La Thiên Trình quay lại có chút bất đắc dĩ: “Huynh đệ A Hổ, bên ngoài thực sự không tốt như huynh đệ tưởng tượng đâu.”
A Hổ dọn dẹp tương đối lưu loát, chỉ mang theo một bao quần áo rất nhỏ, xem ra là quần áo để tắm rửa thay hàng ngày, nghe vậy cười ngây ngô: “Yêm chưa từng ra ngoài, không tưởng tượng được bên ngoài thế nào.”
“Huynh đệ bây giờ về còn kịp, theo chúng ta, nói không chừng lại gặp nguy hiểm.” Sắc mặt La Thiên Trình khó coi a, sao lại đụng phải tiểu tử ngốc dầu muối không ăn thế này.
A Hổ vỗ ngực: “Gấu mù yêm còn không sợ!”
Sau đó lộ vẻ ủy khuất: “Các ngươi không phải nói báo đáp ân tình, không thể nói lời không giữ lời!”
La Thiên Trình có xúc động muốn trừu rút khóe miệng.
Trước khi rời đi để lại tiền bạc, chỉ nói câu khách khí sau này sẽ báo đáp, tiểu tử ngốc cư nhiên lấy câu có ân tất báo ra, sau đó đòi đi theo hai người.
“Đi, tiểu huynh đệ sau này đừng có hối hận, cũng đừng oán trách ta là được.” La Thiên Trình không nói thêm nữa, quay người đi về phía trước.
Đuổi kịp Chân Diệu lưng mang một bọc quần áo dài.
Nhóm ba người đi rất lâu trên đường núi, cuối cùng đến lúc trời tối cũng thấy một ngôi miếu đổ nát.
“Đêm nay nghỉ ngơi tại đây.” La Thiên Trình nói với Chân Diệu.
Chân Diệu gật đầu.
Lúc ba người đi vào, trong miếu đổ nát có chừng mười người.
Những người đó thoạt nhìn đều có chút chật vật, tùy ý nằm đó, nghe thấy có động tĩnh liền cảnh giác nhìn qua, thấy là ba thanh niên hai nam một nữ, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương chiếm địa điểm trước, xuất phát từ lễ phép cơ bản, La Thiên Trình mỉm cười gật đầu. Rốt cuộc chào hỏi, sau đó chọn một chỗ khác trong miếu ngồi xuống.
Hai bao y phục to trên lưng hắn đều được đặt xuống mặt đất, sau đó nói với Chân Diệu: “Kiên trì chút nữa, chờ lúc về gặp một thôn trang sẽ thuê một chiếc xe bò thay việc đi bộ.”
Nói đến đây La Thiên Trình liền bất đắc dĩ, thôn nhỏ thật đúng là quá nhỏ rồi, toàn bộ thôn đừng nói đến bò, đến một con chó cũng không có!
Nghe thấy muốn mua một chiếc xe bò, mấy người kia ý vị thâm trường liếc nhau. Ỷ vào khoảng cách xa, nén âm thanh cực thấp nói: “Nghe thấy không, mua được xe bò, xem ra trong tay có tiền!”
Có người liền động lòng: “Lão đại, lần này chúng ta thất thủ, trở về không biết ăn nói thế nào với Đông gia. Không bằng….”
“Nhìn quần áo của bọn họ cũng có hạn, muốn dựa vào bọn họ bù đắp tổn thất thì đừng nghĩ. Nhưng tiểu nương tử kia, các ngươi thấy không, rất đẹp, nếu đưa nàng thành tiểu thiếp thứ tám của ông chủ, nói không chừng ông chủ cao hứng không so đo với chúng ta nữa.”
Ầm một tiếng.
Mấy người nghe tiếng động thì nhìn lại, chỉ thấy nam tử tuấn tú trong hai nam một nữ lấy ra một cái nồi nhỏ trong bọc quần áo, vứt xuống đất.
Nam tử tuấn tú hình như biết động tĩnh này đã quấy rầy người bên này, ngẩng đầu nhìn lại, cười cười.
Mấy người không hiểu sao có chút phát lạnh.
Một người nói thầm: “Người nọ không phải nghe được chúng ta nói chứ?”
Có người phản bác: “Xa như vậy, làm sao có thể!”
Cẩn thận một chút nói: “Vẫn là đừng nói nữa, chờ bọn họ ngủ rồi chúng ta động thủ lần nữa, như vậy sẽ vạn vô nhất thất.”
Mấy người đều an tĩnh lại.
La Thiên Trình lưu loát nhóm lửa, Chân Diệu từ một túi khác lấy thịt thỏ đã làm từ lúc ở bờ sông ra, cắt thành từng miếng ném vào nồi, sau đó lại lấy miếng thịt đã ướp sẵn đặt lên lửa nướng.
Mùi thơm rất nhanh lan ra trong không khí, thịt chín mười phần, mỡ rơi xuống lửa phát ra tiếng kêu lách tách.
Chân Diệu tiến sát lại hỏi: “Sao thế, có phải người bên kia nói gì khiến chàng mất hứng không?”
Hai người sớm chiều chung đụng lâu như vậy, tâm tình biến hóa của đối phương Chân Diệu vẫn có thể cảm giác được.
“Không nói gì.”
“Không có?” Chân Diệu không tin: “Không có sao chàng thiếu chút nữa phá cái nồi rồi? Hại ta lo lắng đêm nay không có cơm ăn.”
La Thiên Trình liếc nàng: “Bọn họ nói chờ chúng ta ngủ sẽ lục bạc, mang nàng đi.”
“Ồ.” Chân Diệu bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục lật thịt nướng: “Lật như vậy, nướng như vậy sẽ ăn ngon hơn.”
Sắc mặt La Thiên Trình quỷ dị.
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lẽ nào lời vừa rồi còn không khiến nàng quan tâm bằng việc lật thịt sao?
Hoàn toàn không cho người ta cơ hội an ủi!
Chân Diệu không biết phu quân đại nhân lại đang xoắn xuýt, lấy một hà bao từ bên hông xuống, móc ra một bình nhỏ, mở nút, rắc đồ bên trong lên thịt nướng.
“Cái này có thể ăn?” Dưới sự kinh ngạc, La Thiên Trình đã quên xoắn xuýt lúc trước.
Dưới ánh lửa trại, gương mặt Chân Diệu đỏ ửng, cười đến mày cong cong: “Cái này gọi là thì là, là gia vị tốt không ngờ được đó, rắc một chút lên thịt nướng ăn sẽ ngon hơn. Kỳ thực càng thích hợp với thịt quay hơn nhưng chúng ta đi đường lâu như vậy vẫn là uống canh thịt thoải mái hơn. Ngày mai chàng săn mấy con gà rừng, ta lại nướng ăn.”
Thật không ngờ, mấy ngày nay không may vẫn có thu hoạch, nàng cư nhiên ở chỗ A Hổ phát hiện hồi hương phơi khô, chỉ là đại nương không biết cách ăn, nói với nàng ăn vào đau bụng thì sao.
A Hổ bu lại, Chân Diệu thuận tiện đưa cho hắn một miếng thịt vừa nướng xong.
A Hổ cầm thịt nướng, không quản đang nóng ăn từng miếng lớn.
La Thiên Trình có chút bất mãn nhìn Chân Diệu.
Quá không tự giác a, vừa mới nướng xong không để nam nhân của nàng ăn lại cho người khác?
Chân Diệu cầm một đôi đũa dài chẻ từ cành trúc khuấy đều canh thịt, giải thích: “Chàng còn phải điều dưỡng thêm, trước uống canh đã.”
Mắt thấy những người bên này ăn khí thế ngất trời, nhất là mùi vị đặc biệt của thịt có thêm thì là cứ ngoan cố len lỏi vào trong lỗ mũi của đám người.
Quá thơm, thật là không thể nhẫn nhịn được!
Mấy người mặt đối mặt, quả quyết đi tới.
Người cầm đầu lộ ra gương mặt tươi cười: “Huynh đệ, xuất môn tại ngoại cũng không dễ dàng, mấy huynh đệ có thể xin một phần cơm không?”
Thấy không, bọn họ có đến mười người, đối phương lại chỉ có ba.
Tiểu nương tử thì khỏi nói, hai người kia, một tuấn tú gầy gò, vừa nhìn là biết yếu đuối, người còn lại khỏe mạnh nhưng nhìn biểu tình kia liền biết dung lượng não không đủ, chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, hoàn toàn không cần để ý.
Chỉ cần ba người này không ngốc liền không cự tuyệt yêu cầu của bọn họ.
“Không được.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Người cầm đầu kia định ngồi xuống tự mình ăn, nghe được hai chữ này nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng mấy người khác đều nghe rõ, đổi sắc mặt. Quát: “Tiểu tử thối, ngươi bất cận nhân tình như thế, người nhà ngươi biết không?”
Người cầm đầu phục hồi tinh thần, ý bảo mấy người kia an tâm chớ nóng, ánh mắt rơi vào La Thiên Trình: “Huynh đệ nói không được?”
La Thiên Trình nghiêng đầu hỏi Chân Diệu: “Tiếng ta không nhỏ đi?”
“Không nhỏ?” Chân Diệu múc một bát canh thịt đưa qua: “Đừng nói nữa, sẽ khô miệng.”
Sắc mặt người cầm đầu thay đổi: “Huynh đệ hà tất bất cận nhân tình như thế, xuất môn tại ngoại ai cũng có lúc khó xử.”
La Thiên Trình nhấp một ngụm canh nóng, dạ dày thư thái hơn rất nhiều. Tâm tình thật không tệ.
Vợ nói đúng, trước uống canh sau ăn thịt quả nhiên rất tốt.
Tâm tình tốt, liền không ngại giải thích một chút: “Ồ, ngược lại không phải bất cận nhân tình, chỉ là vừa nghe các ngươi nói muốn đem cả bạc và vợ ta đi nên có chút mất hứng.”
“Sao ngươi lại nghe được!” Mấy người thất kinh.
La Thiên Trình vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn, sau đó nói: “Đương nhiên là dùng lỗ tai.”
“Tiểu tử thối, đùa giỡn chúng ta thì đừng trách chúng ta không nể tình!” Người cầm đầu biểu tình dữ tợn thoáng cái rút đao ra.
Chân Diệu kinh hãi: “Phu quân, không phải chàng nói dân chúng bình thường xuất môn không được mang theo đao kiếm sao. Sẽ bị quan sai bắt!”
Nếu không phải vậy sao nàng phải tân tân khổ khổ bọc rìu chặt củi từ đại nương bọc lại a.
Về phần trường đao lột từ tên cẩm lân vệ giả mạo xuống, vì là vũ khí đặc biệt làm cho Cẩn Lân vệ, để tránh phiền phức đã sớm thầm chôn rồi.
“Ha ha ha, tiểu nương tử thật ngây thơ, mấy ca ca là dân chúng bình thường sao? Đến nơi đây nàng còn chưa nhìn ra?”
Chân Diệu nặng nề gật đầu: “Ta đã nhìn ra. Phu quân, xem ra chàng ăn cơm phải hoạt động một chút. Yên tâm, ta sẽ trông canh và thịt nướng cẩn thận.”
“Ta yên tâm.” La Thiên Trình phi thân lên, toàn thân bay lên đạp mấy người đó ra ngoài.
Nguy rồi, gặp phải đá cứng!
Những người này hiển nhiên biết quyền cước, thấy thế đều ngoan độc, vung vũ khí chém về phía La Thiên Trình.
La Thiên Trình mặc dù thương thế mới tốt lên, đối phó những người này vẫn dư sức qua cầu.
Thấy tình thế không ổn, hai người trao đổi ánh mắt lén chạy về phía Chân Diệu.
Chỉ cần bắt được vợ hắn, xem hắn có thúc thủ chịu trói không!
Tiếng đánh nhau át đi âm thanh bên ngoài, có hai nam tử dắt ngựa đến muốn nghỉ chân, đứng ở cửa miếu, nhìn tình huống bên trong ngẩn người.
Mắt thấy có hai người vây một cô gái kiều diễm yếu đuối, một người mặt trẻ con không nhịn được muốn lên cứu viện, bị người khác cản lại.
“Đừng xúc động, ai biết hai nhóm người kia có lai lịch gì, trước nhìn rồi hẵng nói.”
Người phía trước gật đầu ngừng lại, trong tay quả nhiên giấu một thanh phi đao.
A Hổ kinh hoảng: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
“Đừng khẩn trương, ông nội sẽ lưu cho ngươi một con đường sống!” Một kẻ đe dọa.
Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, vẻ mặt ngây ngô, đều sắp sợ phát khóc, móc một cái ná run rẩy đưa cho hai người: “Không được tổn thương tỷ tỷ của yêm, không thì, không thì yêm thực sự sẽ đánh các ngươi.”
“Ha ha, tiểu tử ngốc, ngươi đánh đi!” Một người trong đó vẻ mặt hài hước xông lại.
Lão đại bọn họ bên kia sắp không chống đỡ được rồi, vẫn là sớm bắt tiểu nương tử này đi.
Bỗng nhiên cảm thấy mi tâm đau xót, sau đó không thể tin mở to hai mắt.
Người còn lại thấy người kia dừng lại, không hiểu được chuyện gì xảy ra, vòng qua hắn tiến về phía Chân Diệu, sau đó đột nhiên dừng lại.
Hai người kẻ trước người sau, phịch một tiếng ngã xuống đất.
Tay Chân Diệu đang mò vào bọc quần áo dừng lại, nhìn hai người ngã xuống đất mà sững sờ.
Hai người kia mi tâm có một lỗ máu, máu chảy ồ ồ ra bên ngoài, rất nhanh mặt đã đầy máu không còn nhìn rõ.
Chân Diệu thở sau, giọng nói khô khốc: “Huynh đệ, ngươi nói đó là ná?”
Thật không phải súng lục sao?
La Thiên Trình sớm chế phục mấy người kia, hai tay bận rộn nhưng nhìn vẫn ung dung.
Sắc mặt A Hổ trắng bệch, lung lay hoảng sợ: “Yêm, yêm cầu xin bọn họ, bọn họ không nghe….”
La Thiên Trình bước tới, vỗ vỗ vai A Hổ: “Huynh đệ, làm không sai.”
Sau đó quay đầu nhìn lại tiếu tự phi tiếu nhìn hai người trước cửa miếu.
Mặt trẻ con vô ý thức lui về sau: “Xin lỗi, ta đi nhầm cửa…”