Một nam tử mặt đầy râu vượt qua đám người, tiến nhanh về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân kìm lòng không đậu tiến lên một bước, tay run rẩy.
Nam tử đi về phía bà tuy bị bộ râu rậm rạp che gần hết khuôn mặt nhưng cặp mắt kia, cặp mắt kia quá quen thuộc!
Trên đời này, trải qua tang thương vợ chồng đối diện có thể không nhận ra nhau nhưng một người mẹ chắc chắn sẽ không thể không nhận ra con trai mình.
Nhưng dù vậy lão phu nhân lại không dám nhận thức.
Bà nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, con trai đến gần, giấc mộng này sẽ tan vỡ. Giống như vô số lần trong mơ, con trai vừa tiến tới trước mặt bà, còn chưa kịp hỏi một câu đã tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, bao phủ trong bi thống.
Lúc này, lão phu nhân làm một hành động nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Ném quải trượng một cái, lão thái thái cư nhiên xoay người bỏ chạy.
La Nhị lão gia được hai hạ nhân đỡ dậy, trùng hợp bị quải trượng bay giữa không trung rơi trúng sống lưng.
La Nhị lão gia quen sống an nhàn sung sướng, ngã cú đó đã thất điên bát đảo, đâu còn chịu thêm cái này nữa, lập tức hét thảm một tiếng.
Sau đó mọi người ở đây đều cảm thấy hai mắt không đủ dùng, một bên lão thái thái ném quải trượng chạy vội vã, một bên La Nhị lão gia quên mất hình tượng nhã nhặn hét thảm một tiếng, còn không nhịn được muốn nhìn nam tử đại hồ dọa lão thái thái chấn kinh.
Về phần Thế tử gia sao đột nhiên từ chết biến thành sống, chớ trêu thay, lúc này không còn ai có tâm tư quan tâm chuyện này.
Lão phu nhân đời này sinh được bốn con trai, hiển nhiên cũng như đa số mọi người đều coi trọng trưởng tử, nuông chiều con út.
La Tứ thúc mặc dù không bị dạy hư nhưng so với trung niên mỹ đại thúc hoặc tâm cơ thâm trầm hoặc ôn nhuận như ngọc thì cũng hơi chấn động một chút.
Mọi người cảm thấy hoa mắt, nam tử râu quai nón nhào qua, ôm lão phu nhân khóc ròng.
“Mẹ…..”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Thực sự chấn kinh a, không hổ là hai vị công tử phủ Quốc Công, một vị mang thế tử và “di thể” thế tử mang về, một vị khác lại mang về, lẽ nào là con tư sinh của lão phu nhân?
Chậc chậc, hai huynh đệ này, thực cái gì cũng dám mang về!
La Nhị lão gia đỡ thắt lưng đi tới, lạnh lùng nói: “Đại Lang, cháu dẫn ai về vậy, ôm lão phu nhân như vậy còn ra thể thống gì!”
“Đương nhiên là cháu dẫn con trai của tổ mẫu về rồi.” La Thiên Trình cười nói.
“Hồ đồ!” Râu mép La nhị lão gia nhếch lên, nhấc chân đạp về phía tứ thúc, miệng nói: “Người đâu, mau trói kẻ không rõ thân phận này lại!”
La Tứ thúc vẫn quỳ, chỉ nhẹ nhàng tránh qua: “Mẹ, mẹ xem Nhị ca khi dễ con…….”
Động tác của La Nhị lão gia thoáng cái bị định trụ.
Con ngươi lão phu nhân xoay chuyển, dần dần khôi phục thần thái, tay khẽ vuốt đầu La tứ thúc: “Tứ Lang?”
“Mẹ, là con, Tứ Lang của mẹ đã về đây. Con trai bất hiếu, khiến mẹ thương tâm.”
Người ở đây thoáng cái bị oanh tạc.
Có người mới tiến phủ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Người biết đáp: “Là Tứ lão gia, Tứ lão gia mất tích sáu năm đã về a!”
“Hả, Tứ lão gia không phải đã……..”
“A, đây có tính là gì, di thể thế tử cũng đã về mà người vẫn sống đây này, huống chi Tứ lão gia còn chưa thấy di thể.”
“Rốt cuộc là phủ Quốc Công phúc dày.”
Có người thấp giọng: “Ta thấy, thật ra là Thế tử phu nhân rất có phúc khí đó.”
“Sao lại nói vậy?”
Người nọ bĩu môi: “Các ngươi nghĩ đi, Tứ lão gia thất tung mấy năm như vậy, đặc biệt hai năm trước quý phủ phái bao nhiêu người đi tìm đến cả bóng dáng cũng không thấy. Lần này Thế tử phu nhân vì cứu công chúa kinh mã, mất tích một phen, không chỉ Thế tử không việc gì, còn mang Tứ lão gia về.”
Có người tỉnh ngộ: “Đúng vậy, nếu Thế tử phu nhân không gặp kinh mã cũng sẽ không mất tích, không mất tích liền không gặp được Tứ lão gia, Thế tử phu nhân quả nhiên có phúc khí.”
Lời nói này rất nhanh lan truyền trong đám hạ nhân.
Lão phu nhân nhìn con trai ôm mình khóc lớn, lại kinh ngạc, một lúc lâu mới tỉnh mộng, trái phải nhìn quanh.
“Mẹ, có phải mẹ tìm cái này không?” La Nhị lão gia không hiền hậu đưa quải trượng qua, trong lòng dậy sóng.
Lão Tứ còn sống!
Vui sướng ngắn ngủi qua đi thay vào đó là ảo não.
Lão Tứ trước đây sùng bái Đại ca nhất, rất thân thiết với đứa cháu kia, tương lai chắc chắn sẽ cản trở chuyện của lão!
Còn có Đại Lang có công cứu giá, Chân thị có ân cứu mạng công chúa.
La Nhị lão gia nghĩ như vậy đã cảm thấy tiền đồ tối thui.
Quả nhiên những người này ai trở về cũng không phải chuyện tốt, trước không đề cập đến những cái khác, lão không chỉ ngã thảm như vậy, còn bị quải trượng đập phải thiếu chút gẫy thắt lưng.
Mẫu thân vô cùng kích động thì thích cầm quải trượng đánh người, ha ha.
Lão phu nhân nhận quải trượng, chống bước đi như bay: “Lão Tứ, mau vào nhà với mẹ, con kể một chút chuyện những năm qua.”
Nhìn một đám người ào ào đi vào chính viện La Nhị lão gia đen mặt.
Nói thích dùng quải trượng đánh người đâu?
Mẹ, mẹ thật bất công!
“Tổ mẫu, Tam Lang còn mời Kim gia công tử hộ tống, quan tài có thể thuận lợi đến đây không thể thiếu công lao của Kim gia công tử.” Tâm tình La Thiên Trình rất vui sướng, lơ đãng quét mắt nhìn La Nhị lão gia.
“Như vậy sao.” Lão phu nhân quay đầu nhìn khuôn mặt xa lạ đứng ở cửa chính, nói với La Nhị lão gia: “Lão nhị, an bài một một bàn tiệc rượu khoản đãi người ta cho tốt, Tam Lang cũng cực khổ, trước tắm rửa thay quần áo, trở lại đây nói chuyện với tổ mẫu.”
Lão phu nhân được La Tứ thúc đỡ vào phòng.
Uống ngụm trà thứ hai, lão phu nhân buông tách thanh hoa cổ xuống, lau lau khóe mắt nói: “Cho nên lão Tứ, con mất trí nhớ, ở huyện Bảo Lăng còn lấy vợ sinh con?”
“Vâng.” Vì có mấy người Điền thị, Tống thị ở đây, La Tứ thúc đỏ mặt, may mà có râu ria nên nhìn không ra, chỉ thấy bên tai đỏ lên.
“Thôi, thôi, cái này cũng không trách con được, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, huống chi là ân cứu mạng.”
La Tứ thúc cúi đầu thấp hơn: “Con cũng nghĩ vậy, nếu không có Hồ thị hiện tại con sớm đã chỉ còn là một đống xương trắng.”
Đừng nói cưới nàng, nếu lúc đó nàng muốn thu hồi cái mạng này của hắn, hắn cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút.
“Vậy bây giờ con tính thế nào?”
La Tứ thúc mím môi than thở: “Con sớm có vợ con. Đã nói với nàng, nếu còn theo con chỉ có thể làm thiếp. Chẳng qua năm đó con cưới nàng đã từng làm lễ, dù không phải thân phận thật sự nhưng từ thê đổi thành thiếp rốt cuộc cũng là có lỗi với nàng, cho nên con muốn đem Chương ca nhi ghi dưới danh Thích thị.”
Bên trong hoàn toàn an tĩnh.
Điền thị mím mím môi, hiện tại bà thật nóng lòng muốn thấy biểu tình của Tứ đệ muội.
Lão phu nhân một lần nữa cầm tách trà không thưởng thức, một lúc sau mới hỏi: “Con nghĩ thế?”
Mắt lão phu nhân thâm trầm, nhìn không ra tâm tình.
“Vâng, con muốn bồi thường Hồ thị, giảm bớt hổ thẹn.”
Lão phu nhân thở dài: “Mà thôi, Hồ thị đã cứu con ta một mạng, cháu trai nuôi như con trai trưởng cũng đâu có gì cần khẩn trương.”
Nói đến đây khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt có chút ý vị thâm trường: “Dù sao quý phủ chúng ta còn không có tôn nhi thứ xuất.”
Đồng lứa với La Thiên Trình, thứ xuất chỉ có một mình tam cô nương, còn các công tử đều là con vợ cả.
Tống thị thấy thư thái rất nhiều.
Bà và Tứ đệ muội Thích thị mặc dù rất ít lui tới nhưng đáy lòng lại có sự đồng tình, nhìn tình hình hôm nay chỉ sợ Hồ thị ỷ vào ân cứu mạng cùng mấy năm tình nghĩa vợ chồng mà giẫm đạp lên Tứ đệ muội.
Nếu là như vậy Tứ đệ muội thật quá đáng thương.
May lão phu nhân không có hồ đồ, lời này tương đương có ý tứ.
Trong phủ không có tôn nhi thứ xuất, kỳ thực muốn nói với Tứ thúc con vợ cả cũng không hiếm, mà muốn nuôi thứ xuất như đích tử thì cũng đừng nghĩ đến việc nhấc lên sóng gió gì.
Nhớ năm đó danh tiếng ương bướng gàn dở của Tam lão gia truyền ra, bà không muốn, tâm tâm niệm niệm muốn gả cho ca ca nhà thế giao.
Mẫu thân lại khuyên nàng nữ tử lập gia đình, gia phong nhà chồng là quan trọng nhất, chỉ cần không mất quy củ, dù không được phu quân yêu thích cũng sẽ không quá kém.
Người biết nói quy củ thì dù không yêu vợ cả cũng sẽ kính trọng.
Quả nhiên nhiều năm như vậy Tam lão gia có hồ đồ thế nào đi nữa nhưng đến một thông phòng cũng không có, mà người trong lòng bà khi đó cưới phu nhân chỉ hai năm sau không có con trai mẹ chồng đã đẩy đầy thông phòng vào.
Cũng không biết Tứ thúc này có thể nắm đúng chừng mực không.
“Mẹ yên tâm, con hiểu.”
Lão phu nhân nhìn hắn một cái: “Nếu hiểu còn không mau đi gặp vợ con đi!”
La Tứ thúc vội đứng lên: “Đừng, đừng.”
Lão phu nhân giận tái mặt: “Sao hả?”
La Tứ thúc đỏ tai: “Mẹ, dù sao cũng phải, cũng phải để con thu thập một chút.”
Lão phu nhân cười ha ha: “Được, được, Hồng Phúc, dẫn Tứ lão gia đi tắm, thay quần áo, Hồng Hỉ, đi mời Tứ thái thái và Lục Lang tới.”
La Tứ thúc cười ngây ngô được nha hoàn dẫn đi, lão phu nhân phân phó Điền thị và Tống thị thu xếp cơm nước, lại hỏi La Thiên Trình và Chân Diệu.
Nghe La Thiên Trình nói, lão phu nhân vỗ mạnh xuống bàn: “Buồn cười, dám tính toán trên đầu phủ Quốc Công chúng ta!”
Nói xong liền thở dài: “Đại Lang, ủy khuất cho cháu rồi. Phủ Quốc Công không được nuôi tư binh, cũng có ám vệ. Chỉ là ám vệ từ trước đến giờ đều nằm trong tay Quốc Công gia, tổ phụ cháu lại chưa có nói cho cháu, cứ như vậy, nếu không, cháu cũng không bị động vào.”
“Tổ mẫu……”
“Ta biết, cái này trước kia đến Quốc Công phu nhân cũng không được biết, tổ phụ cháu năm đó dường như có dự cảm, nói việc này cho bà. Chỉ là khi đó cháu còn nhỏ, tổ mẫu vẫn không có nói.”
Lão phu nhân đột nhiên đứng dậy đi vào nội thất, một lát sau cầm một cái hộp màu đen dường như bằng sắt dường như không đi tới, trên tráp có cái khóa rất tinh xảo.
“Trong hộp này đặt lệnh bài điều động ám vệ, với thân phận bọn họ tự có phương thức liên lạc. Tổ mẫu liền giao cái này cho cháu, chỉ là chìa khóa, tổ phụ cháu còn chưa kịp nói, tổ mẫu mấy năm nay cũng không phát hiện được gì, phải để chính cháu đi tìm.”
“Dạ, tôn nhi đa tạ tổ mẫu.” La Thiên Trình tiếp nhận tráp.
Chân Diệu suy nghĩ một chút, sau đó rút một hà bao bên hông, nhanh chóng mở ra, lấy ra một miếng ngọc vỡ, trong miếng ngọc vỡ có một cái chìa khóa.
Tròng mắt lão phu nhân và La Thiên Trình đều muốn trừng rớt ra ngoài.
Chân Diệu cười nói: “Hôm kính trà, tổ phụ cho cháu. Sau kinh mã, bọn cháu bị ngã, ngọc vỡ.”