Edit: Trần Phương
Beta: Sakura
Quan tài màu đen chứa đầy băng, theo nắp quan tài mở ra, dường như bốn phía lạnh thêm vài phần.
Sắc mặt Cổ Minh nặng nề: “Chân Tam lão gia, ngài xem đi.”
Hắn vẫn ở đó không đi, một là không xác định thi thể trong quan tài này có phải La Thiên Trình không, hai là Chân Diệu còn không tìm được, cứ vậy trở về, vạn nhất sai rồi quả thực không cách nào ăn nói.
Nghĩ hai nhà kia nhất định sẽ phái người tới, lúc này mới dứt khoát một bên tiếp tục tìm người, một bên chờ nhận diện xác.
Chân Tam lão gia lấy hết dũng khí nhìn qua.
“Chân Tam lão gia, có phải là….” Cổ Minh còn chưa hỏi xong, chỉ thấy Chân tam lão gia đỡ quan tài nhảy dựng lên.
Thi thể kia mặc dù ướp lạnh, cũng để bên ngoài một thời gian, hơn nữa còn có người ói mửa bên cạnh lập tức Cổ Minh cả người không thoải mái.
Chân Hoán và Tưởng Thần đỡ Chân Tam lão gia qua một bên.
Cổ Minh đi tới, thấy Chân Tam lão gia đã ói xong, hỏi lại: “Chân Tam lão gia……”
Chân Tam lão gia ngẩng đầu nhìn Cổ Minh, lập tức nhớ tới tình cảnh vừa mới nhìn thấy, bật người nôn một trận.
Mặt Cổ Minh đen phân nửa, nhịn xuống hỏi, Chân Tam lão gia liên tục xua tay: “Chờ, chờ lát nữa ta hiện tại vừa thấy ngài là nhớ đến cảnh vừa mới nhìn thấy.”
Mặt Cổ Minh co rút lợi hại.
Quá vũ nhục người rồi, hắn và người nằm trong quan tài có tí gì là giống nhau sao?
Chờ Chân Tam lão gia bình phục không tệ, Cổ Minh miễn cưỡng lộ vẻ mặt khiến người khác đau răng: “Chân Tam lão gia, ngài xem trong quan tài có đúng là La thế tử không?”
Chân Tam lão gia phản xạ có điều kiện muốn ói. Mới phát hiện không có gì để nôn, cố tự trấn định cầm khăn lau khóe miệng một cái mới nói: “Cái gì? Ngươi nói người trong quan tài có phải con rể ta không?”
Chăm chú suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Cổ Minh cũng không biết nên vui hay buồn.
Tuy nói La thế tử ngoài sáng thường ngầm cạnh tranh, nhưng một thanh niên tài tuấn như vậy, ngoài mặt cũng không có gì không đúng, nói còn hi vọng sống thì luôn có điểm cao hứng.
Nhưng bây giờ toàn bộ bãi săn Bắc Hà đã sớm bị mình lật qua vài lần, đến thôn xóm phụ cận cũng bắt đầu tìm kiếm, đến nay vẫn không có chút dấu vết gì. Vậy không phải nói hắn còn lâu mới có thể về thành sao. Hắn tốn thời gian như vậy nói không chừng Hoàng thượng còn muốn trị tội.
Cổ Minh xoắn xuýt, vừa định sai người khép quan tài lại, chợt nghe Chân Tam lão gia nói: “Xin lỗi. Ta vừa nhìn không rõ.”
Muốn ói!
Cổ Minh xanh mặt quay đầu, thiếu chút nữa liền mắng ra tiếng, mạnh mẽ đè cơn tức xuống hỏi: “Tam lão gia vừa lắc đầu………..”
“Không thấy rõ, phải gật đầu?” Chân tam lão gia có chút hoang mang.
Răng rắc, người nào đó bóp chặt tay, cắn răng nói: “Tam lão gia nói đúng, không thấy rõ đương nhiên phải lắc đầu. Chỉ là ngài không thấy rõ vậy ói cái gì?”
“Ta thấy lộ ra một gương mặt tàn khuyết không trọn vẹn.” Giọng Chân tam lão gia phá lệ trầm thống.
Gương mặt như vậy chẳng lẽ còn muốn tiếp tục xem mới ói sao? Đừng nói giỡn!
Buồn nôn!
Cổ Minh muốn mở miệng mắng to.
Nếu không phải mặt bị tàn khuyết hắn cần gấp gáp chờ người đến nhận diện sao! Hả?
Chân Hoán tiến lên phía trước: “Xin lỗi, cha ta gấp rút lên đường, đi lâu, thân thể có chút khó chịu.”
Cổ Minh trầm mặt. Trong lòng oán thầm, thân thể khó chịu? Rõ ràng là đầu óc khó chịu mới đúng!
“Ta đến xem.” Chân Hoán đi tới, cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, tỉ mỉ quan sát cỗ thi thể.
Thoạt nhìn thân hình giống nhau như đúc, chỉ là phải nhìn kỹ gương mặt.
Tưởng Thần cũng tiến lên trước.
Hai người nhìn một lúc lâu có chút chần chừ.
Gương mặt kia miễn cưỡng có thể nhìn ra, cũng rất giống La Thiên Trình.
Rốt cuộc có phải hay không thật đúng là không thể nói.
Nhìn phản ứng này của hai người Cổ Minh cũng biết đây là không có chủ ý gì, không khỏi thở dài, xem ra lại phải chờ người của phủ Quốc Công rồi.
Cũng may cuối ngày Nhị Lang và Tam Lang liền chạy tới, một đám người nữa nhận diện, Nhị Lang xốc ống quần người nọ lên chỉ một lát sau gật đầu nói: “Không sai, là Đại ca ta.”
Thốt ra lời này bầu không khí liền cứng nhắc, Chân Hoán trầm giọng hỏi: “La nhị huynh đệ, ngươi xác định sao?”
Nhị Lang trầm thống: “Tuy không muốn thừa nhận nhưng sự thực là như vậy, khi còn bé Đại ca bị chó đuổi ngã sấp xuống, đập đầu vào cục gạch, chân trái để lại một vết hình bán nguyệt.”
Sau đó chỉ cho mọi người xem.
Chân trái xác chết kia quả nhiên có một vết sẹo cũ, nhưng vì trên đùi bị cắt rất nhiều vết, vết thương mới chồng lên vết thương cũ che lại hơn phân nửa, miễn vưỡng có thể thấy được một góc hình bán nguyệt.
“Nếu là như vậy mời mọi người đưa La thế tử hồi kinh.”
“Vẫn chưa tìm được Đại tẩu ta sao?” Nhị lang hỏi.
Cổ Minh lắc đầu.
“Không thể nào, La thế tử và biểu muội ta cưỡi cùng một ngựa, không đạo lý nào chỉ tìm được một, một người không thấy nửa phần bóng dáng.” Tưởng Thần vẫn trầm mặc bỗng lên tiếng, giọng nói kiên định: “Nếu là ngựa dở chứng, ta tin La thế tử nhất định sẽ che chở biểu muội cùng nhau nhảy xuống, như vậy đáng lẽ bọn họ nên ở cùng nhau.”
Cổ Minh có chút không đành lòng, vẫn nói: “Chúng ta tìm được đang có mấy dã thú vây bắt….”
Chân Hoán nghe vậy hai mắt đỏ quạch: “Cổ đại nhân không cần nói nữa, nói chung xá muội sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bằng không chúng ta sẽ không về.”
Tưởng Thần rũ mắt, cực lực khống chế tâm tình của mình.
“Tam đệ, đệ đưa Đại ca hồi kinh, ta lưu lại tìm Đại tẩu.”
“Nhị ca, hay là đệ lưu lại, thân thủ của đệ tốt hơn huynh.”
Nhị Lang liếc mắt nhìn Cổ Minh mới nói: “Đừng cãi, nghe huynh. Có nhiều quan binh ở đây như vậy thân thủ một người tính là gì.”
Chuyện đã định vậy, Tam Lang vội vã ăn cơm rồi chạy về.
Lúc tiễn đưa hai huynh đệ không nói gì, gần đến giờ chia ly, Tam Lang mới không nhịn được nói: “Nhị ca, thật là Đại ca sao?”
Nhị Lang nhướn mi: “Không phải Đại ca thì là ai, thân hình, khuôn mặt giống hệt đại ca, trên đùi còn có vết sẹo kia không phải đệ không nhìn thấy.”
Tâm tình Tam Lang bị hạ thấp, phẫn nộ nói:” Đúng vậy, chỉ là đệ nghĩ sao Đại ca lại cứ ra đi như vậy.”
Nhị lang thở dài: “Đúng thế, ta cũng không hiểu. Nói chung đệ phải hộ tống di thể đại ca về kinh thành, không được để xảy ra sai lầm gì, nhớ chưa?”
“Nhị ca yên tâm, trừ hộ vệ mang từ trong phủ, Cổ đại nhân điều không ít người, sao có thể xảy ra sai sót gì.”
Quan tài sơn đen trong ánh nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi được kéo ra khỏi thành.
Phủ Trưởng Công Chúa.
Huyện chủ Trọng Hỉ bước vào phòng ngủ Trưởng Công Chúa, cởi giày thêu, đi chân trần đi tới đầu giường, ngồi xổm xuống.
“Mẫu thân, bên Bắc Hà có tin tức gì không.”
“Bạn bè gặp nạn nàng cũng chỉ có thể cầu Trưởng Công Chúa phái người đi tìm, trừ điều này ra cũng chỉ có thể đau khổ chờ đợi.
Thần sắc trưởng công chúa ung dung, khẽ lắc đầu: “Không có.”
Huyện chủ Trọng Hỉ cắn môi dưới: “Mẫu thân. Nếu có tin tức, mong mẹ nhất định phải nói cho con.”
“Ừ.”
Huyện chủ Trọng Hỉ đứng lên. Yên lặng lui ra ngoài.
Trưởng công chúa Chiêu Vân mới nhìn thoáng qua tờ giấy gỡ từ chân bồ câu đưa tin không lâu, sau đó đưa cho tâm phúc, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Lại phái mười người đi chặn di thể của La thế tử, vô luận thế nào cũng không được để di thể vào kinh.”
“Dạ.” Người nọ lĩnh mệnh rời đi.
“Chờ một chút.”
Người nọ đứng lại.
“Cũng không cần tổn hại di thể. Tốt nhất là lặng lẽ mang đến phủ Trưởng Công Chúa, nếu không thể thì tìm một nơi an táng.”
“Thuộc hạ hiểu.” Người nọ lúc này mới đi ra ngoài.
Rầm một tiếng cửa sổ bị đẩy ra, huyện chủ Trọng Hỉ một thân mộc mạc nhẹ nhàng đứng ở đó nhìn Trưởng công chúa Chiêu Vân không nói gì.
Mẹ con hai người đối diện một lúc lâu, Trưởng công chúa Chiêu Vân thở dài nói: “Trọng Hỉ, vào nhà trước đã.”
Huyện chủ Trọng Hỉ bước đi không tiếng động. Đạp lên thảm trắng như tuyết, từng bước từng bước tiến về phía Trưởng công chúa Chiêu Vân.
Đến phụ cận không ngồi xuống, ngược lại đứng thẳng tắp, khẽ nói: “Mẫu thân không giải thích cho con một chút sao?”
“Muốn biết cái gì?” Trưởng công chúa Chiêu Vân vẫn là bộ dáng không gợn sóng sợ hãi, dường như Huyện chủ Trọng Hỉ chưa rời đi.
Huyện chủ Trọng Hỉ mở miệng: “Muốn biết tình huống đích thực của La thế tử và Chân Tứ, còn muốn biết vì sao mẫu thân phái người đi cản di thể của La thế tử nhập kinh.”
Trưởng công chúa Chiêu Vân nhìn móng tay sơn màu xanh nhạt, sau đó đưa tờ giấy kia qua.
Huyện chủ Trọng Hỉ nhận lấy, nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Con không tin.”
“Ách? Con từng thấy thực lực của La thế tử?”
“Không, con tin trực giác của mình.”
Nói đến đây huyện chủ Trọng Hỉ dừng một chút, rồi nói tiếp: “Còn có ánh mắt của Chân Tứ.”
Trưởng công chúa Chiêu Vân khẽ cười: “Ta cũng không tin.”
Đứa bé kia, trong lúc vô tình hiển lộ chiêu thức võ công rất giống bức họa trong quyển bí tịch mà bà cất giữ nhiều năm trước, thực sự là kỳ quái.
Nhưng có một điều bà có thể khẳng định trừ phi không may đến mức nào đó, chứ với công phu của hắn không thể khinh địch như vậy mà chết.
“Vậy vì sao mẫu thân lại làm như vậy?”
Trưởng công chúa Chiêu Vân sờ sờ tóc Huyện chủ Trọng Hỉ: “Chúng ta không tin nhưng luôn có người sẽ tin, luôn có người tin tưởng. Một ngày đã khẳng định La thế tử bỏ mình, đậy nắp quan, như vậy vô luận Chân Tứ có tìm được không cũng không quan trọng nữa. Lòng người khó dò, ngôi vị Thế tử này một ngày rơi vào tay người khác La thế tử cũng chỉ có thể vĩnh viễn chết đi!”
Mất tích không thể xác định mới là giải quyết tốt nhất cho khốn cục hiện tại, chí ít trong thời gian ngắn hạn sẽ không nói đến chuyện ngôi vị Thế tử.
Mà chỉ cần La Thiên Trình còn sống, dù có trọng thương thì một, ba năm cũng sẽ trở về kinh thành.
Nếu vượt qua thời hạn này vẫn chưa trở về như vậy di thể đưa vào kinh sẽ thành sự thật, khi đó ngôi vị Thế tử sẽ rơi vào nhà ai sẽ không khiến người ngoài quan tâm.
“Trọng Hỉ, con hiểu không?”
Huyện chủ Trọng Hỉ nâng mí mắt, khóe miệng hàm chứa nụ cười khẽ: “Mẫu thân, con hiểu. Con chỉ hỏi vì sao mẹ làm vậy?”
Nói đến đây, một đôi mắt như nước nhìn chăm chú vào mắt Trưởng công chúa Chiêu Vân, từng chữ một hỏi: “Mẫu thân vì sao lại chiếu cố La thế tử như vậy?”
Trưởng công chúa Chiêu Vân giật mình, sau đó nói: “Không phải Trọng Hỉ thỉnh cầu sao?”
Lông mi của huyện chủ Trọng Hỉ rung động, sau đó mặt nhu hòa nói: “Đa tạ mẫu thân.”
Nhìn bóng lưng Trọng Hỉ rời đi, Trưởng công chúa Chiêu Vân rất muốn hỏi một câu con có tin không, cuối cùng bật cười.
Được Trưởng công chúa Chiêu Vân dự đoán gặp xui xẻo gì dó, La Thiên Trình kỳ thực thực sự không may ở một mức nào đó đã dưỡng thương xong, mang theo Chân Diệu rời thôn nhỏ kia, phía sau còn nhiều thêm một người muốn ra ngoài trải nghiệm tiểu ca A Hổ.