội đúng là bởi vì chuyện kia của Đại tẩu mới gặp phải trận phong ba này, nhưng cháu trai nhìn thấy Đại tẩu chẳng những không có một chút áy náy nào mà còn nói thẳng đây là chuyện vui, cái này không khác gì việc hướng tới ngực của mẫu thân cùng muội muội đâm thêm một dao. Mẫu thân nhất thời tức giận mà nói sai rồi, ngài dạy dỗ là đúng, nhưng Đại tẩu có phải cũng nên gánh một chút trách nhiệm hay không  ?”

Tính tình của Tam lang thì càng nóng nảy hơn một chút, đi theo nói: “Tổ mẫu, Nhị ca nói không sai, rõ ràng là lỗi của Đại tẩu, ngài cũng không phạt Đại tẩu, điều này thật sự là quá không công bằng!”

Ánh mắt của La Thiên Trình lạnh lùng quét tới, Nhị lang căng thẳng dời mắt nhìn đi nơi khác, nhìn Chân Diệu: “Đại tẩu, tẩu nói xem như thế nào?”

Thấy mọi người đều nhìn sang, Chân Diệu biết điều hỏi lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu dâu cũng có thể nói những lời không nên nói hay sao?”

Lão phu nhân gật đầu.

Bà cũng tò mò rồi, Chân thị lúc này sẽ nói ra được lời gì ? Hướng tới Nguyên Nương nói lời xin lỗi hay sao, nếu muốn cùng với tiểu cô chung đụng thật tốt thì có rất nhiều nương tử cũng sẽ làm chuyện như vậy, huống chi chuyện này đúng là nàng liên lụy tới Nguyên Nương.

Chân Diệu mấp máy môi, phát ra ngữ khí kinh người: “Vậy thì cùng Nhị vương tử nói rõ ràng, người hắn cứu là cháu chứ không phải là Nguyên Nương, sau đó gả cháu đi hay sao.”

Răng rắc một tiếng, bàn tay La Thiên Trình đè xuống tay vịn gỗ hoa lê , sắc mặt xanh mét.

Lão phu nhân thiếu chút nữa tức giận tới nghẹn hơi, một lúc lâu mới nói: “Chân thị, cháu, cháu hồ nháo!”

La Nhị lão gia lại càng thêm tức giận: “Chân thị, cháu muốn phá hủy phủ Quốc Công sao?”

Ngay cả La Tam gia luôn không hỏi mọi chuyện cũng đều trừng lớn hai mắt, si ngốc mà nhìn Chân Diệu, trong lòng không khỏi hiện lên một ý niệm trong đầu không dời đi được. Ông nghĩ tới vẽ một bức tranh về cảnh tượng đại mạc , sau này sẽ phải tìm cháu dâu đi, này, này không bằng tìm cháu gái thì dễ dàng hơn a.

Chân Diệu buông buông tay: “Nhị Lang, đệ xem, tẩu cũng không muốn nhìn người khác gánh chịu thay cho tẩu, Nguyên Nương đảm đương chẳng phải là vì phủ Quốc Công hay sao?”

Nhị Lang cứng lại, Tam lang giận dữ: “Đại tẩu, chẳng lẽ nguyên nhân gây ra không phải là do tẩu ngồi xe ngựa bị kinh mã hay sao?”

Chân Diệu nháy mắt mấy cái: “Ách, cái này thật ra thì tẩu đã sớm muốn nói rồi, là ngựa nổi chứng, cũng không phải là tẩu bị chấn kinh. . . . . .”

Mọi người. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận